40.
Tôi tin lời ông cụ Thích nói, ông cụ bảo cậu chủ nhỏ thích tôi, vậy chắc chắn cậu chủ nhỏ thích tôi rồi.
Là loại thích nào thì tôi không lo.
Dù là bạn bè, người nhà hay bất cứ thứ gì khác, chỉ cần cậu ấy thích tôi là đủ.
Chỉ cần cậu ấy đáp lại, dù chỉ một chút thôi, tôi cũng có thể dựa vào chút ít đó mà nỗ lực hơn nữa để tiến về phía cậu ấy.
Một trăm điểm, cậu ấy cho một điểm thôi cũng được, tôi tự mình có thể bù đủ chín mươi chín điểm còn lại.
Dĩ nhiên, nếu cậu ấy cho nhiều hơn, tôi cũng nhận hết.
Và vô cùng vinh hạnh.
Tết này cậu ấy vẫn về nhà ông nội, tôi không tiện đi theo, chỉ có thể giúp cậu ấy thu dọn đồ đạc, tiễn đến cửa.
Cậu ấy thấy tôi có vẻ không vui, hỏi sao vậy.
Tôi nửa thật nửa giả, nói đùa: “Vì không nỡ xa cậu chủ.”
Cậu ấy: “Chỉ vài ngày thôi mà.”
Tôi: “Một ngày không gặp như cách ba thu, vài ngày là mấy ba thu, cộng lại cũng hơn mười mấy năm rồi, lâu lắm đó!”
“……”
Cậu chủ bị giọng điệu cường điệu và lời nói linh tinh của tôi làm cho hết nói nổi, trợn mắt lên nhìn tôi, tôi làm bộ vô tội: “——Làm sao mà nỡ được chứ?”
Kỹ năng nói láo của tôi đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, độ dày mặt cũng phi thường xuất chúng, trong tình huống này vẫn có thể chịu đựng ánh mắt cạn lời của cậu ấy mà kéo tay áo cậu ấy.
Cậu chủ không nhúc nhích, hỏi tôi: “Làm gì vậy?”
Tôi: “Sắp phải chia tay rồi, cậu chủ ôm tôi một cái được không?”
“……”
Tôi: “Chỉ một cái thôi, một cái thôi, coi như là kỷ niệm mấy ngày nay, được không?”
Cậu chủ nhìn tôi, như đang suy nghĩ gì đó, tôi nhìn cậu ấy chằm chằm.
Một lúc lâu sau, cậu ấy có vẻ miễn cưỡng nhúc nhích, quay người lại, đối diện với tôi, giơ một ngón tay lên: “Chỉ một cái thôi.”
Tôi: “Được!”
Lời vừa dứt tôi đã lao tới, như hổ đói vồ mồi, ôm cậu ấy vào lòng, ôm thật chặt, vùi mặt vào cổ và vai cậu ấy, nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng này, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Lúc này mà cho tôi cái đuôi, tôi có thể vểnh nó lên tận trời.
Tôi chỉ nói một cái thôi, không nói bao lâu, vì vậy cái ôm này dưới sự vô tình dung túng của cậu ấy và sự cố ý bỏ qua của tôi đã kéo dài rất lâu, cho đến khi cậu ấy cảm thấy không ổn bắt đầu đẩy tôi ra —— thật ra tôi cũng không muốn buông tay.
“Quý Thiệu." Tôi nghe thấy giọng cậu ấy vang lên bên tai, hơi có vẻ nghiến răng, cậu ấy hỏi tôi: "Không phải đã nói tốt chỉ một cái thôi sao?”
Tôi ôm cậu ấy như ôm một con búp bê lớn, mềm mại và nhỏ nhắn, chiều cao cũng vừa đủ để che khuất hoàn toàn, trong lòng đang đắc ý, nghe thấy câu hỏi này, không cần suy nghĩ liền đáp: “Đúng vậy.”
Cậu chủ nhỏ: “Vậy bây giờ sao anh vẫn chưa buông tôi ra?”
Tôi: “Đã nói là một cái mà, bây giờ vẫn là một cái mà.”
Cậu chủ nhỏ: “……”
Tôi thêm dầu vào lửa: “Cũng không có quy định ‘một cái’ là bao lâu.”
Cậu chủ nhỏ: “……”
Tôi: “Cho nên ôm bao lâu cũng được đúng không?”
Cậu chủ nhỏ lúc này mới phản ứng lại, lạnh lùng nói: “Không được.”
Cậu ấy đẩy vai tôi: “Anh, bây giờ lập tức buông tôi ra!”
Tôi nghe ra mình hình như lại làm cậu ấy tức giận, lập tức buông tay lùi lại: “Được được, tôi buông tay, cậu đừng giận nhé.”
Cậu chủ nhỏ tức giận: “Tôi không giận!”
Tôi lập tức nhận lỗi: “Tôi sai rồi, tôi không nên được voi đòi tiên ôm lâu như vậy, cầu xin cậu chủ tha thứ cho tôi nha.”
Cậu chủ nhỏ: “Hừ!”
Tôi ôm chút hy vọng cuối cùng hỏi: “Vậy sau này tôi có còn được ôm cậu chủ không?”
Cậu chủ vừa mở cửa xuống xe, vừa quay lưng lại nói với tôi: “Không có cửa nữa đâu!”
Tôi: TAT
Danh Sách Chương: