_khang. Làm như vậy liệu có ổn không mẹ?
_bà châu:con yên tâm mẹ tính hết rồi.
_nhưng con chơi với nó từ nhỏ con hiểu tính nó, nó rất ghét những ai phản bội nó, một khi cơn giận của nó nổi lên nó có thể giết người không một chút thương xót nữa đó mẹ.
Bà châu khẽ nhẹ nhàng trấn an con:
_mẹ cũng biết nó không phải dạng tầm thường, và nếu nó là kẻ tầm thường thì đã không được sinh ra trong gia đình như vậy? Trước khi lên kế hoạch mẹ cũng biết kẻ mình đối đầu lần này là ai? Nhưng con cũng biết. "anh hùng khó qua ải Mỹ nhân" mà. Chỉ cần con ny nó chịu đi theo những gì mẹ con mình vạch ra thì ván cờ lần này mẹ con mình sẽ là chủ. Con cứ yên tâm mọi việc mẹ sẽ tự sắp xếp. Nói rồi bà châu vỗ nhẹ vào vai khang.
Tối hôm đó tôi được bà châu gọi lên phòng để nói chuyện.
Chỉ cách có mỗi cầu thang mà cảm giác những bước chân của tôi nặng hẳn, tôi lo sợ không biết người ta gọi mình có chuyện gì? Hay lại không cho mình ở nửa, rồi mình sẽ đi đâu... (vì vú tầng nói cậu chủ chưa bao giờ cho người lạ vào nhà, chứ đừng nói là ở lại) bao nhiêu cái suy nghĩ trong đầu rồi tôi sững người lại khi đi không để ý va phải khang.khang chợt nói với vẻ lạnh lùng khiến tôi giật nảy mình.
_khang:đi đứng kiểu gì thế?
_tôi:Dạ, em xin lỗi, em mãi suy nghĩ nên k để ý, anh khang sao không ạ?
_không sao, cũng may ở nhà chứ ngoài đường là cô toi rồi đấy.thôi vô phòng nhanh đi kẻo mẹ tôi chờ.
Tôi cúi mặt chưa kịp Dạ rồi khang đi vụt qua tôi.
tới phòng bà châu, tôi thấy cửa mở, tôi lại lí nhí gọi với vào.
_Dạ, thưa cô gọi cháu.
Giọng bà châu ân cần.
_ny đó à, vào đi con.
Tôi bước vào trong lòng không khỏi thóc thỏm, lo âu (nhưng sự lo lắng của tôi lúc này là dư thừa.)
Bà nắm lấy tay tôi ngồi xuống giường bà nhẹ nhàng nói.
_bà châu:ny à, thật ra cô đáp chuyến bay vội vã từ bên anh về đây là vì con,( tôi mắt mở to hơn, tai như muốn giãn ra để xem mình nghe có nhầm không?)
_nhưng cháu... (giọng ngạc nhiên) sao lại vì cháu ạ!
_bà châu:có lẽ con không tin (vừa nói bà vừa lại tủ lấy ra 1 tấm hình đặt vào tay tôi).
Nhưng con nhìn đi. Tôi như đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác,.
_cô... Cô đây là ai? sao lại giống cháu như vậy?
_cháu ngạc nhiên lắm đúng không? Nó là nhi đứa con gái xấu số của cô, nó bị mất cách đây 2 năm trong 1 vụ tai nạn, nếu còn sống nó cũng bằng tuổi con bây giờ.
Vì vậy khi cô nghe thằng khang bảo con rất giống con nhi nhà cô thì cô đã lập tức đáp chuyến bay sớm nhất để về gặp con.
Vừa gặp con cô như tìm lại được con của cô, (nói đến đây nước mắt bà châu cũng đã làm nhòe đi đôi mắt tinh anh của bà,tôi nghe bà châu kể mà thương bà ấy vô cùng). Vì thế khi nghe con kể về gia đình mình, cô càng thương con hơn, (lúc này bàn tay bà châu càng nắm chặt tay tôi hơn,) bà châu lúc này giọng cũng nghẹn đi. Bà nói.
Cô thương con lắm, con làm cô nhớ đến con gái của cô quá! Con ở lại đây với cô nhé! Làm con gái của cô luôn nhé!
_tôi:cúi đầu Dạ, rồi bà châu ôm tôi vào lòng nói.
_mai mẹ sẽ tổ chức một bữa tiệc giới thiệu con với mọi người, mà con quên tên ny đi, từ nay mẹ sẽ gọi con là nhi nhé! Tôi hơi buồn nhưng bà châu nói. Bỏ tên ny là xem như con đã bỏ lại cái quá khứ buồn để đi tới cuộc đời mới với lại con sẽ học tiếp phần dang dở còn lại, tôi nghe bà phân tích liền vui vẻ mỉm cười, hai mẹ con chúng tôi ôm nhau, lâu lắm rồi hôm nay tôi mới cảm thấy lòng mình ấm áp đến như vậy?
Tôi không biết cảm giác của mình lúc này như thế nào? Không ngờ cuộc đời mình cũng có ngày may mắn như vậy. Từ 1 đứa, bị mẹ bỏ rơi, bố không cần bị đuổi ra khỏi nhà và lại được một người phụ nữ giàu có cho ở nhờ, giờ lại được nhận nuôi, tôi véo tay vào tay của mình để biết rằng mình không phải mơ.
Sáng hôm sau bà châu đưa tôi đi làm tóc, mua sắm quần áo và giày dép nhưng với bản tính thật thà tôi nói.
_mẹ ơi! Mẹ mua nhiều thế còn mang không hết, lại toàn đồ đắt tiền, tốn kém lắm ạ! Bà châu nhìn tôi khẽ mỉm cười.
_con hãy quên quá khứ đi mẹ đã nói giờ con là con gái của mẹ, là tiểu thư của một tập đoàn divi,nên cách ăn mặc của con cũng phải chỉnh tề hơn trước.
Về đến nhà với bộ dạng mới khang nhìn tôi không chớp mắt, bà vú thì trầm trồ không ngớt lời khen tôi. Đúng là người đẹp vì lụa "đi một vòng về mà tôi cũng không nhận ra cô chủ luôn. Đẹp quá cơ.
Tối đó bữa tiệc được mở bà châu mời khách khứa rất đông, bà giới thiệu tôi là ny, con gái của bà bị tai nạn cách đây 2 năm tưởng chết hay ra phúc lớn được người cứu giúp nhưng mất trí nhớ giờ sau 2 năm nhớ lại mới tìm lại được, ai cũng mừng thay cho gđ bà châu lúc ấy.
Trong đám người tới dự tiệc tôi thấy có một người đang nói với khang vẻ thân mật nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi, vô tình chúng tôi bắt gặp ánh mắt của nhau, tim tôi lúc này cảm giác cũng loạn nhịp.
Ở một nơi nào đó trong nhà ly rượu của ai đó đã được bỏ vào một chút gì đó.
Vì chưa uống rượu bao giờ nên sau vài ly xã giao tôi đã ngà ngà say, rồi cũng không biết ai đã dìu tôi lên phòng.
Tôi lờ mờ đang nằm trên giường thì bỗng nhiên đèn điện trong nhà vụt tắt hẳn.
Rồi tiếng cửa phòng bị chốt cái tạch.làm tôi giựt mình dần tỉnh. Rồi như có bước chân ai đó đang tiến lại gần mình., hắn nhào về phía tôi, giữa bóng tối lại trong cơn say tôi không kịp phản ứng, chỉ biết kêu cứu, với hi vọng ai đó sẽ phá cửa xông vào.
_ A! Buông tôi ra, có ai không làm ơn cứu tôi với.
Nhưng lúc này dường như mọi thứ đã quay lưng lại với tôi hết, tôi càng cố lấy hết sức bình sinh để kêu cứu thì chỉ thấy đáp lại lời cầu cứu của tôi là màn đêm dày đặc và giọng nói khàn khàn.
_cô có kêu cũng vô ích thôi, tốt nhất là nên im lặng mà hưởng thụ.
_tôi xin anh, anh tha cho tôi (tôi vừa nói vừa khóc).
Nhưng hình như lời nói của tôi càng kích thích hắn hơn.
Toạc.... chiếc áo của tôi bị hắn xé toang, đôi bàn tay hắn lần mò, nhào nặn đôi gò bồng đảo của tôi, mặc tôi dãy giũa, khóc lóc.
Và rồi 1 tiếng toạc... Toạc nữa lại vang lên cái quần của tôi lại bị hắn xé tan tành...
Rồi cứ thế lúc hắn xâm nhập vào hạ thân của tôi... Cảm giác đau đớn và nhục nhã, tôi cào hắn và 1 cúc áo của hắn bị bung ra và tôi nắm lấy.
Và như thế cái lần đầu tiên của mình tôi cũng không biết ai đã cướp mất.