• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chắc do thời tiết càng ngày càng lạnh, cũng có thể do Từ Tái Xuân tới ngày nên trong người khó chịu, cả đêm đều ôm Trương Nghiêu thật chặc.

Từ Tái Xuân ngủ rất say, còn khẽ ngáy o o, cả người trắng nõn nà đúng là cuộc sống của heo.

Nhưng, Trương Nghiêu lại đau khổ.

Chắc anh đến mùa động… dục rồi, trước đây mỗi buổi sáng mặc dù theo thói quen sẽ dựng thẳng một hồi, song từ lần trước sau khi từ chỗ Cố Tây Dương về, anh cảm thấy mình có thể dựng thẳng nhưng không hạ xuống được, đắng lòng…

Trương Nghiêu cực kỳ đau thương, đặc biệt Từ Tái Xuân quấn anh càng ngày càng chặt, đôi chân cân đối ấy liên tục cọ cọ giữa hai chân anh, Trương Nghiêu đỏ mắt.

Còn có thể cho người ta sống không! Trong nháy mắt, anh chỉ muốn xông tới, mặc kệ tất cả, tách chân Từ Tái Xuân ra, mẹ nó, chiến đấu đẫm máu cũng được.

Song, trong lúc Từ Tái Xuân ngủ chẳng biết mơ thấy đồ tốt đẹp gì, bẹp bẹp môi, cuối cùng còn ngọt ngào kêu một tiếng “Anh ơi”.

Nhất thời, Trương Nghiêu cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thực sự không bằng cầm thú!

Trương Nghiêu tự thấy bản thân không bằng cầm thú chuẩn bị đích thân ra tay lo cơm no áo ấm.

Thừa dịp Từ Tái Xuân còn chưa thức, Trương Nghiêu rón rén rời giường.

Hừ, tại sao tên ngốc Cố Tây Dương luôn cho rằng đàn ông không có phụ nữ là không được chứ, hừ, chẳng phải có Ngũ cô nương sao?

Tay Trương Nghiêu từng làm việc nặng, nên không giống da thịt non mịn như thư sinh búng ra sữa, bất quá nốt chai ma sát trái lại có một hương vị khác.

Trương Nghiêu vừa nghĩ đến bộ ngực trắng nõn của Từ Tái Xuân, vừa tăng tốc động tác trên tay.

Mẹ nó, tại sao vẫn chưa ra trời.

Trương Nghiêu toát mồ hôi, mẹ nó, vậy là xong hay chưa.

Vừa nghĩ có nên mượn quần lót của Từ Tái Xuân không, thì cửa bỗng nhiên cạch cạch một tiếng, “Anh ơi…”

Mẹ nó! Rõ hù chết chim mà.

Sự thực chứng minh, chim Trương Nghiêu không bị hù chết, chẳng qua chỉ bị Từ Tái Xuân đâm một dao như thế, rốt cục ra luôn.

Mà Trương Nghiêu bị phá hỏng chuyện xuân sắc mặt cũng không tốt lắm, anh là đàn ông có lòng tự trọng rất cao, mặc dù cô vợ này ngốc, chưa hẳn biết anh đang làm gì, song Trương Nghiêu vẫn cảm thấy mất mặt.

Trương Nghiêu mất mặt, dĩ nhiên gào thét với Từ Tái Xuân.

“Cô ở đây làm gì?!”

Khuôn mặt Từ Tái Xuân đỏ bừng, chẳng biết là từ trong chăn ấm chui ra nên đỏ, hay vì thấy thứ không nên thấy mà đỏ nữa.

Quên đi, không quan trọng.

Trương Nghiêu thô lỗ tiếp tục rống: “Vào nhà vệ sinh không biết gõ cửa hả?!”

Dáng vẻ Từ Tái Xuân vẫn mờ mịt, còn hơi tủi thân, “Anh… anh không đóng cửa mờ!”

Trương Nghiêu: “…”

Được rồi, nghìn sai vạn sai đều là lỗi của anh, Trương Nghiêu thừa nhận mình vu oan người ta.

Anh hít sâu mấy hơi, sau đó sải bước ra cửa.

Đầu năm nay, da mặt dày một chút mới tốt.

Tựa như đồ ngốc này, mẹ nó! Chưa từng thấy đàn ông chơi chim sao? Vậy mà xem đến không chớp mắt, không sợ bị đau mắt hột hả?

Trương Nghiêu âm thầm phun máu, lại phát hiện ánh mắt đồ ngốc vẫn dõi theo anh.

Lúc này cho dù suy nghĩ Trương Nghiêu có hồ đồ đi nữa, cũng phát hiện có gì đó không đúng.

Đồ ngốc này…

Là lạ.

“Em sao vậy?” Mặt đỏ thế kia, lẽ nào bị sốt? Anh giật mình, tối qua chắc chắn không cướp chăn của Từ Tái Xuân mà.

Trương Nghiêu sờ trán Từ Tái Xuân, hơi nóng.

“Em có chỗ nào khó chịu không?”

Từ Tái Xuân mơ mơ màng màng, đôi mắt to long lanh mờ mịt một mảng, cô im lặng, chẳng qua khuôn mặt càng lúc càng đỏ.

Mẹ nó! Không phải tối qua ngủ tới bị cảm chứ.

“Em chờ một chút, anh tìm nhiệt kế…”

Nhưng còn chưa đi, góc áo đã bị một móng vuốt nắm lấy.

Cúi đầu, ánh mắt trong veo rạng ngời rực rỡ, “Anh, ban nãy anh… rất đẹp.” Đồ ngốc giống như rất nghèo từ, do dự một lát mới chật vật nói một từ.

Khụ khụ ——

Bất giác rốt cuộc Trương Nghiêu cũng hiểu đôi chút.

Đồ ngốc này mặc dù ngốc thật, nhưng dù sao cũng là một cô gái trưởng thành. Theo lý thuyết, anh phát… tình, cô cũng có thể tư… xuân.

Thiếu nữ tư xuân thấy đàn ông lỏa thể, còn đang tự mình… tuốt, đương nhiên xuân… tình… rối… loạn.

Bất quá, nếu là cô gái bình thường, chắc chắn mặt đỏ tận mang tai tìm những chuyện khác che giấu, nhưng đồ ngốc này ngay cả nói dối cũng không biết.

Đúng, Từ Tái Xuân không biết nói dối, Trương Nghiêu im lặng một giây, nghĩ tới một việc.

“Trước đây em… từng thấy người khác làm vậy đúng không?”

Từ Tái Xuân rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu.

Trương Nghiêu nghĩ, việc này có thể hiểu anh là người đàn ông đầu tiên lỏa thể mà Từ Tái Xuân trông thấy không.

Nhưng Trương Kiêu thì sao. Tin tức ở chỗ Cố Tây Dương chắc không sai, ngày đó, lúc Từ Tái Xuân và Trương Kiêu gặp chuyện là ôm mục đích đi hiến thân mà.

Lẽ nào Trương Kiêu không thực hiện được?!

Bất quá, dựa theo tính tình Trương Kiêu, chắc không đâu. Hắn nổi tiếng không thương hoa tiếc ngọc mà.

Nhắc tới Trương Kiêu, sắc mặt Trương Nghiêu thoáng khó coi. Ngẩng đầu nhìn Từ Tái Xuân ngốc nghếch, anh hít sâu mấy hơi.

Thôi, chuyện trước kia cứ để nó trôi qua đi, cùng lắm Trương Kiêu xuất hiện lần nào thì đánh hắn lần đó là được.

Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, khẽ ho khan một tiếng, “Sau này, không cho phép nhìn người khác…”

Từ Tái Xuân chớp đôi mắt trong veo, ngoan ngoãn gật đầu: “Anh cho em nhìn hở?”

Mặt Trương Nghiêu thoáng nóng bừng, “Sau này… cho em nhìn hết… còn… còn cho em chơi… đều… đều cho em… em không được phép nhìn người khác… cũng không được phép chơi của người khác!”

Từ Tái Xuân cái hiểu cái không gật đầu, nắm tay Trương Nghiêu dừng một chút lại hỏi: “Ba thì sao…”

“Không cho phép!” Trương Nghiêu đen mặt, vươn tay hung hăng véo khuôn mặt mũm mĩm trắng nõn của Từ Tái Xuân, “Chuyện này là bí mật của chúng ta, ngoéo tay, nhớ kỹ!”

Đôi môi đỏ mọng của Từ Tái Xuân hơi nhếch lên, cuối cùng trịnh trọng gật đầu.

Vỗ về Từ Tái Xuân xong, Trương Nghiêu mới phát hiện thời gian không còn sớm.

Khoai Tây đến cào cửa rồi.

Con chó lười này, chỉ có Từ Tái Xuân và lúc nó đói bụng mới có tinh thần.

Trương Nghiêu đã quen, chẳng qua khi mở cửa thấy móng vuốt Khoai Tây đè lên vật nhỏ quen thuộc, Trương Nghiêu liền cảm thấy cả người không khỏe.

Tối qua áo mưa đã xé, hôm nay nghênh ngang nằm dưới móng vuốt Khoai tây.

Mẹ nó! Con chó này, khi nào bọn họ có thể nấu nó đây!

Trương Nghiêu đen mặt suốt dọc đường xuống cầu thang, lại phát hiện bữa sáng hôm nay vô cùng phong phú.

Song nhìn kỹ, tất cả đều bổ máu, còn tráng… dương.

Nhìn vẻ mặt dạng doge của dì Thái, Trương Nghiêu chỉ có thể dùng sự im lặng và bình tĩnh để khống chế tâm tình sắp rít gào của mình.

“Cậu, hai người còn trẻ, ngày tháng còn dài mà… Hahahahaha…”

“…”

Lẽ nào bà tưởng tối qua anh không bằng cầm… thú, làm Từ Tái Xuân, còn chọc dì cả cô tới ư?

Trương Nghiêu không vui, kết quả không vui là anh ăn hết một bàn bữa sáng.

Về phần cái đồ ngốc Từ Tái Xuân ấy, cô khiến thể xác và tinh thần anh bị thương, đói bụng đi.

Trương Nghiêu thở phì phò ra cửa, vì sắc mắt anh đen kịt, nên hôm nay bầu không khí ở tiệm sửa xe lạnh lẽo một cách hiếm thấy.

Cuối cùng, không ngờ tiểu Lý tới đưa thiệp mời, làm tâm trạng Trương Nghiêu đỡ hơn một chút.

“Cuối tuần sau cậu đám cưới?”

Tiểu Lý ngượng ngùng gật đầu: “Là đãi tiệc dưới quê, đãi trong thành phố đắt lắm, em nghĩ tiết kiệm chút tiền làm một bộ trang sức tốt cho cô ấy.”

Trương Nghiêu nhìn địa điểm, anh biết cái quê này.

“Mặc kệ thế nào, cũng chúc mừng cậu.”

“Vậy anh Nghiêu sẽ tới chứ?”

Trương Nghiêu nhìn khuôn mặt mong đợi của chàng trai kia, không nỡ nói lời từ chối, gật đầu.

“Đương nhiên tôi đi rồi.”

Cảm giác được người ta cần kiểu này rõ ràng không tệ.

Song, hình như anh vui vẻ quá sớm, sau một phút, tiểu Lý quơ tay múa chân, “Nhớ dẫn theo em Xuân nhé, bọn em đều rất thích món sườn xào chua ngọt em ấy làm…”

Em Xuân… Trương Nghiêu đen mặt.

Mẹ nó! Xưng hô lộn xộn cái gì!

Anh một cước đá tiểu Lý ra ngoài, trở lại phòng lại việc còn chưa hết nóng.

Mẹ nó! Cơn nóng vô hình chậm rãi dâng lên vù vù! Cái gì mà em Xuân! Anh còn chưa gọi cô là em Xuân đấy.

Trương Nghiêu ra sức lên án tiểu Lý ăn trong bát còn nhìn trong nồi, cuối cùng Cố Tây Dương lười nhác cắt ngang.

“Giấy phép lái xe tới tay mày rồi, khi nào tìm xe thử hả?”

Trương Nghiêu vừa nghe, cũng nghĩ đến vấn đề này. Chỗ tiểu Lý đãi tiệc, mặc dù có tuyến xe buýt, nhưng nhớ tới dáng vẻ yếu ớt của Từ Tái Xuân, vẫn nên lái xe thôi.

“Lấy xe mày ra tao thử coi.”

“Xe gì của tao?” Cố Tây Dương cảnh giác, xe yêu của hắn quý báu vậy, như vợ ấy.

Vợ mình sao có thể bị người khác cỡi chứ.

“Không cho, mày muốn thì tự mua đi!”

“Haha…” Trương Nghiêu mỉm cười, sau đó từ từ tới gần Cố Tây Dương.

Nửa giờ sau, Trương Nghiêu hài lòng lái chiếc Porche của Cố Tây Dương rời đi, để lại Cố Tây Dương lệ rơi đầy mặt tại chỗ.

Nếu nói tự chui đầu vào rọ chính là nói hắn mà.

Có điều, hắn cũng không phải kẻ tầm thường, xe yêu bị ác bá Trương Thiết Ngưu cướp không thương tiếc, hắn cũng quyết định cho Trương Nghiêu một vố.

Chẳng hạn như, chuyện hắn ‘quên’ nói cho Trương Nghiêu biết, Trương Kiêu tiết lộ trên Wechat, tết này sẽ về.

Chính chủ Trương Kiêu này muốn về, theo lý thuyết, cá tính hắn kích động thế. Vốn đã bất lương, lại nhìn không nổi Trương Nghiêu sống tốt, ngẫm lại, đột nhiên có chút hưng phấn nha…

Hoho, cậu ấm chính phái chống lại chú rể cưới thay, có trò để xem rồi.

Vừa nghĩ vậy, Cố Tây Dương cảm thấy ban nãy trái tim đau đớn cũng không đến nổi nào.

Hohohoho…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK