Nghe đến đây, Mộ Dung Thùy liền cười, hàm răng trắng ẩn hiện, trong mắt ánh sao lấp lánh: "Nhìn thân hình nhỏ bé này mà chí hướng lớn thật đấy."
Hắn đưa tay vuốt tóc mai ta: "Ta đáp ứng rồi, nhất định sẽ không để nàng làm góa phụ, cứ yên tâm."
Ta có chút chán nản.
Nhìn vẻ mặt thoải mái của hắn, hình như hắn không để lời ta nói vào lòng.
Ngày tháng thoi đưa.
Bỗng một ngày, trước cửa xuất hiện một đội quân.
Đội ngũ này chỉnh tề nghiêm trang, xe ngựa im hơi lặng tiếng, thậm chí không kinh động đến hàng xóm láng giềng, giữa ban ngày ban mặt, đột nhiên xuất hiện trong ngõ nhỏ.
Quân lính nhanh chóng tiến vào trong nhà, rất nhanh đã dọn sạch sẽ ba gian nhà trước sau.
Mộ Dung Thùy ra hiệu với ta: "Đã đến lúc xuất phát rồi."
Ta không lưu luyến gì Trừ Châu, A Nhị lại không muốn rời đi, ta bèn giao tiệm bánh đậu cho hắn kinh doanh, rồi đưa cha ta đang hôn mê lên xe ngựa.
Đương nhiên, ta cũng mang theo của hồi môn là bốn rương da đỏ của mình.
Xe ngựa lộc cộc, rất nhanh đã ra khỏi cổng thành.
Bên ngoài xe ngựa, ta thấy Mộ Dung Thùy đang cưỡi ngựa.
Ta khẽ vén rèm lên, len lén nhìn trộm hắn.
Không biết từ lúc nào, hắn đã đeo một chiếc mặt nạ hình thú đáng sợ, chỉ để lộ ra một đoạn cằm với đường nét đẹp mắt.
Khí chất cao quý ấy khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Đội ngũ do hắn dẫn dắt tốc độ nhanh, sức bền tốt, thậm chí ngày đêm không nghỉ, mãi đến ngày thứ ba mới đến một trạm dịch, quân lính mới xuống ngựa nghỉ ngơi chỉnh đốn.
Ta thu xếp cho cha xong, liền thấy Mộ Dung Thùy đứng ở ngoài cửa, chiếc mặt nạ hình thú phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Nàng đã bằng lòng lấy ta, còn muốn nhốt ta ở ngoài cửa sao?"
Ta nhớ đến cảnh hắn hung hăng xé rách quần trong của ta, bỗng thấy lạnh toát, vội vàng lùi lại.
Lùi một cái, ta đã lùi hẳn vào trong phòng.
Thấy ta sợ hãi, hắn khẽ nhếch môi: "Yên tâm, đêm nay ta chỉ ngủ dưới giường nàng."
Đêm xuống, hắn không nuốt lời, quả nhiên nằm ngủ ngay ngắn trên tấm ván gỗ dưới giường.
"... Không."
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta thấy bên giường trống không.
Trong tay ta có một vật gì đó mát lạnh.
Ta cầm ngọc bội ra khỏi phòng, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy ai.
Hỏi quân lính đi theo, họ đều cung kính gọi ta là phu nhân.
"Lang chủ đã đi Lạc Kinh rồi ạ."
Nghe vậy, lòng ta trống rỗng, nỗi thất vọng khó tả dâng lên.
Xe ngựa im hơi lặng tiếng, tiếp tục hành trình.
Quân lính lại một lần nữa lên đường.
Trên đường đi qua mấy ngôi làng hoang vu, thỉnh thoảng lại thấy người c.h.ế.t đói nằm la liệt bên đường, xương trắng rải rác.
Đêm khuya ngủ trong xe, ta vẫn có thể nghe thấy tiếng đao binh gào thét không xa.
Ta nhịn không được vén rèm lên, thấy mấy kỵ sĩ phi ngựa lao nhanh về phía xa, còn mấy quân lính thì vây quanh xe ngựa kín mít.
Đoàn xe vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Thấy ta nhìn chằm chằm không chớp mắt, một quân lính đi theo xe giải thích: "Làm phu nhân sợ rồi. Chỉ là mấy tên giặc cỏ, b.ắ.n c.h.ế.t rồi chôn ngay tại chỗ thôi ạ."
Ta vội vàng gật đầu, thả rèm xe xuống, không dám vén lên nữa.
Đi thêm nửa ngày, đoàn xe lại dừng lại nghỉ ngơi, nhóm lửa nấu cơm.
Ta xuống xe hít thở không khí, thấy một quân lính bưng một chậu gì đó, đang định đổ ra ven đường.
Ta thấy lạ, bèn tiến đến hỏi: "Đây là thứ gì vậy?"
"Thời tiết dần nóng lên, đậu kê nấu chín không để được, đã bị nhớt rồi."
Ta thấy tiếc, nhịn không được nói: "Nếu dùng nước tro rửa sạch, vẫn có thể ăn được."
Quân lính kia nghe vậy, vô cùng kinh ngạc: "Phu nhân sao lại biết?"
Ta nghe vậy, mặt hơi nóng lên: "Nhà ta làm bánh đậu. Ngoài ra, nếu các ngươi phải đi đường dài, có thể dùng nước tro ngâm đậu kê, nấu chín rồi phơi khô làm lương khô, có thể bảo quản mấy tháng không hỏng."
Quân lính kia nghe vậy, liên tục chắp tay, cảm ơn ta đã chỉ bảo.
Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, đoàn xe lại tiếp tục lên đường.
Ta vừa lên xe, liền nghe phía sau tiếng huýt sáo liên hồi.
Một quân lính đeo mặt nạ quỷ cưỡi ngựa đi sau, quát lạnh mấy tiếng: "Người tới là ai!"
Tiếp đó, ta nghe thấy một tiếng quát phẫn nộ mà ta sẽ không bao giờ quên.
"Quang lộc đại phu Cù Hoảng!"
Trời đất mênh mông, bầu trời cao vời vợi.
Trong mây không biết từ lúc nào đã bắt đầu đổ mưa.
Một bóng người từ xa phi nhanh đến, thân hình dần dần rõ nét trong màn mưa.
Thấy mấy quân lính giương giáo chĩa lên trời, nghiêm trận sẵn sàng, ta vội vàng xuống xe ngăn cản: "Các vị dũng sĩ, người này quả thật là người quen cũ của ta, xin hãy nương tay!"
Nghe ta gọi, quân lính hạ vũ khí xuống, để cho người đánh xe kia vội vã đi đến trước mặt.
Cho dù trong lúc khốn cùng nhất, hắn vẫn là người đàng hoàng, cao ngạo, chưa từng giống như hôm nay, y phục ướt sũng, dáng vẻ chật vật: "Giang Sầu Dư, nàng muốn đi đâu?"
"Ta..."