• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Từ lão hổ và dì Thái ra ngoài trải nghiệm thế giới hai người, đương nhiên, đây là do Trương Nghiêu đoán.

Bất quá không quan trọng, quan trọng là… tối nay chỉ có anh và Từ Tái Xuân ở nhà.

Khà khà khà khà… không biết vì sao, anh hơi hưng phấn.

Thời gian còn sớm, tiễn Lư Lạc đáng ghét kia xong, Trương Nghiêu lên lầu chơi game.

Trong lúc chơi, Cố Tây Dương gửi tin nhắn tới, nói Cố Đông Hải muốn một mình nói chuyện với anh, Trương Nghiêu trả lời sẽ qua đó. Bất kể nói thế nào, nếu Từ Tái Xuân theo anh, thì anh không muốn cô chịu khổ, tốt nhất nuôi cô trắng trẻo mập mạp nhất.

Có điều, nhắc tới trắng trẻo mập mạp, Trương Nghiêu cũng hơi rầu rĩ.

Anh rất thích dáng vẻ này của Từ Tái Xuân, nhưng, lần trước dì Thái mang báo cáo kiểm tra sức khỏe về không lạc quan lắm, Từ Tái Xuân giống hệt Khoai Tây có mỡ trong gan, mẹ nó, đây là sự thật quá đau buồn.

Do đó, mặc dù có chút không đành lòng, song Trương Nghiêu vẫn quyết định để Từ Tái Xuân ăn nhiều rau ít thịt sau đó vận động nhiều.

Vận động… khà khà khà khà, nghĩ tới đây, Trương Nghiêu lại nhịn không được nở nụ cười bỉ ổi, khà khà khà khà…

Trương Nghiêu chơi game đang high, Từ Tái Xuân bưng hộp bánh quy tới.

Trương Nghiêu không thích ăn đồ ngọt, chẳng qua được Từ Tái Xuân làm cho ăn nên thỉnh thoảng cũng ăn mấy miếng, quan trọng nhất là, anh luôn luôn có thể cho Từ Tái Xuân ít sáng kiến hay.

“Hôm nay bánh quy hơi ngọt.” Trước đây, anh từng nói với Từ Tái Xuân không thích ăn ăn đồ ngọt, nên Từ Tái Xuân làm bánh quy đều ít đường, hôm nay sao ngọt thế.

“Anh! Anh nếm ra à! Đó là Lư Lạc làm!”

“…” Mẹ nó! Giờ nhổ ra, còn kịp không?

Sau nửa giờ bang chiến kết thúc, Trương Nghiêu thấy Từ Tái Xuân lại đang ăn bánh quy. Người này đúng là không có lỗ tai mà, đã nói không được ăn nhiều đồ ngọt vậy.

Trương Nghiêu nhét toàn bộ bánh quy vào miệng mình, sau đó vỗ vỗ đầu Từ Tái Xuân, “Bớt ăn vặt đi, biết chưa?”

Từ Tái Xuân trơ mắt nhìn Trương Nghiêu, rầu rĩ không vui.

Trương Nghiêu vất vả lắm mới nuốt cả ngụm bánh quy xuống, lừa đảo, hèn chi anh nói khó ăn thế, hóa ra Lư Lạc làm. Có điều nhắc tới Lư Lạc này, Trương Nghiêu càng thêm không vui. Cô ta không phải là thiếu nữ ngu ngốc không có chuyện gì làm, nghe Cố Tây Dương nói, cô gái này còn chưa tốt nghiệp đại học đấy, là năm ba hay năm tư gì đó, giờ ở bên ngoài gây dựng sự nghiệp, nghe nói còn lăn lộn không tệ.

Trương Nghiêu chưa quên, lần trước Lư Lạc bảo Từ Tái Xuân ra ngoài làm việc.

Lẽ nào, Lư Lạc có âm mưu?

Từ Tái Xuân vuốt bụng, thoáng ai oán nhìn Trương Nghiêu.

Buổi tối chỉ uống canh, ăn rau nhiều, giờ đói quá đi. Vốn muốn ăn chút bánh quy, nhưng hình như bánh quy bị anh ăn sạch rồi.

