• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi Ninh Mặc hủy hôn, Bạch Lị đã kết mối duyên lành với Lư Tiêu, thế nên sau đó làm sao Ninh Mặc có thể tặng trang sức cho Bạch Lị. Vậy, chẳng phải là khi Vụ Nùng Nùng vẫn còn là vị hôn thê của Ninh Mặc, họ đã dính líu với nhau?

Chả trách dù biết mình không thích cô ta, Bạch Lị vẫn mặt dày chạy tới nhà mình, Vụ Nùng Nùng nghĩ vậy thì tức đến nỗi nghiến chặt răng nanh.

Thế mà sau lưng mình họ lại ——, chả trách Ninh Mặc muốn hủy hôn, Vụ Nùng Nùng cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung mất rồi. Ánh mắt mơ màng đảo qua những người ở đây, lúc nhìn tới Ninh Mặc, sắc mặt anh không ổn chút nào, thậm chí còn hơi tăm tối. So với ngày thường bận rộn mà vẫn ung dung thì đúng là hai người khác biệt.

Vụ Nùng Nùng nghĩ anh như vậy là vì gian tình ngày trước bị vạch trần, cô chớp mắt, chẳng biết bây giờ họ còn dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng hay không, đúng là quá tội cho Lư Tiêu, nếu trước đây chọn Bạch Tuyết Chi thì có lẽ sẽ không phải đội cái nón xanh (bị cắm sừng) mập mờ này.

Thật sự là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.

Khi Vụ Nùng Nùng nhìn Ninh Mặc, anh cũng lạnh lùng nhìn về phía cô. Khiến Vụ Nùng Nùng oan uổng rành rành mà vẫn không dám đối mặt với anh, ánh mắt chuyển tới trước mặt Lư Vực, trong lòng lại mơ mơ màng màng, bắt đầu trải thảm lục tìm trong trí nhớ những chứng cứ xác thực chứng minh Ninh Mặc và Bạch Lị từng cấu kết với nhau, vậy mà có nghĩ ngợi thế nào cũng không thể lần tìm ra dấu vết gì.

Vụ Nùng Nùng cảm thấy lòng mình vừa chua xót vừa dồn nén, cô đã hiểu nỗi đau sau khi sự kiêu ngạo bị xâm phạm.

Hồi lâu sau, Vụ Nùng Nùng thấy một đôi tay mập mạp mũm mĩm nắm tay mình thì mới khôi phục tinh thần, cái miệng chúm chím kia lại nhả ra lời thế này: “Cô Vụ ơi, sao cô cứ nhìn chằm chằm bố cháu thế ạ?”

Ánh mắt như bao phủ bởi lớp sương mù của Vụ Nùng Nùng vẫn có thể nhìn rõ khóe miệng Hà Lệ Na đang tươi cười vì âm mưu thực hiện được, khỏi nghĩ nhiều khẳng định là cô ta dạy Tiểu Viên Viên.

Nhưng vì chuyện lúc trước khiến Vụ Nùng Nùng cảm thấy người bỗng không còn hơi sức, không vựng được tinh thần mà phản bác Hà Lệ Na, vốn định mở miệng giải thích vài câu với Phong Tử La, nhưng thấy vẻ xấu hổ và khó xử trên mặt cô ấy, cứ như Vụ Nùng Nùng bị bắt gian tại giường, khiến cho Vụ Nùng Nùng có cảm giác mình rơi vào đường cùng.

“Bởi vì bố cháu đẹp mà.” Vụ Nùng Nùng miễn cưỡng nở nụ cười, làm ra vẻ không để ý ánh mắt của người khác, giống như cô của tám năm trước.

“Cháu cũng biết bố cháu đẹp.” Tiểu Viên Viên dừng một lúc lại nói: “Bố nuôi cũng rất đẹp.”

Phong Tử La đi đầu nở nụ cười, xem như thoáng dịu đi một chút bầu không khí lúng túng này, mọi người cũng bắt đầu gượng cười, chỉ có mình Ninh Mặc là sầm mặt.

“Cô cũng đẹp lắm, cô Vụ ạ.” Tiểu Viên Viên mút mát ngón tay.

Vụ Nùng Nùng nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lư Tiểu Viên, bỗng cảm thấy trẻ con quả nhiên là thiên sứ, có lẽ có một đứa con là một ý tưởng không tệ.

Có Lư Tiểu Viên chọc cười, bữa cơm này xoay quanh không khí nửa lúng túng nửa “Thiên sứ” cuối cùng cũng trôi qua bình yên, lúc rời bàn ăn, vợ chồng Lư Vực rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm.

Đám đàn ông đều ra ban công, để phụ nữ ở lại phòng khách, đáng tiếc chẳng nói được với nhau nửa câu, Vụ Nùng Nùng vốn không có tâm trạng và cũng chẳng muốn xã giao với Hà Lệ Na và Bạch Lị.

“Tử La, em về trước đây.” Vụ Nùng Nùng đứng lên.

“Sớm vậy à?” Phong Tử La cũng đứng dậy theo, nhưng không giữ lại, cao giọng gọi: “Ninh Mặc, Nùng Nùng phải về, anh đưa cô ấy về giúp em nhé.”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Phong Tử La. Vụ Nùng Nùng thầm kêu không ổn, ở đâu có kiểu chủ nhà đuổi khách thế này chứ, huống chi còn là Ninh Mặc. Vụ Nùng Nùng nhắm chặt mắt, đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận lời từ chối của Ninh Mặc, nào ngờ anh lại lên tiếng đáp rồi đi tới, ân cần phục vụ Vụ Nùng Nùng, giúp cô mặc áo khoác.

“Chúng tôi đi trước đây.” Ninh Mặc gật đầu tỏ ý cáo biệt.

Mắt thấy Hà Lệ Na cũng có ý muốn đi nhờ xe, Phong Tử La vội nói: “Lệ Na, vừa hay chị có mấy chuyện muốn trao đổi với em.” Bấy giờ mới khiến Hà Lệ Na từ bỏ ý định.

Suốt cả dọc đường bầu không khí trong xe luôn lạnh lẽo, không ai mở miệng nói chuyện, Vụ Nùng Nùng nghĩ rằng, cho tới giờ Ninh Mặc đều khinh thường chẳng muốn nói chuyện với cô, khinh thường nghe lời lẽ ngây thơ non nớt của cô. Cô cắn chặt răng, cũng không phun ra nửa chữ, dựa vào cửa kính xe chợp mắt, mãi đến khi nghe thấy tiếng hãm phanh.

Vụ Nùng Nùng mở choàng mắt, nơi này đúng là dưới tầng khu nhà giảng viên mà cô ở.

Vụ Nùng Nùng nhớ mình chưa từng nói với Ninh Mặc cô sống ở đâu. Nghĩ tới điều này, tâm trạng của cô chuyển hướng tốt hơn mà không có lý do, khi đưa lưng về phía Ninh Mặc để mở cửa xe còn không nén được nụ cười.

Ninh Mặc cũng bước xuống, dựa lưng vào xe, nhìn Vụ Nùng Nùng.

Vụ Nùng Nùng quay người đối diện với anh, “Sao anh không hút thuốc lá?”

Vụ Nùng Nùng âm thầm vỗ tay tán thưởng từ đáy lòng, hỏi câu này rất tốt, vừa không đường đột, lại vừa chứng tỏ ký ức về anh và sự quan tâm của mình với anh.

Vẫn nhớ trước đây Ninh Mặc hút thuốc rất nhiều, cô liên tục kháng nghị anh khiến cô phải hút thuốc thụ động mà anh vẫn chết cũng không chịu hối cải, Vụ Nùng Nùng còn tưởng rằng Ninh Mặc phải làm con nghiện thuốc lá cả đời.

Ninh Mặc lẳng lặng nhìn Vụ Nùng Nùng một lát, điềm nhiên nói: “Giản Nhiễm không thích anh hút thuốc.”

Vụ Nùng Nùng thật sự hận không thể tự tát mình một cái, tại sao câu hỏi nào cũng liên quan tới Giản Nhiễm?

Tại sao sau mỗi câu hỏi, mình đều không tìm được lời nào để nói tiếp? Còn chẳng đạt được mục đích nói chuyện phiếm.

“Em về rồi.” Vụ Nùng Nùng ý bảo Ninh Mặc có thể biến đi.

“Ừm, anh chờ em đi lên, thấy phòng em sáng đèn thì đi.” Cho dù nói ra những lời quan tâm, làm những chuyện săn sóc như vậy, nhưng Ninh Mặc vẫn có bản lĩnh khiến lửa giận của Vụ Nùng Nùng bùng lên tận trời.

Đi lên cầu thang, cảm giác được ánh mắt của Ninh Mặc ở sau lưng, Vụ Nùng Nùng nhớ tới buổi tối trước hôn lễ của họ.

Ninh Mặc cũng nhìn cô về nhà như vậy.

Người ta thường nói cô dâu chú rể gặp nhau trước hôn lễ là điềm xấu, nhưng Ninh Mặc lại chuồn ra từ bữa tiệc độc thân của mình, gọi điện thoại cho cô. Vụ Nùng Nùng không chút suy nghĩ, cũng chuồn mất từ bữa tiệc chị em của mình.

Lúc Ninh Mặc đưa cô về nhà, cũng nói những lời này, “Anh chờ em đi lên, thấy phòng em sáng đèn thì đi.”

Chẳng qua lúc ấy Ninh Mặc không đi. Anh cười ha ha ôm chầm lấy Vụ Nùng Nùng từ phía sau.

“Sao anh lại tới nữa, mẹ em mà thấy sẽ nói đấy.” Vụ Nùng Nùng lo lắng đẩy Ninh Mặc ra.

Còn anh thì chẳng thấy sợ hãi, cắn vành tai Vụ Nùng Nùng nói: “Anh tự đưa em về phòng mới yên tâm.”

Vụ Nùng Nùng hết cách, chỉ có thể liếc Ninh Mặc một cái, “Đưa về phòng rồi phải đi đấy nhé.” Thấy mẹ sắp sửa nhìn thấy hai người, Vụ Nùng Nùng không thể không thỏa hiệp.

Còn chưa nhận được câu trả lời của Ninh Mặc thì anh đã hù dọa cô, mẹ cô tới, hai người chạy vội lên tầng như kẻ trộm.

“Sao anh còn không đi?” Vụ Nùng Nùng đẩy đẩy Ninh Mặc vẫn đang ngồi trên giường của mình.

Ninh Mặc kéo cô lại, ngửi mùi hương từ tóc cô cho đến vành tai. Anh giơ đồng hồ lên nhìn nhìn, “Đã 0 giờ rồi, đến đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.”

“Anh nói gì cơ?” Vụ Nùng Nùng bị hơi thở của anh vờn quanh mà cười không ngừng.

“Hôm nay chắc chắn sẽ mệt lắm đấy, buổi tối còn đâu hơi sức mà hầu hạ bà xã đại nhân nữa, tranh thủ lúc này phải đền bù trước.”

Với loại chuyện này, sự phản kháng của Vụ Nùng Nùng đều không có hiệu quả. Sự phản kháng của cô sẽ chỉ trợ giúp cho hứng thú tà ác của người nào đó mà thôi. Nhưng không phản kháng thì dường như có vẻ rất không rụt rè, vậy nên cô chỉ có thể giả bộ phản kháng.

Chuyện này đã nảy ra thì không thể dừng lại được.

Kết thúc, Ninh Mặc thở dốc nói bên tai Vụ Nùng Nùng: “Xem ngày mai anh hầu hạ em thế nào, em là đồ tác oai tác quái.” Ninh Mặc chưa thỏa lòng mà đứng dậy.

Vụ Nùng Nùng làm tổ trong chăn cười trộm, cô biết tối nay Ninh Mặc không thể ở lại đây, lại cố tình phối hợp anh, khiêu khích anh, kêu rất là du dương uyển chuyển, phản kháng chỉ như vờ vịt.

Kiểu phản kháng vờ vịt này dùng ở nơi khác sẽ khiến người ta rất khó chịu, nhưng chỉ khi ở trên giường thì lại như bỏ thêm mười hai phần kích thích.

Đáng tiếc ai có thể đoán được rằng Ninh Mặc nói những lời như vậy lại trở mặt vô tình lúc hừng đông.

Sau khi Vụ Nùng Nùng bật đèn, Ninh Mặc lên xe lái đi, mua một bao thuốc lá và một cái bật lửa ở ven đường, thuốc đã ngậm đến miệng mà vẫn bỏ bật lửa xuống, trở tay ném vào thùng rác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK