Chiếc Hummer tiến vào tiểu khu cao cấp, trước đó không lâu Vụ Nùng Nùng mới đi qua, đúng là nhà của Lư Vực và Phong Tử La. Không lâu sau Vụ Nùng Nùng đã thấy Ninh Mặc bế Phong Tử La đi ra từ nhà cô ấy, Lư Tiểu Viên thì khóc mếu chạy theo sau.
Họ đến bệnh viện mà Vụ Nùng Nùng mới nằm mấy ngày trước.
Xem tình hình này Vụ Nùng Nùng đã hiểu chắc chắn là Phong Tử La lại phát bệnh.
Hồi đó Vụ Nùng Nùng còn từng châm chọc Phong Tử La, rõ là số mệnh của mỹ nhân tuyệt sắc. Mỹ nữ Tây Thi giữ trái tim cau mày là vì đau lòng, còn Phong Tử La lại vì tim không khỏe.
Vụ Nùng Nùng luôn nghĩ nguyên nhân năm ấy mình tranh giành Lư Vực thất bại bởi Phong Tử La là vì Phong Tử La bị bệnh khiến người ta thương tiếc.
Một khi Phong Tử La phát bệnh, dường như cả thế giới đều xoay chuyển quanh cô ấy, Lư Vực là người đầu tiên đồng cảm bước từng bước vào vực sâu của tình yêu, làm cho Vụ Nùng Nùng cô thua như thế nào cũng không biết.
Còn Ninh Mặc, Phong Tử La phát bệnh thì có liên quan gì tới anh, cho dù là năm đó, Ninh Mặc cũng là một người luôn dành nhiều sự quan tâm tới bệnh tình của Phong Tử La, còn đặc biệt mời người bạn ở tận nước Mỹ xa xôi có trình độ cao về giải phẫu tim mạch đến Trung Quốc chơi, không phải vì Phong Tử La thì còn vì ai.
Thế nên trước đây Vụ Nùng Nùng luôn không ưa Phong Tử La, nói năng lạnh nhạt khi cô ấy bị bệnh, kết quả cuối cùng quá rõ ràng, Vụ Nùng Nùng đắc tội với mọi người, bị gắn cho cái “Tên hay” không tim không phổi, thậm chí còn có người gọi thẳng cô là mỹ nhân rắn rết.
Khi đó Vụ Nùng Nùng hận không thể dùng tất cả để đổi lấy bệnh tim cho mình.
Vụ Nùng Nùng ngồi trong taxi, thấy vẻ mặt lo lắng của Ninh Mặc đưa Phong Tử La vào bệnh viện.
“Thưa cô, đến đây ạ?” Người lái taxi thấy Vụ Nùng Nùng vẫn ngẩn người ngồi trên xe, xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, cũng không muốn tốn tiền của khách, đành phải lên tiếng.
“Cứ chờ ở đây đi.” Lúc này Vụ Nùng Nùng không hề xót tiền.
Cô chỉ nghĩ, không biết Lư Vực làm cái gì, vợ mình phát bệnh mà còn phải phiền hà tới Ninh Mặc.
Hiển nhiên Vụ Nùng Nùng đã quên, trước đây vì muốn tranh thủ thời gian ở bên Lư Vực mà cô còn từng trù tính giấu diếm chuyện Phong Tử La phát bệnh mà “Bức bách” Ninh Mặc đi chăm sóc Phong Tử La.
Vụ Nùng Nùng ngẩng đầu nhìn bệnh viện Nam Sơn, đợi rất lâu vẫn không thấy Ninh Mặc đi ra.
Vụ Nùng Nùng mới phát giác, thì ra chẳng phải Ninh Mặc chỉ quan tâm một mình cô, đổi thành một người phụ nữ khác bị bệnh, anh cũng lo lắng, cũng chăm sóc cô ấy, cũng trông nom cô ấy như vậy, xuất phát từ phong độ thân sĩ.
Đối với Ninh Mặc, tuy Vụ Nùng Nùng không thể nói là hoàn toàn hiểu biết anh, nhưng cô biết Ninh Mặc tuyệt đối không phải người sẽ nhúng tay vào chuyện hôn nhân của người khác. Nếu anh thích Phong Tử La, thì chắc chắn không khoanh tay đứng nhìn cô ấy gả cho Lư Vực.
Ninh Mặc, vẫn là người rất có phong độ thân sĩ.
Vụ Nùng Nùng ngồi trong taxi cắn móng tay cái, lòng nghĩ, xem ra cô còn phải gia tăng sức lực mới có thể thắng Ninh Mặc.
Trong phòng bệnh ở tầng ba bệnh viện Nam Sơn.
Bệnh tình của Phong Tử La ổn định đã là chuyện của hai tiếng sau.
“Ninh Mặc, hôm nay thật sự cảm ơn anh, Lư Vực đi công tác, người giúp việc trong nhà lại nghỉ.”
“Đừng khách sáo với anh.” Ninh Mặc vừa quay đầu từ cửa sổ nhìn về phía Phong Tử La, mỉm cười, “Anh gọt táo cho em nhé.”
Phong Tử La hơi sửng sốt, rồi lại cười cười, gật gật đầu.
Cô thấy hơi lạ, trước đây lúc bị bệnh cô cũng có mấy lần phải nhờ tới Ninh Mặc, Ninh Mặc là một người bạn rất đáng tin cậy, luôn tuân thủ cách cư xử đúng mực. Sau khi thấy bệnh tình của cô ổn định sẽ đi, có lẽ là vì tránh nghi ngờ, có lẽ là vì không muốn người khác ảo tưởng.
Vậy mà hôm nay Ninh Mặc lại có đôi chút kỳ lạ, vẫn ở lại, còn chủ động làm cái việc gọt táo này nữa, thật sự là khiến người ta được quan tâm mà lo sợ.
Phong Tử La nhìn Ninh Mặc, anh vừa gọt táo vừa mỉm cười, cứ như đã xảy ra chuyện gì khiến anh cực kỳ vui vẻ.
Làm bạn nhiều năm như vậy rồi, Phong Tử La đương nhiên hiểu Ninh Mặc, chuyện có thể khiến anh cao hứng hoặc mất hứng cũng không nhiều, lòng anh luôn rất tĩnh lặng.
Giống như bây giờ, cứ mỉm cười, ngay cả ánh mắt cũng vì nụ cười mà hơi cong thế này thì cực kỳ hiếm thấy.
Ninh Mặc đưa táo cho Phong Tử La, “Tiểu Viên chưa ăn tối phải không? Anh đưa bé đi ra ngoài ăn cơm, không thể để trẻ con bị đói được.”
Phong Tử La nhìn bóng dáng Ninh Mặc và Tiểu Viên, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Cô là khách quen ở bệnh viện Nam Sơn này, đồ ăn ở đây rất tốt, sao phải đưa Tiểu Viên đi ra ngoài.
Chuyện lạ nhất là, suốt buổi tối, nụ cười mỉm của Ninh Mặc luôn đọng trên môi, ánh mắt sáng như sao, Phong Tử La không biết ánh mắt ấy của anh sẽ làm bao nhiêu người phụ nữ phải mê đắm.
Ít nhất Lư Tiểu Viên dính bố nuôi của bé quả thực còn hơn cả Lư Vực.
Vụ Nùng Nùng nhìn Ninh Mặc nắm tay Lư Tiểu Viên đi ra cửa, sợ tới mức mau chóng nấp đi.
Ninh Mặc đi rất chậm, Vụ Nùng Nùng sợ tới mức tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được anh đi quá gần xe taxi, gần đến nỗi cô có thể nghe rõ Ninh Mặc nhỏ giọng nói chuyện với Lư Tiểu Viên.
“Tiểu Viên muốn ăn gì nào?” Khi giọng Ninh Mặc dịu dàng tràn ngập tình cảm, luôn khiến người ta không tự chủ được mà ảo tưởng, muốn anh dùng âm thanh ấy bao lấy thân thể mình.
“Bố nuôi ơi, Tiểu Viên muốn ăn hamburger, mẹ cứ không cho con ăn.”
“Được rồi, chúng ta sẽ ăn hamburger.”
“Bố nuôi, bố nhìn cái gì thế ạ?”
“Bố thấy lạ quá, sao ở đây lại có một chiếc taxi đỗ mãi không đi.” Lời này Vụ Nùng Nùng nghe được làm cô phải co chặt đầu ngón chân, may mắn tiếng nói càng đi xa càng nhỏ, Ninh Mặc cũng không phải một người tò mò.
“Cô gái, tôi thấy cô rất xinh đẹp, cũng không phải không tìm được đàn ông, người ta cũng có con gái rồi.” Tài xế taxi bỗng nói ra câu đó, Vụ Nùng Nùng kinh hãi đến mất hồn.
“Suỵt.” Vụ Nùng Nùng vội đặt ngón trỏ lên giữa môi ý bảo người lái xe đừng nói, còn cô thì lén thò đầu nhìn Ninh Mặc, anh đang bước nhanh tới đầu xe, may mắn không quay đầu, Vụ Nùng Nùng vỗ vỗ ngực.
“Anh nói linh tinh gì thế, anh ấy vốn là chồng tôi.” Sau khi Vụ Nùng Nùng hoàn hồn, giận run cả người.
Người lái xe liếc nhìn Vụ Nùng Nùng từ chiếc gương, lẩm bẩm một câu, rõ ràng là không tin, nhưng tốt xấu cũng không nói gì nữa.
“Đi thôi!” Sau chuyện này, Vụ Nùng Nùng cũng không dám tiếp tục canh giữ, nếu không thì không biết trong đầu tay lái xe này còn nghĩ loạn ra chuyện gì nữa.
Cô hoàn toàn không ý thức được hành vi của mình “Không giống người thường” như thế nào, sao có thể trách lái xe người ta tò mò phỏng đoán chứ.
Nhưng Vụ Nùng Nùng chính là người như vậy, những thứ cô không giữ được trong tay thì cô càng để tâm.
Cô xoay người cả đêm trên giường, chính là suy nghĩ Ninh Mặc có ở bệnh viện chăm sóc Phong Tử La cả đêm hay không?
Lại còn vũ hội ở Hằng Viễn nữa, cô nên mặc cái gì đây? Cũng không thể mặc lễ phục từ mấy trăm năm trước được, thế thì sẽ khiến người ta cười rụng răng mất, nhưng nghĩ đến chuyện mua mới, Vụ Nùng Nùng lại nắm chặt tay, về nước lâu như vậy đương nhiên không kiếm được nhiều tiền như ở Mỹ, càng không cung cấp đủ cho nhu cầu của bố mẹ.
Vụ Nùng Nùng thở dài một tiếng, ngồi dậy gửi một email cho đàn anh ở Mỹ, nhờ anh ấy tìm giúp cô một công việc thiết kế ở Mỹ, dù sao cũng sắp nghỉ đông, cô cũng có thể qua bên đó làm chút việc.
Ngày hôm sau, Vụ Nùng Nùng giày vò bản thân mấy tiếng đồng hồ, tóc sắp bị cào rụng hết đến nơi, may là có cuộc điện thoại của Đỗ Nhược đã giải cứu cô.
“Cháu chào bác Đỗ ạ.” Vụ Nùng Nùng rất vui vẻ đến nhà họ Ninh, mặc dù phải nhìn sắc mặt của cô nhóc phách lối kia chẳng phải là chuyện gì vui, nhưng Vụ Nùng Nùng thừa nhận, cô ghen tị, ghen tị với tuổi trẻ của Tiểu Đình, và có lẽ còn có cái khác nữa, nhưng bản thân Vụ Nùng Nùng còn chưa ý thức được.
“Ồ, Nùng Nùng lại đây, đúng lúc quá, hôm nay bác chọn lễ phục cho Tiểu Đình, cháu cũng chọn một bộ đi, xem như bác cảm ơn cháu đã làm người dẫn dắt cho Tiểu Đình.” Đỗ Nhược vẫn luôn nhiệt tình.
Vụ Nùng Nùng ngây người một lúc mới hoàn hồn, nhưng không thể cười nổi. Ý tốt của Đỗ Nhược cô hiểu, thật ra vấn đề này cũng là một nguyên nhân khiến tối hôm qua cô mất ngủ.
Tiệc cuối năm của Hằng Viễn không giống tiệc tẩy trần lần trước, khi đó cô còn có thể tùy tiện mặc một bộ quần áo, chế giễu Hà Lệ Na mặc bộ đồ ba vạn tệ mà như ba mươi tệ.
Nhưng vũ hội lần này thì khác, cho dù bạn thật sự có thể mặc đồ ba mươi tệ giống như đồ ba vạn tệ, thì bạn cũng không dám đối mặt với ánh mắt của mọi người, đó là hội chợ phù hoa.
Nhưng Vụ Nùng Nùng cũng không muốn nhận sự bố thí của người khác, trong lòng cô thầm hận, tất cả những chuyện này không phải vì Ninh Mặc sao, nếu không phải sau khi hủy hôn ước anh thâu tóm Vụ Thị, thì ngày hôm nay sao cô có thể đến nông nỗi này.
Vụ Nùng Nùng đang định mở miệng từ chối, lại nghe thấy Đỗ Nhược nói: “Chà, Ninh Mặc à, sao con về sớm thế?”