Cô hơi buồn bực.

Song ngẩng đầu lên, sắc mặt anh dường như không tốt lắm.

“Anh ơi?”

Trương Nghiêu phục hồi tinh thần, còn uống một hớp sữa tươi của Từ Tái Xuân, “Đi tắm đi, mai còn phải dậy sớm.”

Từ Tái Xuân không nhúc nhích, vuốt bụng, rất ai oán, “Anh, em đói quá à.”

“…” Nếu Trương Nghiêu nhớ không lầm, rõ ràng hai người vừa mới ăn cơm tối.

Thực ra tương đối mà nói, Trương Nghiêu là người dễ nói chuyện nhất trong nhà. Đặc biệt đối với Từ Tái Xuân, anh hoàn toàn không có sức chống cự, hơn nữa dáng vẻ Từ Tái Xuân liều mạng khóc, Trương Nghiêu thực sự nghĩ tới mà sợ.

“Vậy… chỉ cho phép một quả táo?”

“Hai quả!”

Từ Tái Xuân cò kè mặc cả, đương nhiên, ở mặt này, cô tuyệt đối chuyên nghiệp.

Cuối cùng, Trương Nghiêu nhìn cô gái giơ hai quả táo to lên gặm vui vẻ, trong lòng lặng lẽ phun máu, quả nhiên anh chiều cô quá.

Rốt cuộc trong bụng được lót ít đồ, Từ Tái Xuân không ầm ĩ nữa, bò tới bên người Trương Nghiêu nằm.

Dáng vẻ ngoan ngoan kia, khiến Trương Nghiêu nhịn không được động lòng một trận. Có điều chờ chút, còn một việc chưa nói với cô.

Trương Nghiêu đưa cho Từ Tái Xuân một tấm thẻ, “Mật mã thẻ là sinh nhật em, nhớ chưa?”

Từ Tái Xuân gật đầu, nhưng không biết Trương Nghiêu đưa cô thẻ này có nghĩa gì.

“Đây là tiền của chúng ta, cất đi, sau này mua đồ.”

Trương Nghiêu dặn dò, anh cũng không tin Từ Tái Xuân có thể quản gia tốt, song chồng đưa tiền cho vợ giữ, hình như là việc phải làm của đàn ông sau khi kết hôn.

Trương Nghiêu không suy nghĩ nhiều thế, hơn nữa, có lẽ sau khi thảo luận với Cố Đông Hải xong, anh sẽ bận rộn hơn, đến lúc đó, chắc càng không thể chăm sóc Từ Tái Xuân, để cô nắm chút tiền, có phải sẽ khiến cô có cảm giác an tâm hơn không.

Trương Nghiêu cảm thấy điều mình có thể nghĩ cũng nghĩ cả rồi, cuối cùng trước khi đi ngủ, anh nhịn không được hỏi Từ Tái Xuân.

“Em muốn ra ngoài làm không?”

Từ Tái Xuân ôm cánh tay anh, ngáp một cái.

“Ưm…”

Thực ra Trương Nghiêu không muốn Từ Tái Xuân ra ngoài làm việc, nhưng sợ cô buồn. Cô vẫn chưa tới hai mươi tuổi, ngoại trừ tình thân và tình yêu, còn phải có tình bạn nữa.

Anh nghĩ, trên thế giới này nếu có một cô gái có thể thật lòng đối đãi cô, nói không chừng cô sẽ cười càng rạng rỡ hơn.

Từ Tái Xuân vẫn còn do dự, Trương Nghiêu đợi câu trả lời của cô, song rất lâu vẫn chưa nhận được đáp án.

Vì, Từ Tái Xuân ngủ mất tiêu.

Cái đồ ngốc này.

Trương Nghiêu thở dài, ôm cơ thể mềm mại vào lòng, “Đúng là ngốc.”

Anh mắng một tiếng, nhưng tay lại không nhịn được càng ôm chặt cô hơn.

Cứ như vậy, Từ Tái Xuân không đề cập chuyện đi làm, thậm chí, cô căn bản không biết rốt cuộc khác hiện tại chỗ nào.

Chẳng qua, sau khi Trương Nghiêu và Cố Đông Hải đạt được thỏa thuận, quả nhiên bận rộn rất nhiều. Trước đây mỗi ngày còn có thể về ăn tối, song dần dần, ngay cả bữa tối anh cũng không thể về ăn, đến cuối cùng lúc trở về Từ Tái Xuân đã ngủ.

Trương Nghiêu đi sớm về trễ, thành thật mà nói, Từ Tái Xuân rất cô đơn.

Ngay lúc đó, Lư Lạc bảo Từ Tái Xuân giúp cô ta làm bánh quy thủ công.

Mỗi ngày vào buổi sáng cô chỉ cần đến phòng làm việc làm ít bánh quy là được, không cần nhiều thời gian, đồng thời tiền lương Lư Lạc đưa không tính là thấp.

Ít nhất, Trương Nghiêu cảm thấy hợp lý.

Từ Tái Xuân nghĩ dù sao cũng buồn chán, ngay cả bữa tối Trương Nghiêu cũng không trở về ăn, cô giống như mất đi động lực vậy, vừa vặn lúc này Lư Lạc cho cô động lực.

Không thể không nói, Từ Tái Xuân rất được hoan nghênh. Mặc dù trong mắt người ngoài cô ngốc nghếch, nhưng làm việc cực kỳ nghiêm túc, còn rất cố gắng chăm chỉ, nên mọi người ở phòng làm việc đều rất thích cô.

Nhất là em gái mềm mại, còn nấu ăn ngon, thì càng được hoan nghênh hơn rồi.

Tuy nói, Lư Lạc không thích Trương Nghiêu, song Từ Tái Xuân hình như rất thích Trương Nghiêu, đương nhiên Lư Lạc cũng sẽ không để đàn ông khác ức hiếp cô, nên rất nhiều đàn ông có ý với Từ Tái Xuân, nhưng ngại chiếc nhẫn lấp lánh trên tay phải cô, nên không dám tiến tới.

Bất quá, sau khi Từ Tái Xuân đi làm lại mập thêm mấy kg. Trương Nghiêu xem báo cáo kiểm tra sức khỏe, mặt đen kịt.

“Chẳng phải đã kêu em ăn ít bánh quy hả?”

Từ Tái Xuân chỉ chỉ ngón tay vào nhau, “Không… không nhịn được.”

Trương Nghiêu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng hết lần này tới lần khác lại không cách nào động vào Từ Tái Xuân, chỉ có thể nói cho Từ Tái Xuân biết, nếu kết quả kiểm tra tháng sau vẫn không khỏe mạnh, sẽ phải vận động.

Mọi người ở phòng làm việc đều biết báo cáo kiểm tra sức khỏe của Từ Tái Xuân, họ đều nghĩ Từ Tái Xuân mập mạp rất đáng yêu, song đe dọa đến sức khỏe, bọn họ cũng lý trí không cho Từ Tái Xuân ăn quá nhiều đồ vặt.

Không chỉ thế, Lư Lạc vì giúp Từ Tái Xuân khôi phục sức khỏe, còn giúp Từ Tái Xuân làm thẻ tập gym.

Mà thẻ tập gym này mang tới một loạt phiền phức.

Phải nói rằng phiền phức này, nên nói tới Trương Kiêu.

Chẳng phải Trương Kiêu từng quen một cô bạn gái mắc bệnh AIDS à? Dọa hắn choáng váng, về sau, không biết có phải vận may của hắn quá tốt không, vậy mà không nhiễm AIDS.

Song Trương Kiêu cũng hứng chịu nỗi sợ ghê gớm, hắn bắt đầu suy nghĩ lại chuyện đã qua, hắn nghĩ tới Từ Tái Xuân.

Hơn nữa, sau khi hắn trở về thấy dáng vẻ đường làm quan rộng mở của Trương Nghiêu, trong lòng cực kỳ ước ao ghen tị, nhà họ Từ là của hắn, Từ Tái Xuân cũng có thể là của hắn, tất cả hẳn phải là của hắn.

Hắn là một lãng tử, nhưng lãng tử biết quay đầu còn quý hơn vàng mà, không phải sao?

Hắn biết, Từ Tái Xuân chỉ tạm thời mất trí nhớ, sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ ngoan ngoãn trở lại bên người hắn.

Do đó, hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi…

Nhưng, chờ dài cổ. Đặc biệt, trong tình huống tên cặn bã Trương Nghiêu hình như càng lăn lộn càng tốt, Trương Kiêu bắt đầu nghĩ, có phải cơ hội đều để cho người chủ động ra trận không? Hắn có nên chủ động một chút không.

Trương Kiêu nghĩ rất đơn giản, tuy giờ hắn biến thành một tên béo, nhưng vẫn là một tên béo đẹp trai, Từ Tái Xuân cũng béo. Một người béo hẳn rất dễ thích một tên béo đẹp trai phóng khoáng chứ.

Giấc mộng của Trương Kiêu mơ rất đẹp, thậm chí hắn đã nghĩ tới làm sao gặp gỡ lãng mạn với Từ Tái Xuân, sau đó như thiên lôi đánh vào địa hỏa, ném tên Trương Nghiêu kia đi thật xa.

Giống như Trương Nghiêu, Trương Kiêu đã từng là cao phú soái cũng có chút tự kỷ quá đáng.

Không có cuộc gặp gỡ bất ngờ nào như hắn suy nghĩ, sự thực chứng minh, từ sau lần kia, hắn không còn gặp được Từ Tái Xuân nữa.

Đương nhiên, hắn cũng tra được nơi ở của Từ Tái Xuân, song mỗi lần tới gần, đều bị Khoai Tây dí tè ra quần.

Về sau, Trương Kiêu bi kịch phát hiện, mỗi lần bản thân bị chó dí, sau đó đều gầy đi một tí.

Bất quá, xét thấy Khoai Tây càng ngày càng hung tàn, lần trước suýt cắn rớt mông hắn, Trương Kiêu vì lý do an toàn, nên bỏ qua kế hoạch tốt đẹp vào phòng trộm hương trộm ngọc.

Hắn thoáng rầu rĩ không vui, Từ Tái Xuân này sao cứ ở nhà miết. Ngay cả ngày thường ra ngoài mua nước tương cũng không có.

Làm hại hắn suy nghĩ nhiều kế hoạch hoàn mỹ vậy, đều bị chôn vùi hết.

Trương Kiêu không phải người kiên nhẫn lắm, cảm giác chỗ Từ Tái Xuân quá khó, hắn muốn buông tay.

Song, khiến hắn vạn lần không ngờ là, ngay lúc Trương Kiêu chuẩn bị buông tha, Từ Tái Xuân xuất hiện trước mặt hắn.

Thoáng chốc, hắn cảm thấy thượng đế vẫn thương hắn.

Không có nguyên nhân nào khác, ông đưa Từ Tái Xuân đến trước mặt hắn, hai người họ đều là thành viên của phòng tập gym.

Rất nhiều phương án gặp gỡ tốt đẹp tuần hoàn trong đầu, thậm chí, Trương Kiêu còn mắc hội chứng sợ lựa chọn[1] một chút, rốt cuộc nên dùng màn ra sân kinh diễm nào đây.

[1] Hội chứng sợ lựa chọn (选择恐怖症): là chứng gặp trở ngại trong việc lựa chọn, người mắc chứng này không có cách nào hài lòng với việc lựa chọn của mình, trong lúc lựa chọn thời gian ra quyết định rất khủng hoảng, thậm chí mồ hôi đầm đìa, dẫn đến việc sợ hãi chuyện lựa chọn ở mức độ nào đó.

Haha, sự thực chứng minh Trương Kiêu đã nghĩ quá nhiều, tầm mắt hắn quá nóng bỏng, Từ Tái Xuân ngốc nghếch không phát hiện, nhưng Lư Lạc không phải kẻ tầm thường.

Đợi sắp xếp cho Từ Tái Xuân xong, mặt cô ta đen kịt, sải bước tới chỗ Trương Kiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK