"Hạ, Hạ tiên sinh." Đối mặt với điện thoại, chữ đầu tiên Tụng Nhiên đã cà lăm: "Anh ngủ có ngon không?"
Hạ Trí Viễn kéo rèm cửa sổ ra. Ánh nắng ban mai rải xuống khắp căn phòng, trong sân là bãi cỏ và bụi cây được cắt xén gọn gàng, hoa đương nở rộ. Một con sóc chạy qua hàng rào, được nửa đường thì dừng lại quay đầu nhìn về phía anh.
Tâm trạng anh rất tốt: "Ngủ ngon lắm, cậu thì sao?"
Tụng Nhiên nắn nắn tai mèo: "Tôi... Cũng rất ngon."
Chỉ có lúc mơ xảy ra một chút chuyện nhỏ, mơ thấy anh. Mặc dù chỉ có bóng lưng mơ hồ, nhưng có điều... Có điều chỉ nhìn một bóng lưng cũng đủ khiến người không chịu đựng nổi.
Tụng Nhiên không dám nói lời này ra, tim lại ngứa ngáy khôn cùng, hầu kết khẽ động phát ra âm thanh nuốt nước bọt rõ to. Hạ Trí Viễn nghe thấy, thấp giọng cười: "Xem ra là mơ thấy bữa tiệc lớn à?"
" y, mơ thấy cua... Con cua."
Tụng Nhiên nói bậy.
Hạ Trí Viễn: "Cậu thích ăn cua à?"
"Ừm."
Lời này là thật, Tụng Nhiên thích ăn tất cả các loại hải sản có giáp xác.
Hạ Trí Viễn bèn hỏi: "Thích loại nào, cua đồng hay cua đế vương?"
"Không phải, là loại ghẹ chấm bình thường thôi." Tụng Nhiên nói: "Cua đồng nhiều dầu lắm, rất trơn, tôi không thích ăn."
Dù sao cũng không có cơ hội để ăn.
Mỗi một mùa cua bán ra, bảng giá hơn trăm tệ một cân có thể dọa Tụng Nhiên lùi lại mười bước. Cậu chỉ là một họa sĩ nhỏ mỗi tháng thu nhập ba bốn nghìn, có thể ăn no đã không dễ dàng, cua kiếc này nọ... Tối đa cũng chỉ ngắm cho đỡ nghiện thôi.
Hạ Trí Viễn nhớ sở thích của cậu, đề nghị: "Hợp Sinh Hối mới mở một nhà hàng cua mới, chờ khi tôi về thì hôm nào đó sẽ dẫn cậu đi ăn."
"Hả?" Tụng Nhiên được sủng mà sợ: "Không được không được, sao có thể để anh tốn kém được, ngại lắm."
Hạ Trí Viễn không ngại tốn kém vì cậu, huống chi một bữa tiệc cua hơn ngàn tệ cũng không được gọi là tốn kém, nên anh đã quyết định chuyện này, không cho Tụng Nhiên từ chối nữa. Anh đang chuẩn bị hỏi Tụng Nhiên còn thích gì không, bên kia điện thoại đã vang lên tiếng dép lên lạch bạch, sau đó là giọng nói mềm mại của Bố Bố: "Anh ơi, em rửa hai quả táo, một quả to, một quả nhỏ, anh muốn quả bên trái hay bên phải?"
Tụng Nhiên suy nghĩ một chút, nói: "Muốn bên phải."
Bố Bố cười toe toét: "Bên phải là quả nhỏ, bên trái là quả to, anh xui xẻo quá, lại đoán thêm lần nữa đi!"
Thế là Tụng Nhiên đổi giọng: "Vậy anh muốn bên trái."
"Đoán đúng rồi, cho anh nè!" Bố Bố vui vẻ nói: "Anh phải ăn quả to, Bố Bố ăn quả nhỏ, như vậy mới đúng chứ."
Tiếp đó Hạ Trí Viễn nghe được tiếng gặm táo rôm rốp, ban đầu còn nhỏ, sau rõ ràng hơn rất nhiều. Dường như bên kia đang cố ý tiến lên trước điện thoại khoe khoang với anh quả táo này giòn ngọt thơm ngon đến cỡ nào.
"Papa đã nghe thấy chưa?" Bố Bố vui vẻ nói: "Con đang ăn táo với anh Tụng Nhiên đấy, papa không ở nhà, không có ăn!"
Mấy ngày không gặp, còn học được cách giễu cợt cơ đấy.
Hạ Trí Viễn hơi buồn cười, Tụng Nhiên cũng rất vui vẻ, đưa tay chọc chọc má Bố Bố: "Không được bắt nạt ba ba."
"Dạ." Bố Bố gật gật đầu, lại gặm một miếng táo tó. Bé uốn éo mông nhỏ, muốn chen vào ngự tọa với Bố Đâu Đâu. Bố Đâu Đâu long nhan giận dữ xòe móng nhọn ra víu quần ngủ Tụng Nhiên khẽ gừ gừ, cuối cùng vẫn thua ở hình thể, bị Bố Bố đặt mông ủn ra, lăn lông lốc xuống chồng gối ôm.
Đồng hồ điểm chín giờ năm mươi phút, Bố Bố và Bố Đâu Đâu đã hòa thuận, đang ghé vào mặt thảm chơi quả bóng có chuông. Hai đứa lăn qua đẩy lại, tiếng leng ka leng keng vang lên khắp phòng.
Tụng Nhiên trải một tờ giấy vẽ ra, cùng trò chuyện chủ đề mới với Hạ tiên sinh – Liên quan đến nghề nghiệp của Tụng Nhiên.
Một cậu thanh niên trẻ tuổi biết chăm trẻ con và am hiểu hội họa, Hạ Trí Viễn căn cứ vào kinh nghiệm, còn cho cậu là một thầy giáo tiểu học dạy mỹ thuật. Tụng Nhiên nhanh chóng vẽ phác thảo tranh, cười nói: "Nếu tôi có được công việc bát cơm ổn định thế thì tốt, đáng tiếc là không. Tôi chỉ là một họa sĩ vẽ tranh minh họa cho thiếu nhi, minh họa truyện cổ tích các em nhỏ hay đọc. Thu nhập không ổn định mấy, lúc đủ lúc thiếu, cố lắm cũng chỉ tính là nghề tự do."
"Nghe thú vị đấy, rất ấm áp." Hạ Trí Viễn khá thích thú: "Lúc trước sao cậu lại muốn làm cái này?"
Tụng Nhiên ngừng bút, nhớ lại: "Không phải tôi đã từng nói trong nhà tôi có rất nhiều em sao. Nhiều em thì náo nhiệt thật đấy, nhưng cũng không ít phiền phức. Trẻ con đều thích coi sách tranh, nhưng bố mẹ lại không dư tiền để mua nhiều, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy cuốn. Đứa nào cũng phải xếp hàng chờ đến lượt mình đọc, rất tội, bất cẩn còn đánh nhau nữa. Khi đó tôi là đứa lớn nhất trong nhà, có thể tự đến hiệu sách được, nên thường xuyên vẽ phỏng theo sách tranh mới cho mấy đứa em xem. Mấy nhóc ngồi vòng quanh tôi, tôi vẽ bức nào chúng nó đọc bức đấy. Lâu ngày tôi cảm thấy hình như mình khá có thiên phú ở phương diện này, nên dứt khoát lấy nó làm nghề kiếm cơm."
Thật ra những việc này cực kỳ đắng chát chứ không hề ấm áp như Tụng Nhiên nói. Nhưng thời gian qua đã lâu, cậu lấy khổ làm vui, cũng coi nó thành một câu chuyện của một gia đình bình thường.
Tụng Nhiên tưởng tượng đến cảnh Tụng Nhiên được một đám trẻ con vây xung quanh, cảm thấy rất tự nhiên, dường như cậu thanh niên này bẩm sinh nên thuộc về những đứa trẻ vô cùng náo nhiệt. Anh càng hứng thú hơn, hỏi: "Về sau học vẽ ở đâu? Học viện Mỹ thuật thành phố S à?"
"Tôi..."
Tụng Nhiên cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào.
Học viện Mỹ thuật.
Cung điện nghệ thuật cao lớn nhường này vẫn là chỗ cậu mong mà không được.
Tụng Nhiên chỉ học đến cấp hai, cơ sở hội họa yếu kém, kiến thức lý luận gần như bằng không. Những bức tranh mà những đứa trẻ trong viện mồ côi coi là châu báu lại không đáng một đồng khi đặt trong nghề. Hai năm đầu khi xông xáo bên ngoài, cậu bị kẹp giữa một đám họa sĩ xuất thân chính quy, liên tiếp bị từ chối bản thảo. Tình hình bây giờ đã ổn hơn, đa số thời gian cậu có thể nói chuyện bằng năng lực. Nhưng trong một vài trường hợp, trình độ vẫn là nhược điểm mà cậu không thể nào bù đắp được, cũng là thứ khiến cậu cảm thấy tự ti ngoài việc không có cha mẹ.
Cạnh tạp chí thiếu nhi có một trường cấp ba, mỗi lần đi giao bản thảo ngang qua đó, nhìn thấy những thiếu niên mặc đồng phục cười cười nói nói, Tụng Nhiên đều không nhịn được sinh lòng ao ước.
"Tôi... Tôi không tốt nghiệp học viện Mỹ thuật, cũng không học hành quy củ." Tụng Nhiên khá bối rối, "Trước đó thì tôi có học mấy khóa ở chỗ một họa sĩ già, trên cơ bản có thể xem như tự học."
Cách điện thoại, Hạ Trí Viễn không thể cảm nhận được biến hóa cảm xúc nhỏ bé của cậu, chỉ coi là cậu có hứng nên tự học vẽ chuyên nghiệp bên ngoài, khen cậu quyết đoán.
Tụng Nhiên cười khô khốc: "Cũng tàm tạm."
Trong lòng lại rất chột dạ, cũng không vẽ được nữa, đành phải đặt bút xuống.
Cậu sợ Hạ tiên sinh hỏi sâu hơn sẽ không trả lời được, vội vàng chuyển chủ đề, hỏi ngược lại: "Vậy còn anh? Anh có thể tạo ra robot như tiểu Q, ít nhất cũng đạt được... Hic, đạt được danh hiệu thạc sĩ nhỉ?"
Cậu nhắc một học vị rất cao trong suy nghĩ của mình.
Hạ Trí Viễn cười cười: "Không khác lắm, tôi là Tiến sĩ ngành Trí tuệ Nhân tạo."
"Ồ, cái này... Lợi hại thật đấy.""
Chưa từng nghe qua.
Tụng Nhiên lúng túng bày tỏ lòng ngưỡng mộ, sau đó cạn từ, trong lòng càng phiền muộn. Cậu cảm thấy quả nhiên giữa mình và Hạ tiên sinh cách xa vạn dặm.
Hai người đối thoại không quá trôi chảy trên chủ đề nghề nghiệp. Hạ Trí Viễn cũng dần nhận ra, bèn nói: "Chúng ta nói những thứ khác đi? Ví dụ như kế hoạch cuối tuần của cậu và Bố Bố, ngày mai đã sắp xếp chưa?"
"Ngày mai có rồi!" Tụng Nhiên sáng mắt lên: "Tôi muốn đưa Bố Bố đến Hoan Nhạc Cốc, được chứ?"
Đương nhiên là Hạ Trí Viễn đáp ứng.
Đã lâu anh không đưa Bố Bố đến sân chơi rồi, Tụng Nhiên đồng ý làm thay để giúp Bố Bố có được một ngày vui vẻ, đương nhiên là anh rất bằng lòng: "Chờ lát nữa tôi mua vé cho."
Tụng Nhiên vội nói: "Không cần đâu, Lâm Hủy mua xong vé rồi."
"Lâm Hủy?"
Hạ Trí Viễn vô thức nhíu mày.
"Ừm, là thế này, cô ấy muốn đền bù sai lầm tối qua nên mới mua vé cho tôi và Bố Bố." Tụng Nhiên giải thích: "Ngày mai cô ấy cũng đi với tụi tôi. Ngài để ý hả?"
Sắc mặt Hạ Trí Viễn hơi hờn, cảm thấy không thoải mái lắm.
Thú thật, anh để bụng.
Không phải là anh thù dai, cũng không có thành kiến với Lâm Hủy. Tầm tuổi như Hạ Trí Viễn không hẹp hòi như vậy, sao có thể so đo với một cô gái nhỏ vừa vào xã hội. Thứ anh thật sự để ý là sự vắng mặt của mình.
Tụng Nhiên dẫn Bố Bố đi công viên trò chơi, nếu như nhất định phải có người thứ ba cùng đi, như vậy rõ ràng người này phải là anh. Anh là cha Bố Bố, là bạn Tụng Nhiên, anh cùng đi mới gọi là danh chính ngôn thuận. Lâm Hủy có ý tốt muốn dùng cái này để "Đền bù", cái này không sai, nhưng lại khiến anh nay sinh cảm giác tức giận vì "Lãnh địa" bị xâm chiếm.
Càng giận hơn chính là anh đang ở xa bên kia bờ đại dương, không thể phân thân, biết "Lãnh địa" thất thủ cũng không đoạt về được.
"Hạ tiên sinh?" Đầu bên kia Tụng Nhiên kêu mấy tiếng: "Tôi sẽ chú ý đến an toàn của Bố Bố, không để bé chơi những trò mạo hiểm, Lâm Hủy cũng sẽ trông giúp tôi. Như vậy có thể được chứ?"
Tụng Nhiên lại mong đợi hỏi thêm lần nữa.
Hạ Trí Viễn miễn cưỡng nói: "Được, mấy người cứ chơi đi, nhớ phải chụp ảnh nhiều một chút."
Nói xong anh lại sợ không đủ độ tham dự, bèn lấy thái độ phụ huynh căn dặn vài câu: "Chính cậu cũng đừng chơi mấy trò quá mạo hiểm, nhất là tháp rơi tự do và roller coaster. Thiết bị mấy trò này không mới, dễ xảy ra chuyện. sáng mai tôi sẽ để công ty lái xe đến đón hai người, buổi chiều đưa Bố Bố về nhà sớm một chút, đến nhà lập tức gọi cho tôi, nhớ chưa?"
"...."
Tụng Nhiên cầm điện thoại, trong lòng rất ấm áp.
Đưa Bố Bố về nhà sớm một chút, về đến nhà lập tức gọi cho tôi... Với cậu, những lời này cho đến giờ chỉ có thể nghe trong phim. Cậu coi những thứ này chỉ là lời thoại, trong thực tế sẽ không có ai bày tỏ quan tâm thế này, nhưng mà Hạ Trí Viễn lại nói với cậu.
Thật ấm áp.
Tụng Nhiên gật nhẹ đầu, đồng ý nói: "Hạ tiên sinh, tôi sẽ về nhà sớm."
________________________
Người post: Yến Nhi