• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Cầm hoàn toàn bị tâm tình hóng chuyện làm cho rất vui vẻ, tiện tay gửi tin cho một tài khoản weibo, hạnh phúc nhé. Nhưng Từ Tái Xuân thì khổ, cô suýt khóc lên, nhưng chưa kịp rơi nước mắt thực sự, Trương Nghiêu lại bế cô.

Dưới những con mắt nhìn chòng chọc, cao ngạo ôm kiểu công chúa.

Hạnh phúc nho nhỏ của cô không kiên trì đến cuối cùng, vì cô cảm giác được cánh tay ôm eo cô mơ hồ đang dùng sức, đồng thời sắc mặt anh hết sức khó coi, thở phì phò dồn dập.

Hiện tại Từ Tái Xuân gầy rồi, nên cô cho rằng không phải mình ép Trương Nghiêu thở hổn hển. Khả năng duy nhất chính là Trương Nghiêu đang tức giận.

Quả nhiên, Trương Nghiêu ôm cô lên phòng nghỉ trên lầu, không nói hai lời liền ném cô xuống đất.

Dáng vẻ đó, lửa giận ngập trời, vành mắt muốn nứt ra, giống như tính ăn tươi nuốt sống Từ Tái Xuân vậy.

“Em nói trước, không phải như anh nghĩ đâu, em vốn không biết tiệm tiêu thụ ô tô này do anh mở, em tới làm việc bán thời gian…”

“Bán thời gian?” Hôm nay vì khai trương, nên Trương Nghiêu mặt âu phục giày da, bất quá lúc này cà vạt bị anh cưỡng chế kéo, á, vẻ mặt anh rất nguy hiểm, “Mấy tháng nay em thường làm bán thời gian hả? Mặc mấy chiếc váy ngắn củn cởn kiểu này?”

“Em… em mặc váy ngắn… lúc nào chứ! Anh đừng vu khống em!” Váy chỉ hơi ngắn thôi, tuyệt đối che đủ mà.

“Haha…” Trương Nghiêu cười lạnh một tiếng, tầm mắt rơi xuống cặp đùi lỏa lồ của Từ Tái Xuân, “Sự thật thắng hùng biện, không phải sao?”

Một khoảng thời gian không gặp, lưu manh cũng có văn hóa nhỡ. Khoan đã… cái này không phải trọng điểm, Từ Tái Xuân không làm chuyện xấu, nên cô phải hùng hồn một chút.

Đúng, ưỡn ngực ngẩng đầu, cô phải hung hồn lên.

Sau đó, Từ Tái Xuân ưỡn ngực, sắc mặt Trương Nghiêu dường như càng khó coi hơn.

Dáng vẻ kia không phải muốn đánh cô chứ?!

Từ Tái Xuân chột dạ, không ngừng lui về sau, nhìn cánh cửa đó, nghĩ rằng cô còn cơ hội mở cửa chạy một hơi không?

“Á… Ba, sao ba tới đây?”

Quả nhiên Trương Nghiêu bị lừa, Từ Tái Xuân một bước vọt tới, nắm tay cầm. Chỉ cần một giây là cô có thể đến thiên đường.

Nhưng thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau có một giây. Cửa còn chưa vặn, người đàn ông đã dán vào sau lưng cô.

“Từ Tái Xuân, em giỏi quá nhỉ! Dám đùa bỡn anh!”

“Anh… khốn kiếp! Anh muốn làm gì?” Nếu như lúc này, Từ Tái Xuân còn chưa biết Trương Nghiêu muốn làm gì, vậy cô ngu hết thuốc chữa rồi.

“Đồ khốn! Không được xé váy em!”

Trương Nghiêu không quan tâm, bàn tay to kéo một cái, chợt nghe xoạc một tiếng, chiếc váy giống như vải rách vậy rơi xuống đất.

Trương Nghiêu khủng bố thế, Từ Tái Xuân theo bản năng muốn chạy, song có thể chạy đi đâu. Trương Nghiêu xách cô lên, hung hăng áp lên tường.

“Nói, em đã làm việc bán thời gian như vậy mấy lần rồi?”

Nước mắt Từ Tái Xuân bèn rơi. Khốn kiếp, đau chết cô.

“Buông, đau… đau chết đi được…”

“Không nói à, tốt lắm, đợi lát nữa em càng đau hơn…” Trương Nghiêu vừa nói xong, giọng điệu chợt dịu dàng hẳn.

Á á á á… quả nhiên, Từ Tái Xuân đau, hai chân không nhúc nhích được, lại bị Trương Nghiêu nắm chân, hung hăng xông về phía trước.

“Nói!”

Từ Tái Xuân lệ rơi tung tóe, lúc này còn làm kiêu con khỉ ấy, Trương Nghiêu thực sự khủng khiếp quá. Cô rất đau.

“Không… chỉ có lần này à… huhuhuhuhu…”

Dường như chiếm được đáp án hài lòng, động tác của Trương Nghiêu chậm lại, hai tay ước lượng bộ ngực vĩ đại của Từ Tái Xuân, sau đó thở dài thỏa mãn.

“Em gầy đi không ít. Nhưng… ngực vẫn như trước đây…”

“Đồ khốn!” Chiếm được tiện nghi bớt khoe mẽ đi.

Sau khi Trương Nghiêu sờ soạng cô một phen, cuối cùng tâm trạng hơi ổn định tí. Bất quá, hơi ổn định tí thì sao, Từ Tái Xuân đau đến rơi nước mắt.

Không thể dịu dàng chút à? Vốn tư thế quay lưng này đặc biệt khó chịu rồi, đã lâu cô cũng chưa làm, quần lót vẫn chưa cởi, rất khó chịu…

Lúc mới bắt đầu Từ Tái Xuân còn nhẫn nhịn, nhưng từ từ tiếng khóc càng lúc càng lớn.

Có điều, tiếng khóc của cô cũng không nhận được sự thương tiếc của Trương Nghiêu. Động tác anh ngày càng dùng sức, Từ Tái Xuân cảm giác thân thể mình không còn của mình nữa.

Cô cũng mặc kệ người bên dưới có nghe được tiếng cô không, lên tiếng khóc to. Một mặt còn dùng từ ngữ cô học được từ Hoàng San San, không chút khách sáo ân cần hỏi thăm Trương Nghiêu và mẹ anh.

Trương Nghiêu thì sao… hoàn toàn chả quan tâm.

Hiện tại anh chỉ lo một chuyện.

XXX.

Ai cũng không thể ngăn cản anh làm việc vui vẻ.

Rốt cuộc, luồng nhiệt dưới thân trào ra, cô cảm giác được sự biến hóa của Trương Nghiêu một cách rõ ràng. Trong lòng thở dài một hơi, tên khốn này, cuối cùng cũng xong chuyện rồi.

Đau chết cô mà.

Từ Tái Xuân hơi tức giận, cô muốn cào Trương Nghiêu. Nhưng hình như Trương Nghiêu biết được tâm tư nhỏ của cô, anh rút ra, vươn tay trực tiếp ôm cô vào lòng.

Ngồi trên ghế salon, trên người Từ Tái Xuân khoác áo vest của Trương Nghiêu. Không biết có phải vì mới làm hay vì điều hòa quá lạnh, nên Từ Tái Xuân cảm thấy hơi lạnh.

Trương Nghiêu ôm cô, thỏa mãn thở dốc một tiếng.

“Rốt cuộc X xong rồi.”

“…” Không biết xấu hổ! Nước mắt Từ Tái Xuân lại trực trào, cô muốn cào chết anh, chắc chắn phải cào chết anh!

Tuy Trương Nghiêu cố gắng né tránh, song cuối cùng trên mặt vẫn để lại vài vết tích quý báu.

Sau một lượt ngắn ngủi, Trương Nghiêu cũng hết giận, sờ soạng Từ Tái Xuân vừa xoa vừa hôn. Ôi chao, còn tính tránh nữa sao?

Từ Tái Xuân muốn tránh, nhưng cả người mệt chết đi được, mặc dù hơi tức giận, bất quá càng khiến cô không thoải mái là cô đang ở trong lòng Trương Nghiêu, lại có thể cảm thấy rất an toàn.

Trương Nghiêu vuốt cô, lúc này tâm trạng người đàn ông rất tốt, mò mẫm gò má ướt đẫm mồ hôi của Từ Tái Xuân, giọng trìu mến.

“Vợ, nhớ anh không?”

Từ Tái Xuân xoay mặt sang chỗ khác, kiên cường nói: “Không.”

Trương Nghiêu sững sốt, cũng không tức giận, ngược lại hôn Từ Tái Xuân một cái thật kêu, sau đó tiến tới bên tai cô khẽ nói, “Nhưng vừa nãy em đạt cao trào rất nhanh…”

“Á á á á… anh câm miệng!”

Bị Trương Nghiêu nắm tay nháo trò, Từ Tái Xuân cũng cảm thấy uất ức.

Túm áo Trương Nghiêu, cô cắn cổ người đàn ông một cái, hết sức uất ức hỏi: “Trong khoảng thời gian này anh đã đi đâu? Có phải đi tìm mấy cô em mơn mởn không?”

Trương Nghiêu ngây ngẩn cả người, dường như vẫn chưa phục hồi tinh thần, “Ngay cả cô em mơn mởn như em, anh cũng không giải quyết được, còn đi đâu đối phó với mấy cô em mơn mởn khác…”

Xoạc… Giống như anh xé váy cô vậy, móng vuốt Từ Tái Xuân lại vẽ một nét chói lóa trên mặt Trương Nghiêu.

“Anh nói ai là cô em mơn mởn hả?”

“…”

“Được rồi, đừng nghịch nữa, ngoan nè. Anh thành thật khai báo đây, mấy tháng nay anh vạch kế hoạch khai trương chỗ này mà.”

Hóa ra là chuyện quan trọng, Từ Tái Xuân cào mấy vuốt, cũng mệt rồi, mềm nhũn nằm trong lòng Trương Nghiêu nghỉ ngơi.

“Đúng rồi, sao anh quyết định mở tiệm ở đây? Chẳng phải nói bên này còn chưa phát triển hả? Có mối không?”

Trương Nghiêu hung ác lườm cô, “Còn không phải tại cô em mơn mởn như em hả. Đi học gì mà không về nhà!”

Trương Nghiêu cũng oán khí ngút trời. Người khác toàn là vợ chạy theo chồng, nhà anh thì ngược lại, anh rất sợ vợ chạy theo người ta.

Đương nhiên anh biết bên này vẫn chưa hoàn toàn phát triển, bất quá tương đối mà nói, bên này đã có một vài khu hành chính quy hoạch, nói không chừng có tiềm lực rất lớn.

Hơn nữa vợ ở đây, anh còn có thể đi đâu.

Từ Tái Xuân đỏ mặt, hóa ra là vì cô. Việc này có được tính là có tiền bèn tùy hứng không.

Từ Tái Xuân cười tủm tỉm, Trương Nghiêu thấy thế, thoáng bất đắc dĩ véo má cô. “Còn chẳng biết xấu hổ cười nữa, em có biết vì chuyện này, anh suýt bị ba em đuổi ra khỏi nhà không!”

Thì ra ba cũng biết chuyện này. Từ Tái Xuân hơi oán hận căm phẫn. Rõ ràng lần nào cô về nhà đều lơ đăng hỏi chuyện Trương Nghiêu, nhưng cho tới bây giờ Từ lão hổ đều không nói.

Được lắm… Té ra đang gạt cô đấy.

Từ Tái Xuân lý sự, lại không ngờ khẽ động một tí, tay Trương Nghiêu lại bắt đầu không thành thật.

Cảm giác được sự kích động của Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân hơi khẩn trương, đè tay Trương Nghiêu, “Anh muốn làm gì?”

“Có thể làm gì?”

Tay Trương Nghiêu lại tiếp tục, quen cửa quen nẻo. Nhưng ban nãy đầu óc còn có chút bất tỉnh bởi sự nhiệt tình, hơn nữa Trương Nghiêu quá bá đạo, nhất thời cô không phản ứng kịp.

Hiện tại sau khi tỉnh táo tí, Từ Tái Xuân thề sẽ không bao giờ để Trương Nghiêu thực hiện được.

“Anh điên rồi hả? Hôm nay khai trương đó, anh ở trên này…” Từ Tái Xuân không nói được nữa, “Anh không sợ người bên dưới biết hết à?”

“Biết thì thế nào?”

Trương Nghiêu thờ ơ nói, Từ Tái Xuân thoáng nghĩ mà sợ.

“Trương Nghiêu, anh nói xem, bên dưới có nghe được không?” Vừa nãy không biết cô kêu lớn bao nhiêu, chẳng lẽ những người này đều nghe được hiện trường đông cung ư? Nghĩ đến hình ảnh này, cả người Từ Tái Xuân đều không khỏe.

Nếu thực sự thích một cô gái, sẽ cảm thấy chỗ nào của cô cũng tốt cả. Ngay cả khi Từ Tái Xuân mất tự nhiên, ngượng ngùng cũng rất đáng yêu đó. Trương Nghiêu hôn cô một cái, cố tình trêu cô.

“Aizzz, làm sao bây giờ, đúng là bị nghe được rồi, anh nói nè, vợ, sau này em nổi tiếng rồi đấy…”

Oanh… Móng vuốt Từ Tái Xuân lại chồm tới.

“Đều tại anh! Tính sao bây giờ? Xong rồi, em không còn mặt mũi gặp người nữa!”

Từ Tái Xuân bụm mặt, nghĩ đến hậu quả, lại khóc.

Trương Nghiêu vừa thấy Từ Tái Xuân khóc thật, vội vàng an ủi.

“Lừa em thôi, yên tâm đi, văn phòng này cách âm. Không phải em không biết, đây là phòng nghỉ của anh, bình thường anh thích yên tĩnh, nên đã làm cách âm…”

“Thật ư?” Từ Tái Xuân lau nước mắt, có chút không tin.

“Đương nhiên thật rồi. Còn thật hơn ngọc trai ấy.” Lúc này cho dù chuyện chưa hề có, cũng phải nói tuyệt đối có. Trương Nghiêu anh đây ở mặt này vẫn có sức hiểu biết vạn phần.

Trương Nghiêu đang dỗ Từ Tái Xuân vui vẻ, chợt truyền đến một tiếng gõ cửa.

Sau khi im lặng ngắn ngủi, ngoài cửa một giọng nói rụt rè sợ sệt vang lên.

“Anh Nghiêu, anh và em Xuân thân mật xong rồi, có thể xuống một chuyến không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK