• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

19.
Tôi cứ tưởng họp phụ huynh chỉ tổ chức một lần là xong, sau này chắc chắn sẽ không bao giờ đến những nơi như vậy nữa.
Nhưng tôi không ngờ rằng, chưa đầy hai tuần sau, thầy giáo lại gọi điện cho tôi.
Lúc đó tôi đang họp, chủ đề cuộc họp là làm thế nào để nâng cao chất lượng dịch vụ, khiến người sử dụng dịch vụ đồng thời cảm nhận được sự ấm áp như mùa xuân và sự an toàn vững chãi như núi, phải nói là, giảng giải điều này với đám người thô lỗ chỉ biết xông pha là một quá trình thực sự mệt mỏi, tôi tức giận đập bàn một cái rồi thu hết điện thoại của mọi người, mới khiến họ ngồi ngoan ngoãn nghe giảng bài.
Ngay sau đó điện thoại của tôi reo lên.
Một giai điệu rất du dương vang lên, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía tôi.
Tôi tắt máy một lần, chưa đầy hai giây nó lại reo, không còn cách nào khác, tôi đành cố gắng giữ bình tĩnh bước ra khỏi phòng họp, nghe điện thoại của số lạ đó: “Alo?”
Người bên kia hỏi: “Xin hỏi đây có phải là phụ huynh của Thích Thanh Viễn không? Phiền quý phụ huynh đến trường ngay lập tức.”
Tôi: "???"
Cậu chủ nhỏ bị làm sao rồi?
Tôi ngơ ngác cầm chiếc điện thoại vừa bị cúp máy ngang, rồi bất giác chạy ra ngoài.
Khoảng cách từ công ty đến trường không gần, tôi nhớ lại giọng nói có vẻ căng thẳng của thầy giáo trong điện thoại, lòng không dám lơ là, bỏ luôn cuộc họp, đạp ga phóng đi, rút ngắn quãng đường gần một tiếng đồng hồ xuống còn hai mươi phút.
Trước khi vào trường, tôi vẫn còn thắc mắc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra vậy? Buổi sáng ra đi vẫn bình thường mà, sao chưa đến trưa đã lại xảy ra chuyện rồi?
Tất cả câu hỏi được giải đáp khi tôi chạy đến nơi.
Tôi tìm đến phòng thầy giáo theo trí nhớ, gõ cửa, nghe bên trong có tiếng lịch sự “Mời vào”, rồi đẩy cửa bước vào.
Rồi tôi nhìn thấy cậu chủ nhỏ đứng quay lưng về phía cửa.
Nhìn từ phía sau không thấy gì, nhưng tôi để ý thấy hai tay cậu ấy nắm chặt thành nắm đấm, dường như đang kìm nén sự bất mãn và tức giận rất lớn, chỉ cần một giây nữa là sẽ ra tay.
Tôi lập tức bước tới, đỡ lấy vai cậu ấy, hỏi: “Sao vậy?”
Cậu ấy không nói gì, bả vai bị tôi chạm vào vô thức thả lỏng, tôi xoay người cậu ấy lại, nhìn thấy vết thương ở khóe miệng và đôi mắt đỏ ngầu, tim tôi lập tức chùng xuống.
Tôi đau lòng vô cùng, mấy tháng nay ở bên cạnh cậu chủ nhỏ, tôi đã nắm bắt được tính cách kiêu ngạo, miệng cứng nhưng lòng mềm của cậu ấy, bình thường dù có đùa giỡn cũng chưa bao giờ thật sự giận dữ, đánh người mắng người cũng như mèo nũng nịu vậy, thỉnh thoảng vì cậu ấy ngủ nướng tôi khiêng cậu ấy dậy, cũng chỉ tiện tay đánh nhẹ vào mông, chỉ là vỗ nhẹ thôi, chỉ muốn cậu ấy tỉnh táo lại.
Khi nào cậu ấy lại bị thương nặng như vậy chứ?!
Cơn giận không thể ph.át t.iết trong cuộc họp lúc nãy và sự tức giận không kìm nén được khi thấy cậu ấy bị thương cùng lúc dâng lên, tôi ôm cậu ấy vào lòng, cảm nhận được cậu ấy ngoan ngoãn dựa vào tôi như một con thú nhỏ bị thương, lạnh giọng hỏi:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Anh nên hỏi con trai anh xem chuyện gì đã xảy ra trước đã.” Một giọng nói chua chát vang lên bên cạnh.
Lúc này tôi mới để ý trong phòng ngoài cậu chủ nhỏ và thầy giáo còn có người khác.
Người phụ nữ nói chuyện kéo con trai mình bước tới, không khách khí nói: “Nhìn xem con trai anh đã đánh con trai tôi thành ra thế nào rồi!”
Tôi nhìn đứa trẻ bị kéo đến, phần da thịt lộ ra đầy những vết bầm tím, riêng vết thương ở khóe miệng còn nặng hơn cả vết thương trên mặt cậu chủ nhỏ, mắt cũng bị đánh sưng lên.
Đó phải là cú đánh mạnh cỡ nào mới được.
Tôi thầm nghĩ vậy, rồi liếc thấy phía sau người phụ nữ còn có vài cậu con trai khác tình trạng cũng tương tự con trai bà ta, thầy giáo để ý thấy ánh mắt tôi, lên tiếng: “Đây cũng là do Thích Thanh Viễn gây ra.”
Tôi: … Trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm là sao nhỉ?
Nhìn những cậu thiếu niên đang độ tuổi ăn học gần như bị đánh bầm dập, tôi cố gắng nhịn cười, không để ý đến bà quý phụ đang hùng hổ, giọng nói bình tĩnh hỏi thầy giáo:
“Chuyện cụ thể là thế nào? Thanh Viễn nhà tôi rất ngoan, sao lại tự dưng đánh nhau với người khác được?”
Người phụ huynh hừ lạnh một tiếng: “Rất ngoan? Ngoan mà đánh con trai tôi thành thế này à?”
Tôi đáp lại: “Có lẽ con trai bà đã làm việc gì đáng bị đánh đấy chứ?”
Bà ta: “Anh!”
“Được rồi đừng cãi nhau nữa." Thầy giáo gõ bàn: "Hai bên đều có lỗi, trước tiên hãy hỏi bọn trẻ xem chuyện gì đã xảy ra.”
Ông ấy quay sang tôi, nói: “Thích Thanh Viễn không nói gì cả, anh hỏi đi.”
Không chịu nói gì sao?
Chắc chắn là uất ức lắm rồi!
Tôi cúi xuống hỏi cậu chủ nhỏ: “Họ đã bắt nạt cậu như thế nào?”
Lúc này cậu chủ nhỏ dường như đã bình tĩnh lại, chỉ là vẫn chưa chịu ngẩng đầu lên, tôi vui vẻ ôm cậu ấy, cảm thấy mình như một con rồng dữ đang canh giữ kho báu.
Nhưng lúc này lại có kẻ không biết điều đã chọc giận cục vàng của tôi, khiến rồng dữ không thể nhịn được mà muốn lộ ra nanh vuốt.  
“Là bọn nó kiếm chuyện trước." Một lúc sau, cậu chủ nhỏ trong lòng tôi nói một cách ấm ức: "Tôi không nhịn được, đã đánh nó.”  
Tôi nhìn về phía phụ huynh kia: “Nghe thấy không, là con trai của bà kiếm chuyện trước.”  
“Vậy thì mày có thể đánh người sao!” Bà ta không ngừng truy hỏi.  
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta: “Có thể phiền bà im miệng trước được không? Sẽ làm trẻ con sợ đấy.”  
Có lẽ bị ánh mắt của tôi dọa cho sợ, bà ta không cam lòng cử động miệng nữa, cuối cùng cũng không nói gì.  
Tôi tiếp tục kiên nhẫn hỏi: “Nó kiếm chuyện như thế nào?”  
Cậu chủ nhỏ ngập ngừng, tay cậu ấy bám lên tôi, nói một cách mơ hồ: “Nó thiếu đánh.”  
Tôi: “……”  
Không cần nhìn vào ánh mắt của cậu ấy, tôi cũng biết chắc chắn có chuyện gì đó, nhưng nếu cậu ấy không muốn nói, tôi cũng không ép buộc.  
Dù sao, nếu hỏi ra là bên kia kiếm chuyện trước, tôi sẽ nói rõ với thầy giáo, để mấy thằng nhóc kia xin lỗi, vậy là xong chuyện.  
Bên kia rõ ràng không ngờ tình huống lại phát triển theo hướng này, nghe xong lời tôi đều kinh ngạc: “Để chúng tôi xin lỗi??!”  
Tôi nói đúng vậy, các người kiếm chuyện trước, lại còn một đám người ỷ đông hiếp yêu bắt nạt cục cưng nhà chúng tôi, chẳng lẽ không nên xin lỗi sao?  
Thằng nhóc đứng đầu và mẹ nó đều ngây ngẩn mặt mày không thể tin.  
Tôi nhẹ nhàng bổ sung: “Không xin lỗi cũng được, từ giờ trở đi mấy đứa không được xuất hiện trước mặt Thanh Viễn nữa, nếu không, tôi sẽ thay mặt phụ huynh, dạy cho mấy đứa bây biết thế nào là tôn trọng.”  
Nói xong, tôi xoay cổ tay một cái.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK