• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

37.
Trước khi vào, tôi đã hình dung ra rất nhiều tình huống, và lập ra các phương án phản công tương ứng.
Những năm tháng trong quân đội không phải là vô ích, ít nhất những người chúng tôi ra ngoài, khả năng phản ứng, các biện pháp ứng phó khẩn cấp đều là hàng đầu, nếu không cũng không thể chọn làm nghề bảo vệ.
Tình hình trong nhà thế nào tôi không biết, bây giờ gọi điện cho cậu chủ nhỏ để hỏi tình hình chắc chắn sẽ đánh động kẻ địch, tôi do dự một lát trước cửa, vừa sợ hành động hấp tấp của mình sẽ chọc giận những người bên trong, khiến họ làm ra chuyện gì bất lợi cho cậu chủ nhỏ, vừa sợ cậu chủ nhỏ đã bị thương, đang lo lắng chờ tôi giải cứu.
Cuối cùng, nỗi lo về tình huống thứ hai đã thôi thúc tôi quyết định, không do dự nữa, trực tiếp phá cửa xông vào. Giây phút trước khi đạp cửa, tôi còn đoán già đoán non tình hình bên trong, nhưng tôi không ngờ rằng, khi bước vào, lại là cảnh tượng như thế này.
Trước hết, tôi phải giải thích một chút về gia đình của cậu chủ nhỏ. Cậu ấy có một người ba như cái hình nộm, một người mẹ đã mất, ngoài ra, ông cụ nhà họ Thích, tức là ông nội của cậu chủ nhỏ, vẫn còn sống, chỉ là tôi chưa từng gặp, chỉ nghe cậu chủ nhỏ nhắc đến vài câu, nói rằng ông nội rất thương cậu ấy, cậu ấy không cần tiền sinh hoạt mà ba cho, mà luôn được ông nội chu cấp ăn mặc, sinh hoạt. Ông nội thậm chí từng vì cậu ấy mà muốn từ ba cậu, sau đó trực tiếp đuổi ông ấy ra khỏi nhà tổ.
Vì vậy, tình cảm giữa cậu chủ nhỏ và ông nội là tốt nhất. Ông nội đến thăm cậu ấy cũng là điều đương nhiên.
Nói lại chuyện chính, vừa bước vào cửa, tôi thấy trong phòng khách có người, lại là những bộ vest đen quen thuộc, dáng người thẳng tắp, lập tức nổi giận, không cần suy nghĩ gì liền quát lên: "Buông cậu ấy ra!"
Một tiếng quát đầy khí thế khiến tất cả mọi người cùng nhìn về phía tôi, trong chốc lát tôi cảm thấy mình như đang đứng giữa sân khấu. Chỉ là ánh mắt nhận được không phải là sự ngưỡng mộ của fan hâm mộ, mà là lời cảnh báo đầy ác ý.
Tôi nghĩ thầm: Tôi còn sợ các người sao? Đến cả đám đông như các người cũng không đủ sức đánh tôi đâu.
Nhưng khi nhìn quanh, tôi không thấy cậu chủ nhỏ trong phòng khách, mà lại thấy một ông lão tóc bạc phơ nhưng tinh thần minh mẫn đang bị mấy người đó vây quanh. 
Đây lại là chiêu trò mới nào nữa đây?  Cho rằng đổi sang một ông lão thì có thể lay động cậu chủ nhỏ, khiến cậu ấy ngoan ngoãn về nhà sao? Các người tưởng các người là ai?
Tôi đi đến với vẻ khinh thường, hỏi: "Mấy lần trước chưa đủ sao? Lần này các người lại muốn đưa Thanh Viễn đi đâu?"
"Còn cố tình chọn lúc tôi không ở nhà mà đến, là cho rằng đánh không lại nên sợ rồi phải không? Nhát gan như vậy mà còn ra tay gây chuyện, người thuê các người cũng thật là gan lớn."
Tôi liên tiếp bắn phá những lời chế giễu, khiến mấy tên mặc vest đen kia đến mức biểu cảm cứng đờ sắp nứt ra, họ cũng không đáp lại lời nào.
Miệng khá kín đấy.
Không còn cách nào khác, tôi đành chuyển hướng mũi nhọn về phía người đang ngồi, giọng điệu dịu đi một chút, dù sao khi đối mặt với người già cũng cần thể hiện thiện ý, nếu không làm họ sợ thì mang nghiệp lớn lắm.
Tôi gọi ông cụ: "Ông ơi, ai sai ông đến đây ạ?"
Đương nhiên, tôi cho rằng ông cụ là người mà ba cậu chủ nhỏ phái đến.
Nhưng ông cụ lại có vẻ ngơ ngác: "Ai sai tôi đến?"
Tôi giật mình, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là mời một ông lão không được tỉnh táo đến để đánh lừa sao? Hay là họ đã đưa cậu chủ nhỏ đi rồi, để lại mấy người này để trì hoãn thời gian của tôi?
Không được, tôi không thể cứ thế mà chờ đợi.
Tôi nóng lòng, cũng không cần khách khí nữa, thẳng thắn hỏi: "Ông đã đưa Thanh Viễn đi đâu rồi?"
Ông cụ có vẻ ngạc nhiên hơn cả tôi: "Tôi có đưa nó đi khi nào chứ?"
Tôi giữ bình tĩnh: "Ông không phải là..."
Chưa nói xong, phía sau truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc: "Quý Thiệu?"
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy cậu chủ nhỏ đang bưng ấm trà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK