Môn chuyên ngành có thêm “Sáng tác báo chí”, “Biên tập báo chí”, “Nhiếp ảnh báo chí” và “Lịch sử báo chí Trung Quốc”…, còn có một môn song ngữ “Chọn lọc báo chí Anh Mĩ”. Chương trình học văn bằng hai cũng tăng khối lượng, thời gian của cả hai ngày cuối tuần cũng bị chiếm mất.
Cô và Lục Tây Lăng gặp mặt, ngoài ngày lễ nghỉ theo quy định, thì cũng chỉ có thể tranh thủ trong những lúc rảnh rỗi ngắn ngủi giữa một lịch trình dày đặc. Thỉnh thoảng, tối thứ Sáu hoặc thứ Bảy cô sẽ qua đêm ở nhà Lục Tây Lăng, sáng sớm lại tất tả về trường.
Trình Thu Địch và Phương Ly đều đang có ý định xin học nghiên cứu sinh tại các trường đại học ở Anh và Mỹ, từ học kỳ này đã bắt đầu chương trình học IELTS và TOEFL.
Tô Hoài Cừ thì bắt đầu chuẩn bị để thi TOEFL, đặt mục tiêu du học vào ngôi trường mà “nữ thần” của cậu đã từng theo học, vì thế với tiêu chuẩn học phần 4.0, cậu phải đảm bảo GPA[1] không được phép thấp hơn 3.6.
[1] Grade Point Average: Điểm trung bình các môn học.
Hai “thành phần ưu tú” đều cày cục trâu bò như nhau, khác ở chỗ, “tay mơ” trong chuyện tình cảm như Hạ Úc Thanh thì đã ở bên “bí mật” của mình, còn bí mật của Tô Hoài Cừ thì tới giờ vẫn chưa nói ra được.
Phía Lục Tây Lăng, sau một năm chỉnh đốn và cải cách triệt để, bắt đầu từ năm nay, bộ phận nghiên cứu liên tiếp báo về những tin thắng lợi, mấy hạng mục nghiên cứu kỹ thuật đột phá gặp khúc mắc, sau khi thực nghiệm và cải tiến, thì đã có thể đăng ký bản quyền và xin xét duyệt sản phẩm.
Chị gái cô Bành Thụ Phương được làm phẫu thuật vào tháng Ba, tình trạng khá ổn, chỉ chờ kết quả sau đợt điều trị bằng hóa chất.
Cửa tiệm của Lục Sênh cũng hoạt động khá tốt, hồi được vốn, bắt đầu có lợi nhuận. Ngược lại, chuyện tình cảm thì không thuận lợi cho lắm, suốt nửa năm không yêu đương, mãi mới gặp được hai người vừa mắt, thì một tên là gay, một gã là đàn ông đã có vợ. Rốt cuộc Lục Sênh cũng hiểu ra, muốn tìm được một người bạn trai vừa ý từ trong đám bạn ăn chơi đàn đúm của mình, còn khó hơn đãi cát tìm vàng, vì thế liền quyết tâm “khóa cửa con tim”, chuyên tâm kinh doanh. Cô nàng tiêu pha tiền của anh trai bao nhiêu năm, lần đầu tiên được tận hưởng cảm giác sung sướng khi tự kiếm tiền, nhất thời không kiềm chế được.
Chỉ cảm thấy thời gian trôi đi một cách chớp nhoáng, mới đó mà đã tới kỳ nghỉ hè.
Hạ Úc Thanh nộp mấy hồ sơ thực tập, cũng đỗ được vài chỗ.
Quy trình tuyển thực tập sinh của đài truyền hình Nam Thanh rất nghiêm ngặt, hai vòng thi viết, hai vòng phỏng vấn, cuối cùng chỉ tuyển chưa đến năm người.
Khó là thế, nhưng Hạ Úc Thanh vẫn qua được, có lẽ bởi ngay từ đầu đã bỏ ra rất nhiều thời gian và sức lực, nên sau khi nhận được offer thực tập của đài truyền hình, cô đã không chút do dự mà từ chối những chỗ khác.
Sau hôm kết thúc đợt thi cuối kỳ, Hạ Úc Thanh liền đến đài truyền hình làm thủ tục đăng ký.
Chỉ trong một buổi sáng, ký hợp đồng thực tập, làm thẻ nhân viên, nhận chỗ ngồi, kích hoạt quyền truy cập hệ thống OA[2]…
[2] Hệ thống tự động hóa văn phòng.
Làm xong các thủ tục, Hạ Úc Thanh được thầy hướng dẫn đưa đi chào hỏi nhân viên ở các chuyên mục, sau đó được cho về, thứ Hai sẽ bắt đầu thực tập.
Quay về trường thu dọn đồ đạc, ngủ lại một đêm, sáng hôm sau, cô được Lục Tây Lăng đến đón.
Hôm nay Lục Tây Lăng không dẫn theo tài xế, mà tự mình lái xe tới.
Trong xe mát mẻ, hộc đồ cạnh hộp số có đặt cốc trà sữa lạnh Lục Tây Lăng mua cho cô.
Hạ Úc Thanh cắm ống hút, rít một ngụm, là trà Ô Long sữa tươi, phủ một lớp kem ngọt dịu, cực kỳ ngon, “Mua lúc nào đấy? Sao đá còn chưa tan thế này?”
Lục Tây Lăng đáp: “Nhân tiện đến bộ phận nghiên cứu, anh mua ở khu khoa học kỹ thuật đấy.”
Khu khoa học kỹ thuật mới cách trường khá gần, chỉ bốn trạm tàu điện ngầm.
Hạ Úc Thanh đang uống trà sữa thì Lục Tây Lăng hỏi cô, “Làm thủ tục chuẩn bị thực tập xong rồi chứ?”
“Vâng. Thứ Hai tuần tới đi làm.”
“Môi trường văn phòng thế nào?”
“Cũng bình thường, không bằng công ty mạng em thực tập năm ngoái. Tổ chuyên mục của em dồn hết vào một văn phòng, chỗ ngồi của đám thực tập là xếp bừa một góc nào đấy thôi, chật chội lắm.”, giọng điệu của Hạ Úc Thanh không hề chứa vẻ bất mãn với điều kiện làm việc, “Nhưng mà thầy hướng dẫn của bọn em bảo, nửa năm nữa nhà đài sẽ chuyển đến tòa nhà mới, tổ chuyên mục của bọn em cũng nằm trong danh sách được chuyển địa điểm.”
“Em làm chuyên mục gì?”
“Tiếng nói nhân dân Nam Thành, anh nghe thấy bao giờ chưa?”
“Bà nội hay xem.”
“Thật à?”, Hạ Úc Thanh như được bơm máu gà, nóng lòng muốn được làm thử, “Thế thì em phải cố gắng để bà thấy tên em trong danh sách của tổ biên tập mới được.”
Lục Tây Lăng quay đầu sang liếc cô, khẽ bật cười.
Xe đi vào khu phố trung tâm, nhưng không về chung cư hay nhà lớn, Hạ Úc Thanh để ý thấy, là đi về một phía khác.
Hạ Úc Thanh tò mò hỏi: “Đi đâu đây?”
Lục Tây Lăng điềm đạm nói, “Đi gặp một người với anh.”
Xe chạy đến vùng ngoại thành, lại đi vào vùng núi, xuyên qua một rừng thông xanh rì, cuối tầm nhìn, xuất hiện mấy chữ “Công viên vĩnh hằng XX” to đùng.
Hạ Úc Thanh đã hiểu.
Cạnh bãi đỗ xe của nghĩa trang có mấy cửa hàng hoa, Lục Tây Lăng mua hai bó cúc trắng, Hạ Úc Thanh cũng tự bỏ tiền mua hai bó.
Bên trong rất yên tĩnh, làn sương sớm đọng trên thảm cỏ đã được ánh nắng hong khô. Hạ Úc Thanh theo sau Lục Tây Lăng, đi lên một con đường lát đá trắng xám sạch sẽ, sau đó quẹo phải.
Lục Tây Lăng dừng lại.
Hai tấm bia mộ hình thức giống hệt nhau, đặt song song, bên trên có ảnh chụp, khắc tên Lục Hiệt Sinh và Lăng Tuyết Mai, trên mộ của Lăng Tuyết Mai còn khắc hình bông hoa mai năm cánh.
Lục Tây Lăng lặng lẽ đặt bó hoa xuống.
Hạ Úc Thanh cũng đặt hoa xuống theo, đứng dậy nhìn lại vào bia mộ. Trên tấm ảnh vuông, Lăng Tuyết Mai hiện lên với một vẻ đẹp rất đỗi dịu dàng, đôi mắt sáng đầy thiện lương.
Trên bia có khắc ngày sinh ngày mất, mà ngày giỗ của bà, chính là hôm nay.
Lục Sênh đang ra nước ngoài tìm hàng vintage, bằng không hôm nay cũng sẽ đến cùng.
Lục Tây Lăng vẫn cứ im lặng suốt, Hạ Úc Thanh đứng bên cạnh, không lên tiếng quấy rầy.
Đứng im như vậy một lúc lâu, Lục Tây Lăng tiến lại gần, chạm khẽ vào cánh hoa mai trên bia, rồi lập tức thu tay, cho vào túi quần, “Đi thôi.”
Trên đường về thành phố, Lục Tây Lăng vẫn không nói gì.
Xe chạy thẳng đến bãi đỗ xe gần Giang Nam Tiểu Quán, Lục Tây Lăng đã nói trước là sẽ ăn trưa ở đây.
Đẩy cửa đi vào, Hạ Úc Thanh vừa liếc mắt một cái là đã thấy trên quầy đặt một bình sứ màu xanh lá trúc, bên trong cắm một cành hoa mai trắng. Mùa này không thể nào có hoa mai tươi, có lẽ là hoa mô hình, nhưng chế tác rất sống động, nhìn y như thật, ngay cả những nhánh nhụy vàng nhạt cũng cực kỳ chi tiết.
Họ vẫn vào phòng “Hoàng Tước Vũ” như mọi khi.
Đám cỏ lau trong bình gốm đen trên ngăn tủ mọi khi cũng đã thay đổi, thống nhất là hoa mai trắng giả.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn tới, Lục Tây Lăng nhận lấy, rồi nói với Hạ Úc Thanh, hôm nay để anh gọi món.
Toàn mấy món cơm nhà, củ sen xào, cá trích hấp, canh đậu nành, chè bột củ sen.
Hạ Úc Thanh chống má lên mu bàn tay, đợi người nhân viên thu thực đơn lại, rời khỏi phòng, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Là những món khi còn sống dì hay làm đúng không?”
Lục Tây Lăng liếc cô, “Ừm.”
Anh châm một điếu thuốc, trong làn khói xanh trắng, nhìn anh trông cô đơn lạc lõng hơn, “Quán này do bà ấy mở khi còn sống, làm những món cơm nhà bình thường. Sau này anh nhượng lại.”
Anh không nói nhiều, chỉ giải thích bằng hai câu ngắn gọn.
Chẳng trách nhân viên ở đây lại khách sáo với anh như vậy, lúc ăn cơm cũng thế, nhớ thì trả tiền, không nhớ thì thôi.
“Tên của phòng này, là từ một câu thơ mà bà ấy thích nhất.”, Lục Tây Lăng điềm tĩnh nói.
“Câu nào thế?”
Lục Tây Lăng thấy Hạ Úc Thanh mang túi xách nên hỏi cô có cầm bút máy theo không.
Hạ Úc Thanh lấy cuốn sổ mà anh tặng ra, giở một tờ trống, đưa cả sổ cả bút cho anh.
Dạo gần đây chẳng còn nhiều người dùng bút máy, Lục Tây Lăng là một, Hạ Úc Thanh là hai, cả hai đều nhẫn nại ngày ngày bơm mực.
Lúc Lục Tây Lăng viết, Hạ Úc Thanh liền nhoài người sang nhìn.
Ngòi bút đưa thoăn thoắt, nét chữ in nhẹ như khói bay.
Sắc thu Giang Nam tháng chín, mưa Hoàng Tước, gió Lý Ngư.
***
Ăn xong, Lục Tây Lăng đưa Hạ Úc Thanh về chung cư, còn mình thì quay trở lại công ty họp.
Cả buổi chiều, Hạ Úc Thanh dành hết để xem chương trình “Tiếng nói nhân dân Nam Thành”, tuy thực tập sinh như họ chắc chắn chỉ có thể làm mấy việc le ve không đáng kể, nhưng cô vẫn muốn cố hết sức để nắm được tinh thần của chương trình, kể cả không được trực tiếp tham gia vào việc lấy tin hay biên tập, thì cô cũng có thể “lén lút” học được một chút.
Buổi tối, Lục Tây Lăng trở về ăn cơm cùng cô.
Cơm tối do dì giúp việc làm, Lục Tây Lăng kiên quyết không cho cô tiếp tục lãng phí thời gian vào việc nấu nướng nữa, thỉnh thoảng làm đôi ba lần thì vui, làm nhiều hơn sẽ thành việc máy móc lặp đi lặp lại. Chút thời gian đó, anh thà để cô dùng làm thêm những việc mà cô thích còn hơn.
Ăn cơm xong, ai làm việc nấy một lúc, đến mười một giờ thì đi ngủ.
Giấc ngủ của Hạ Úc Thanh vẫn cực kỳ sâu, bạn cùng phòng luôn trêu cô, có lẽ xếp mười cái loa xung quanh phát nhạc inh ỏi cũng khó mà đánh thức được cô. Nhưng đêm nay cô lại tỉnh táo một cách kỳ lạ, vừa không thấy khát, vừa chẳng muốn đi vệ sinh.
Chẳng mấy chốc, trong bóng đêm nặng trĩu, cô nghe thấy âm thanh mơ hồ phát ra từ cổ họng Lục Tây Lăng. Cô chẳng mấy xa lạ với cảnh tượng này, liền nhổm dậy bật đèn bàn.
Trên trán Lục Tây Lăng túa ra một lớp mồ hôi lạnh, cô vội vàng lay cánh tay anh, cho đến khi âm thanh ngừng hẳn, anh mới chậm rãi mở mắt.
“Anh lại gặp ác mộng rồi.”
Lục Tây Lăng nhìn xoáy vào mắt cô, không hề lên tiếng.
“…Thật ra, em từng tìm hiểu rồi.”, do dự một lát, Hạ Úc Thanh thầm thì, “Anh cũng biết là em không nghe lời, mà lại còn có tính hiếu kỳ nữa.”
Cái gọi là “xác trương phình”, để chỉ thi thể bị hư thối trương phình ở mức độ cực cao.
Hạ Úc Thanh nhìn anh, “…Anh có thể nói cho em biết không?”
Lục Tây Lăng vẫn không nói gì.
Với yêu cầu của cô, Lục Tây Lăng luôn có thể đáp ứng. Nhưng cô nghĩ, sở dĩ chuyện này là ngoại lệ, nhất định là vì nó đã tạo cho anh một hồi ức cực kỳ sâu sắc.
Cô lại nghiêm túc nói thêm một câu: “Đợi đến lúc anh đồng ý.”
Lục Tây Lăng duỗi tay, kéo lấy cánh tay cô, khiến cô bổ nhào xuống, rúc vào lòng anh, anh nói bằng giọng khàn khàn: “Anh ôm em một lát.”
Hạ Úc Thanh nép trong lòng anh, nằm yên không nhúc nhích.
Lục Tây Lăng hít thở nặng nề.
Cảnh trong mơ luôn bắt đầu từ đáy hồ, đen kịt, ngột ngạt, anh giãy giụa trong nước, sau đó cả người như được nâng lên, biến thành hướng nhìn từ trên xuống. Một cơ thể hòa cùng mặt hồ, mái tóc dài như lọn tảo, chiếc váy trắng bồng bềnh trong nước, như một đóa mai mỏng manh, yếu ớt.
Cảnh tượng vừa đẹp vừa kỳ dị.
Nhưng lại không chân thực.
Chân thực chỉ có khoảnh khắc tiếp theo, anh tới gần bờ hồ, lật người phụ nữ tóc đen váy trắng kia lại. Mà tất cả những gì anh nhìn thấy, là khi cảnh sát mở chiếc túi bọc thi thể ra, gương mặt bị ngâm trong nước và nhiệt độ cao, đã biến dạng hoàn toàn…
Lục Tây Lăng không sao hồi tưởng tiếp được nữa.
Anh chỉ có thể ôm chặt lấy người trong lòng.
Chỉ có Hạ Úc Thanh, cô mới là điều chân thực thơm mát, ấm áp, sạch sẽ, tươi sáng nhất.