Người binh sĩ kia chắp tay thi lễ, rồi lui xuống làm việc.
Những binh lính khác cũng chia nhau ra làm việc, chẳng mấy chốc khói bếp đã bốc lên nghi ngút.
Ta bôi tro lên mặt, giả dạng làm một người lính, rồi lại gần xem, lại thấy bọn họ đem từng nắm bột đậu cán mỏng dính, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Làm như vậy, bánh mỏng chắc chắn sẽ vỡ vụn thành bột trong quá trình hành quân xa."
Người bên cạnh tai rất thính, nghe vậy liền cười lạnh một tiếng: "Vậy ngươi nói phải làm thế nào?"
Ta đã làm bánh đậu mười mấy năm nay, tự nhiên không phục: "Các ngươi có thể thêm chút bột năng vào bột mì, làm thành bánh tròn dày một tấc, ở giữa để lỗ, rồi dùng than lửa nướng."
Hắn nhướn mày: "Vì sao phải để lỗ?"
"Ở giữa để lỗ, rồi dùng dây cỏ xâu chúng lại với nhau, như vậy binh lính có thể mang theo đi mấy chục dặm đường."
Người cầm đầu nghe vậy, bỗng nhiên không cười nữa, hắn chỉ vào một chậu lớn ướt sũng bên chân rồi hỏi ta: "Đây là thứ còn thừa sau khi làm thịt bò khô, ngươi nói xem nên tận dụng như thế nào?"
Ta liếc mắt một cái, liền nhận ra đó là đầy một chậu bong bóng bò, bèn nhỏ giọng nói: "Nếu có thịt khô, bánh mè, có thể đem bong bóng bò phơi khô làm túi da, nhét tất cả thức ăn vào trong đó, mỗi binh sĩ mang một, hoặc vài túi da là có thể xuất chinh rồi."
Mọi người nghe vậy, đều tấm tắc khen hay.
Người binh sĩ kia im lặng một lát, bỗng nhiên vỗ một cái vào lưng ta: "Tên nhóc này, mưu mẹo thật nhiều!"
Ngay khi hắn ta định vỗ thêm cái nữa, thì người binh sĩ phía sau vội vàng tiến lên ngăn cản: "Đốc quân không được!"
Nói xong, nhân lúc đối phương còn đang ngơ ngác, hắn vội vàng kéo ta đi.
Sau đó, người binh sĩ tìm cho ta một cái lều riêng để nghỉ ngơi, dặn dò ta không được tự ý đi lung tung nữa.
Nghe hắn nói có lý, ta đành ngoan ngoãn đợi trong lều.
Chờ đợi một hồi, ta liền cảm thấy buồn ngủ ập đến.
Ngày hôm sau, ta vẫn đang ngủ mơ màng, bỗng nhiên tấm rèm trước mặt bị vén lên, hai tên lính chẳng nói chẳng rằng xông vào, một trái một phải lôi ta ra ngoài.
Ta đang kinh hãi vô cùng, nháy mắt đã bị lôi đến một cái lều lớn.
Người đốc công hôm qua đang đứng ở giữa, chỉ vào ta nói với một nam nhântrung niên: "Tư đồ đại nhân, chính là hắn!"
Ta lúc này mới nhìn rõ, trên vị trí chủ tướng phía trước, một người đứng một người ngồi, cả hai đều là những gương mặt quen thuộc với ta.
Người đang đứng chính là Vương Tư đồ, còn người ngồi trên ghế chủ tướng kia...
Vương Ngự đi tới, vẻ mặt hiền hòa hiếm thấy, khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân: "Mưu kế hay như vậy, vậy mà lại do một tên lính quèn nghĩ ra ư? Ngươi đã có công lao, ta đề bạt ngươi làm Bách phu trưởng, thế nào?"
Ta không dám lên tiếng, bởi vì lúc này người ngồi trên ghế chủ tướng kia, cũng đang nhìn ta chằm chằm.
Đối phương đầu đội mũ trụ, mình mặc áo giáp Hải Long Bảo, trên vai khoác một con Thao Thiết bằng vàng đỏ, anh khí ngút trời, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng.
Sau khi nhìn rõ ta, sắc mặt hắn càng thêm biến đổi.
Ta vừa định mở miệng, liền thấy hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sải bước tiến đến gần, đưa tay hung hăng lau mạnh lên mặt ta, lập tức lộ ra làn da thật bên dưới lớp tro bụi!
Vương Ngự đứng bên cạnh xem náo nhiệt, khóe môi nở nụ cười nhạt: "Nói như vậy, không thể đề bạt nàng làm Bách phu trưởng rồi, nhưng có thể phong làm Hương quân."
Mộ Dung Thùy hừ lạnh một tiếng, dường như đang kìm nén cơn giận, bỗng nhiên quay đầu quát lớn mọi người: "Tất cả ra ngoài!"
Trong chốc lát, cái lều lớn đã trống không.
Ta không dám ngẩng đầu, chỉ thấy đôi giày ống màu tím vàng kia đi vòng quanh ta vài vòng.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên: "Dân thường xông vào quân doanh, đáng lẽ phải bị xử tử tại chỗ."
Ta nhỏ giọng nói: "...Ai bảo chàng bỏ đi không từ biệt."
"Nàng lại còn trách ta?"
Ta tự biết mình đuối lý, chỉ đành im lặng không nói.
Dừng lại một lúc, chủ nhân của đôi giày ống dừng lại phía sau ta, bộ giáp lạnh lẽo áp sát vào da thịt ta, mang đến một trận lạnh lẽo: "Nhưng nàng đã giải quyết cho ta một vấn đề nan giải, luận công thì nên thưởng, nàng nói xem, rốt cuộc ta nên thưởng nàng, hay là phạt nàng?"