• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ninh Mặc.”

Chiếu vào tầm mắt Vụ Nùng Nùng là khuôn mặt hơi lo lắng của Ninh Mặc. Vụ Nùng Nùng chợt nhớ ra, trong ký ức của cô vẻ mặt ấy chỉ thấy trên gương mặt Ninh Mặc ở lần ốm nặng tám năm trước.

Có một sự ấm áp đã lâu không gặp.

Bình thường anh luôn nhìn cô với vẻ thản nhiên và nụ cười trào phúng, chỉ có lúc đó mới đáng yêu nhất, còn giống con người.

“Anh đưa em đi bệnh viện.” Ninh Mặc vừa thấy tay Vụ Nùng Nùng che ở vị trí dạ dày đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Lúc này trời đã bắt đầu có bông tuyết bay xuống, người đi đường đều kéo mũ áo lên, co ro mà tiến bước.

Khi Vụ Nùng Nùng ngồi trong chiếc Hummer của Ninh Mặc, điều hòa lập tức được mở đến mức ấm nhất, từ rét lạnh đến ấm áp, cô thoải mái mà than một tiếng, nhưng rất nhanh cơn đau dạ dày đã chiếm giữ tất cả thần kinh của cô.

“Không phải trước đây em luôn có tiếng là dạ dày sắt à?” Ninh Mặc trò chuyện với Vụ Nùng Nùng, hy vọng có thể phân tán sự chú ý của cô.

Vụ Nùng Nùng cười tự giễu, đúng vậy, ngày trước mùa đông cô thích nhất là ăn kem, ăn liền ba cái cũng không có vấn đề gì, khiến cho Ninh Mặc phải trố mắt nhìn, phong danh hiệu dạ dày sắt cho cô.

Thế nhưng tất cả mọi chuyện không phải đều là anh ban tặng sao.

Vụ Nùng Nùng đau đến hít khí lạnh.

Ninh Mặc bỗng bỏ tay khỏi vô lăng, kiên quyết mở lòng bàn tay Vụ Nùng Nùng ra, không ngoài dự đoán móng tay của cô đã đâm sâu vào lòng bàn tay, hiện ra tơ máu.

Vụ Nùng Nùng phất tay Ninh Mặc, tiếp tục nắm tay.

“Đừng nắm, lát nữa vừa phải truyền vừa phải tiêm, không phải em lại muốn tra tấn tất cả y tá trong bệnh viện đến mức nhảy lầu à.”

Vụ Nùng Nùng bật cười, vẫn nhớ hồi đó, cô bị ốm, suýt chút nữa là khiến cô y tá trẻ mới ra trường nôn nóng đến nỗi nhảy lầu, may mà có người kéo lại, nếu không Vụ Nùng Nùng sẽ gây ra tội lớn mất.

Nhưng cũng chỉ thoải mái một lát, cảm giác đau đớn lại càng hoành hành dữ dội hơn trong cơ thể Vụ Nùng Nùng, giữa mùa đông buốt giá mà trán cô vẫn ứa một lớp mồ hôi mỏng.

“Em bao nhiêu tuổi?” Ninh Mặc đột nhiên hỏi.

Vụ Nùng Nùng trừng mắt liếc anh một cái, chẳng lẽ anh không biết hỏi phụ nữ sau hai mươi lăm tuổi bao nhiêu tuổi là chuyện thiếu lễ phép à? Vụ Nùng Nùng chột dạ nghĩ nghĩ tuổi của mình.

“Có một người nhờ bà mối giới thiệu mà cưới một cô vợ, lúc hai người động phòng, thấy mặt người phụ nữ kia đầy nếp nhăn, người nọ liền hỏi, ‘Cô bao nhiêu tuổi?’ người phụ nữ nói bốn lăm, bốn sáu tuổi. Người nọ lại hỏi, ‘Chẳng phải bà mối nói cô ba lăm tuổi à? Tôi thấy cô không phải chỉ bốn lăm, bốn sáu tuổi đâu, cô nói thật với tôi đi. Người phụ nữ đó lại nói là năm mươi bốn. Từ đó về sau cho dù người đàn ông ấy hỏi thế nào thì người phụ nữ đều khăng khăng nói mình năm mươi bốn tuổi. Trước khi ngủ anh ta vẫn không yên lòng, liền nảy ra một kế, nói muốn dậy đi đậy lọ muối, sợ chuột ăn trộm muối. Người phụ ấy vỗ tay cười to nói: ‘Hài chết mất, tôi sống sáu mươi tám năm mà còn không nghe thấy chuyện chuột ăn trộm muối.’.”

“Chuyện này chẳng buồn cười chút nào.” Vụ Nùng Nùng quay đầu, tức giận lườm Ninh Mặc, không phải anh đang châm chọc cô trá hình à.

“Nhưng câu chuyện ấy cho chúng ta biết rằng, phụ nữ ấy à, nói dối tuổi đã thành truyền thống tốt đẹp. À, phải rồi, vừa nãy em nói em bao nhiêu tuổi, hai mươi hai?”

“Anh…” Vụ Nùng Nùng hừ lạnh một tiếng, ghét nhất bị Ninh Mặc trêu chọc như thế này, lần nào cũng bịa chuyện để trêu chọc cô. Trong lòng Vụ Nùng Nùng ảo tưởng xé Ninh Mặc ra làm nghìn mảnh, bày ra một trăm tám mươi loại tạo hình mới hả được cơn giận vừa nãy.

“Tới rồi, xuống xe đi.”

Bị Ninh Mặc đánh lạc hướng, Vụ Nùng Nùng quên cả đau, dường như nhanh như chớp đã đến bệnh viện. Bệnh viện trước mắt là bệnh viện tư nhân nổi tiếng nhất thành phố A, cơ sở thiết bị ở đây bệnh viện công lập không thể so sánh được.

Vụ Nùng Nùng vừa bước vào đã có cô y tá đẩy xe lăn tới, cứ như cô là người tàn tật vậy. Có điều từ lúc khám gấp đến lúc nằm viện đều làm rất nhanh chóng, đãi ngộ chuẩn năm sao.

Phòng bệnh của Vụ Nùng Nùng quả thực chính là phòng tổng thống của khách sạn siêu sao, thật sự hận không thể mang quản gia vào đây.

Vội vàng tới truyền nước biển cho Vụ Nùng Nùng là cô y tá trưởng trên dưới bốn mươi.

Vụ Nùng Nùng vừa thấy cô ấy tiến vào đã rúc đầu trong ổ chăn, nói gì cũng không chịu mở ra. Vẫn là Ninh Mặc nổi giận ném chăn của cô xuống đất, sau đó dùng hai chân chận hai chân cô, dùng hai tay trói chặt hai tay cô, dùng tư thế vô cùng mập mờ để khống chế cô. Vụ Nùng Nùng kêu gào như giết heo, kinh động cả hành lang.

Y tá bên cạnh mang vẻ mặt hiền hậu tươi cười nói: “Đừng sợ, không phải trước đây tôi đã từng truyền nước cho cô à, còn nhớ không? Tôi chính là y tá châm kim không đau đây.”

Giữa lúc hoảng hốt, dường như Vụ Nùng Nùng nhớ ra, năm ấy ngồi trực thăng mà đến chẳng phải là người phụ nữ này thì còn ai vào đây? Vẫn nhớ hồi đó ông cụ cứ trách Ninh Mặc quá khoa trương. Ninh Mặc thì chỉ cười gượng.

Mắt Vụ Nùng Nùng ươn ướt, thật sự là rất nhớ ông cụ.

“Được rồi đừng khóc, đừng khóc, nhìn xem kim đã cắm xong rồi, không có cảm giác phải không?”

Vụ Nùng Nùng bắt đầu nức nở nghẹn ngào, không phải vì đau đớn.

Cửa lại mở, giữa đôi mắt mơ hồ đẫm lệ, Vụ Nùng Nùng nhìn thấy một người đàn ông cao lớn anh tuấn đang đi vào, chính là Ngũ Hựu.

“Chà, em bảo này Ninh Mặc, bây giờ em đã hiểu dự tính của anh rồi. Có phải anh đã sớm biết sẽ có bệnh nhân như thế này nên năm ấy giúp em xây bệnh viện này, anh chỉ có một điều kiện, chính là khi tuyển y tá nhất định phải tiêm, châm kim không đau.”

Ninh Mặc như không nghe thấy, đi xuống từ người Vụ Nùng Nùng, phủi phủi quần áo, cứ như dính phải vi khuẩn.

Ngũ Hựu lại sán đến trước mặt Vụ Nùng Nùng, “Tuyệt thế mỹ nữ, chúng ta lại gặp nhau rồi. Yên tâm đi, sau này có bệnh cứ đến bệnh viện của chúng tôi, cô y tá này nổi tiếng tiêm không đau tí nào. Chị Vương của chúng tôi đây được đích thân Ninh Mặc trả lương cao đón từ Nam Kinh tới đấy.” Ngũ Hựu chớp chớp đôi mắt to sáng rực với Vụ Nùng Nùng.

“Bớt mồm ở đây đi, không có việc gì rủa người ta bị bệnh?” Ninh Mặc lạnh mặt.

“Này, anh chính là cổ đông lớn ở đây đấy, anh đừng có mà không biết đúng sai như thế, em đang chào mời khách, hiểu không hả. Tiểu mỹ nhân, để anh tặng cho em thẻ vàng, lần sau vào đây giảm giá hai mươi phần trăm luôn.”

“Biến đi, đồ miệng quạ đen.” Ninh Mặc đẩy Ngũ Hựu đứng lên đi ra khỏi cửa, chọc cho Vụ Nùng Nùng và chị Vương cười ha ha.

Sau khi vai hề Ngũ Hựu đi, trong phòng bệnh yên tĩnh như biển cả bao la giữa trời đông.

Vụ Nùng Nùng cứ nhìn cái vẻ mặt lạnh lùng kiên quyết kia của Ninh Mặc là lại tức giận. Vừa nãy ở trong xe anh cũng khiến cô phải tức điên lên, lại còn đè ép cô như kẻ dã man.

Nhưng những chuyện đó không phải nguyên nhân chủ yếu, Vụ Nùng Nùng phát hiện cô đang tức giận vì chuyện khác. Dựa vào đâu mà Giản Nhiễm mới nói một câu anh đã đồng ý cho họ đến thực tập, quả thật là chẳng phân biệt được công tư.

Trước đây, lúc Vụ Nùng Nùng xin anh cái gì, anh chưa bao giờ thoải mái đáp ứng, càng đừng nói tới chuyện vì việc tư của cô mà quên việc công.

Vụ Nùng Nùng càng nghĩ càng tức, nếu anh không thích cô như vậy thì tại sao còn muốn lừa cô kết hôn với anh, tại sao còn muốn lừa ông nội cô, đồng ý chăm sóc cô cả đời.

Vụ Nùng Nùng càng nghĩ càng tức.

“Muốn ăn cái gì không?” Ninh Mặc bỗng lên tiếng hỏi.

“Không cần anh giả mù sa mưa!” Vụ Nùng Nùng quay đầu chẳng buồn để ý, “Anh có thể đi rồi.” Đây là kiểu qua cầu rút ván điển hình, một khi Vụ Nùng Nùng nổi cơn thì quên luôn cả mục đích của mình.

Sau khi nghe thấy tiếng Ninh Mặc đóng cửa rời đi, cô mới hồi phục tinh thần, chán nản cào tóc mình, “Ôi, Vụ Nùng Nùng mày là đồ ngốc.”

Thật ra Vụ Nùng Nùng đã sớm nghĩ, mượn cơ hội Ninh Mặc anh hùng cứu mỹ nhân lần này, có thể thuận lý thành chương mà vờ tha thứ cho sai lầm không thể tha thứ trước đây của anh. Sau đó, sau đó thì họ có thể chung sống hoà bình.

Tốt quá rồi, bây giờ tất cả đều bị cô xúc động mà phá hủy.

“Em đang làm gì thế, còn không mau bỏ tay xuống?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK