Máu tươi theo kẽ tay chảy xuống, rơi trên mí mắt, lăn trên gò má, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi, vẻ mặt có chút si mê: "Quả nhiên ta không nhìn lầm người, trong lòng nàng vẫn có ta, dẫu có c.h.ế.t nàng cũng muốn ta, phải không?"
Ta vẫn không động lòng, giọng nói đầy oán độc: "Ta hận chàng. Chàng thà c.h.ế.t đi còn hơn, chàng rõ ràng là đang lừa ta..."
Nghe vậy, hắn có chút vội vàng khẽ cắn lên tai ta, giọng nói khe khẽ: "Ta nào có lừa nàng, rõ ràng là nàng đến quá sớm, suýt chút nữa làm hỏng việc lớn của ta!"
Ta đẩy hắn ra, khoác áo xuống giường, Mộ Dung Thùy vội vàng đuổi theo, nhặt lên chiếc giày thêu đỏ dưới đất: "Nhìn nàng kìa, giày cũng đánh rơi rồi."
Ta ngẩn người, hắn đã nửa quỳ trước mặt, một tay nâng bàn chân chỉ mang vớ trắng của ta, những ngón tay thon dài trắng muốt, khớp xương rõ ràng.
Ta lạnh lùng nói: "Dân gian đều là thê tử hầu hạ trượng phu xỏ giày, chàng đường đường là đại tướng quân danh tiếng lẫy lừng, sao có thể hạ mình làm chuyện nhỏ mọn này?"
"Nàng là thê tử của ta, ta cam tâm tình nguyện."
Thấy ta không nói gì, hắn cụp mi xuống, che đi đôi mắt xanh biếc trong veo, giọng điệu có chút khẩn khoản: "Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để nàng phải làm quả phụ. Ta bất đắc dĩ mới phải dùng đến Quy tức hoàn, nếu không giả chết, làm sao qua mắt được người huynh trưởng lòng lang dạ sói kia chứ?"
Nghe vậy, nước mắt ta bỗng chực trào.
Thấy ta rơi nước mắt, Mộ Dung Thùy không hiểu sao lại cảm thấy khô khốc trong lòng, hai tay ôm chặt ta, ghì ta vào lòng, cúi xuống hôn lên mặt ta, nhẹ nhàng lau từng giọt nước mắt trên gương mặt ta, giọng nói thẳng thừng và có phần thô bạo:"Nàng đừng khóc nữa. Ta nghe nói, nếu thê tử cứ mãi khóc lóc, ắt hẳn là phu quân nàng ta vô dụng. Vừa thấy nàng rơi lệ, lòng ta đã rối bời không yên."
"Không phải chàng vô dụng, chẳng lẽ ta vô dụng sao?"
Mộ Dung Thùy thở dài: "Được rồi, được rồi, là ta vô dụng, là ta sai rồi."
"Sai ở đâu?"
"Chúng ta là phu thê, đã kết tóc se duyên, nguyện cùng nhau đầu bạc răng long, dù có xuống hoàng tuyền cũng làm bạn với nhau. Từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng nữa, dù tiên cảnh hay biển lửa, ta cũng nguyện cùng nàng đi đến cùng."
"Không cần."
"Vậy ta đi mua điểm tâm cho nàng?"
"Không cần!"
"Hay là, ta dẫn nàng đi gặp người nhà ta?"
"... Được."
Chờ ta khóc đã rồi, Mộ Dung Thùy nắm tay ta đi dọc theo hành lang.
Lúc bấy giờ, trăng tròn treo trên ngọn cây, dường như vừa mới mưa xong, không khí ẩm ướt mà mát mẻ, sau khi mây tan mưa tạnh, cành cây in lên nền trời như vầng trăng non thanh tú.
Ta theo Mộ Dung Thùy đến tiền sảnh, chỉ thấy bên trong người đông nghìn nghịt, chật như nêm cối.
Nhìn vào giữa sảnh đường, quan tài vẫn còn đặt đó, hai bên vây quanh mười mấy nữ nhân trẻ tuổi, mặc áo tang, khóc lóc thảm thiết, còn náo nhiệt hơn cả ngày hắn giả chết.
Chỉ là hắn đâu có chết, vậy họ đang khóc ai?
Trước quan tài là một ông lão, tóc mai bạc trắng, dáng người cao lớn, cũng đang gào khóc thảm thiết.
Mộ Dung Thùy dẫn ta bước tới, nở nụ cười khó hiểu: "Cha mất đi đích tử duy nhất, giờ phải làm sao đây?"
Ông lão mặt mày tê dại, môi mấp máy: "Hắn cũng là huynh trưởng của ngươi đấy."
Mộ Dung Thùy nghe vậy, nụ cười vẫn không đổi: "Huynh trưởng dám đến trước mặt Hoàng thượng nhận vơ công lao, có kết cục hôm nay là đáng đời. Hơn nữa, huynh ấy c.h.ế.t dưới tay giặc Hồ, coi như là vì nước hi sinh, cha nên tự hào mới phải chứ."
Thấy ông lão nhắm mắt thở dài, nước mắt giàn giụa, ta lặng lẽ kéo vạt áo hắn.
"Ồ, suýt chút nữa quên mất."
Mộ Dung Thùy ôm lấy ta, vẻ mặt yêu thương: "Cha, đây là thê tử của con, Sầu Dư. Nàng xuất thân từ Giang gia ở Trừ Châu, nhà làm bánh đậu, rất xứng với con trai thứ xuất thân hàn vi này."
Hắn nói từng chữ từng câu, không hề khoa trương hay hạ thấp bản thân, ông lão nghe xong, tức đến nỗi mặt mày tím tái: "Mộ Dung gia chúng ta mấy đời hàn vi, nay ngươi đã là Long Tương tướng quân, sao có thể không cưới nữ tử dòng dõi trâm anh thế phiệt?"
Ta lo lắng nhìn Mộ Dung Thùy, chỉ thấy hắn vẫn tươi cười, nhưng giọng nói lại khiến người ta lạnh sống lưng: "Cha, hôm nay là ngày vui, người đừng nói những lời con không thích nghe."
Ông lão liên tục lắc đầu, râu mép run rẩy: "Thôi thôi thôi! Giờ ngươi đã cứng cánh rồi, ta chẳng quản được ngươi nữa!"
Nói xong, ông ta tức giận phất tay áo bỏ đi.