• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối tuần nhanh chóng trôi qua, thứ Hai lại tới đúng hẹn. Bố Bố phải đến nhà trẻ, Tụng Nhiên phải đuổi kịp deadline chất chồng như núi, Hạ tiên sinh ở đất khách lại sáng dậy khuya về, đối mặt với đợt tăng ca ma quỷ còn kinh khủng hơn cả tuần trước.

Đằng sau khung cửa sôt mỗi một tòa nhà, mỗi căn hộ ba người trong thành phố lớn này đều trải qua sinh hoạt tương tự.

Bận rộn, quy luật và hạnh phúc.

Dù không thể gặp nhau, thì thêm một phần nhung nhớ nhau cũng là hạnh phúc trong đau khổ.

Sáng sớm, lúc tia nắng đầu tiên rọi xuống phòng ngủ, Tụng Nhiên đã coi đây là một tuần gió yên sóng lặng. Quan hệ giữa cậu và Hạ Trí Viễn hòa hợp, bồi dưỡng được cảm giác thân mật mập mờ. Bố Bố hiểu chuyện và tự lập, chưa từng khiến người ta phải lo nghĩ. Sinh hoạt đã đi vào quỹ đạo, mười ngày tiếp theo cậu chỉ cần thực hiện từng bước, nhân tiện chăm sóc tốt cho Bố Bố.

Nhưng cậu không ngờ, cái cuộc đời chết tiệt này lại không chịu nhàn rỗi, cứ miệt mài đào cho cậu một cái hố thật to.

Sáu giờ sáng, Tụng Nhiên nhấn tắt đồng hồ báo thức, đánh thức Bố Bố, sau đó phủ thêm áo khoác đến phòng bếp nấu bữa sáng.

Miếng hoành thánh bọc nhân thịt to bằng ngón tay đang quay cuồng trong nồi nước sôi. Trong nồi nhỏ là một lớp trứng vàng óng, bên trên rắc tôm nõn, rau dưa và hành thái, sau đó cuộn lại, cắt làm ba phần. Lại lấy một bát tô sứ nhỏ bày rong biển, tôm khô, muối tinh, đổ từng miếng hoành thánh, rưới nước súp vào, cùng bưng lên bàn với trứng cuộn.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng trong nhà lại yên lặng. Cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, trong nhà vệ sinh cũng không truyền ra tiếng đánh răng rửa mặt.

Sâu lười nhỏ hôm nay ngủ nướng à?

Không đúng, rõ ràng hôm qua bé ngủ rất sớm mà.

Tụng Nhiên nảy sinh dự cảm không tốt, vội vàng đẩy cửa đi vào kéo rèm cửa sổ ra để ánh nắng chiếu sáng phòng ngủ. Cậu thấy Bố Bố im lặng cuộn tròn trong chăn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Da bé vừa ẩm vừa nóng, lọn tóc đẫm mồ hôi dính bên trán, cả người uể oải nom như một chiếc lá nhỏ héo rũ ỉu xìu. Cậu dùng mu bàn tay chạm lên trán bé, chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng kinh người, bèn vội vàng nhào đến bên tủ đầu giường lấy một chiếc nhiệt kế ra.

Cột chỉ nhiệt độ trên thủy ngân bắt đầu điên cuồng nhảy vọt từ 0 tiến lên trên, vượt qua ba mươi sáu độ, ba bảy độ, ba tám độ, mãi đến gần ba chín độ. Tụng Nhiên nhìn chằm chằm vào vạch nhiệt độ kia, căng thẳng đến nỗi suýt thở không nổi.

Cuối cùng, cột thủy ngân dừng lại gần vạch ba mươi chín độ, chỉ cách một đoạn rất ngắn.

Ba mươi tám phẩy chín độ.

Tụng Nhiên rút nhiệt kế ra đặt bên gối, lấy tay luồn vào tóc, cực kỳ hối hận.

Là cậu không tốt.

Là cậu lơ là sơ suất, chỉ lo xếp hàng mua kem mới để Bố Bố dính nước. Sau đó mặc dù lau khô, cũng đã đổi quần áo mới, nhưng lại quên sấy khô tóc.

Nếu là cậu, chạy trong gió với mái tóc ẩm ướt thì cũng phát sốt.

Tụng Nhiên nhìn vẻ mặt đau đớn của Bố Bố đang thiêm thiếp ngủ, trong lòng ngập tràn áy náy. Cậu chạy vội ra phòng khách lấy ví tiền, chìa khoá, điện thoại, khăn ướt, rót một bình nước ấm bằng tốc độ nhanh nhất, bỏ trứng cuộn vào hộp cơm, nhét tất tần tật vào ba lô rồi ôm Bố Bố đi bệnh viện.

Năm đó Hạ Trí Viễn mua nhà không hề tiếc tiền, chọn khu vực X tốt nhất, không chỉ cách nhà trẻ gần mà cũng chỉ cách bệnh viện đại học F có một cái quảng trường.

Tụng Nhiên nhìn điểm sáng trên bản đồ trong di động, quả thực cảm động đến rơi nước mắt.

Cậu cầm áo lông dày bao lấy người Bố Bố, dùng mũ trùm đầu lại không để một tia gió lọt vào. Sau đó cậu chạy đến bệnh viện trong mười phút, trăm cay nghìn đắng xếp hàng lấy số ở khoa Nhi. Trẻ con là cục cưng trong lòng gia đình, bình thường để lấy số cả nhà sẽ cùng xuất quân. Nên mới bảy giờ sáng đã có hơn trăm người xếp hàng, phải chờ mấy tiếng đồng hồ mới thấy được bác sĩ, Tụng Nhiên gấp đến nỗi nóng ruột nóng gan mà vẫn hết cách, chỉ đành kiên nhẫn chờ ở khu đợi khám.

Bố Bố khát, cậu lấy nước ấm ra. Bố Bố đói, cậu gắp một cuộn trứng xé ra từng miếng nhỏ đút cho bé. Đa số thời gian Bố Bố đều ngủ mê man, cậu cũng không hề nhúc nhích, coi mình như một cái giường.

Trong khi đó Tụng Nhiên có đo nhiệt độ một lần nữa, 39 độ, tăng thêm 0.1 độ so với trước đó.

Lòng Tụng Nhiên nóng như lửa đốt, cứ cách mấy giây lại nhìn đồng hồ một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bảng điện tử gọi tên. Cậu chỉ cảm thấy có lẽ tấm bảng đó hư rồi, sao lâu vậy rồi mà vẫn không nhảy thêm một số cơ chứ?

Tụng Nhiên cũng đã cảm nhận được thế nào là cảm giác một giây dài tựa cả năm.

Tám giờ đúng, nhà trẻ bắt đầu mở cửa. Tụng Nhiên gọi điện thoại cho cô giáo nói hôm nay Bố Bố phát sốt nên phải xin phép nghỉ. Hơn chín giờ, cậu nhận được điện thoại của cô giáo, và biết được một tin tức không ổn.

Trừ Bố Bố, trong lớp còn năm bạn nhỏ cũng xin nghỉ vì bệnh.

Nguyên nhân là vì thủy đậu.

Mùa xuân là mùa có tỉ lệ phát bệnh thủy đậu rất cao trên trẻ nhỏ. Mấy đứa trẻ ở chung một phòng, cùng ăn cùng ngủ cùng chơi, rất dễ bị lây nhiễm, nên bình thường bệnh thủy đậu trong nhà trẻ rất hay bùng phát một lượt. Cô giáo nhắc nhở Tụng Nhiên có lẽ nguyên nhân Bố Bố phát sốt không phải vì cảm lạnh mà là triệu chứng trước khi mắc thủy đậu, cần phải đặc biệt chú ý.

So với bệnh thủy đậu, Tụng Nhiên thà rằng Bố Bố chỉ bị sốt bình thường.

Cậu cúp máy rồi bế Bố Bố ra trước cửa sổ đầy ánh sáng, cẩn thận quan sát khuôn mặt bé bỏng trắng nõn kia. Bất hạnh là cậu phát hiện quả thật ở đuôi lông mày Bố Bố có mấy hạt đậu màu hồng nhạt. Vén tóc mái lên, trên trán cũng có hai hạt như vậy.

Tim Tụng Nhiên nặng trịch, vội hỏi bé có ngứa không. Bố Bố khó chịu gật gật đầu, vô thức giơ tay muốn gãi. Tụng Nhiên vội vàng ngăn lại, an ủi bé: "Không sao đâu, chúng ta nhịn một chút nhé, chờ chú bác sĩ lấy thuốc cho em, trên người sẽ không ngứa nữa."

Bố Bố đã mọc đậu, không khó để chẩn đoán chính xác. Sau khi đến lượt khám, hai người ngồi trong phòng bác sĩ chưa đến năm phút đã có kết quả.

Quả nhiên là bệnh thủy đậu.

Cũng may là trừ tin xấu đó ra thì vẫn còn một tin tốt khiến Tụng Nhiên yên tâm: Trước đó Bố Bố đã từng tiêm vắc xin ngừa bệnh, lúc này là do tái mắc bệnh sau khi tiêm phòng, triệu chứng không nghiêm trọng, nhanh thì ba bốn ngày có thể khỏi hẳn. Bác sĩ không thấy kinh ngạc, chỉ dặn dò Tụng Nhiên về những điều phải chú ý trong cách ly, giữ sạch sẽ, ăn uống. Sau đó lại kê mấy hộp thuốc bôi rồi để hai người về nhà nghỉ ngơi.

Tụng Nhiên đến nhà thuốc nhận thuốc trả tiền, nhét vào ba lô, sau đó ôm Bố Bố về Bích Thủy Loan Cư.

Hạ Trí Viễn không ở nhà, Tụng Nhiên là người duy nhất có thể chăm sóc Bố Bố.

Lúc này bé thuộc về cậu, dù khỏe mạnh hay đau ốm thì cậu đều phải gánh chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Tụng Nhiên mở điều hòa ấm hơn, tắm nước ấm cho Bố Bố, thay áo ngủ sạch, lại thay ga giường, vỏ chăn và áo gối mới, ngâm những cái cũ trong nước tiêu độc. Bố Bố mọc mụn nước hơi ngứa, nên cứ muốn gãi, Tụng Nhiên bèn cắt móng, lại giũa móng cho tròn rồi nói với bé: "Những nốt đỏ em không được tùy ý chạm vào đấy nhé. Nếu ngứa ngáy khó chịu thì ôm lấy thỏ nhỏ, hoặc là nói cho anh, anh sẽ bôi thuốc cho em, được không?"

Bố Bố bi bô: "Dạ được."

Bé con lên thủy đậu, cơm trưa phải làm thanh đạm một chút. Tụng Nhiên hầm một bát cháo trắng, ăn kèm với dưa muối đút cho Bố Bố, sau đó kéo rèm cửa lại, để bé ngủ yên tĩnh. Phòng bếp còn thừa một bát hoành thánh nhỏ đã lạnh, Tụng Nhiên dùng lò vi sóng hâm nóng sơ rồi giải quyết qua loa, tiếp tục quay lại phòng khách bắt đầu làm việc.

Vẽ những đơn hàng còn tồn đọng, chuyện phải lo nghĩ liên tiếp xảy ra, nhưng cậu không thể dừng công việc lại được.

Trong thẻ ngân hàng chỉ còn hơn bốn nghìn, hôm nay mới đi bệnh viện một chuyến đã tiêu hết không ít. Mười ngày tới còn bao chuyện cần đến tiền, cậu phải nhanh chóng nhận lương mới có thể sinh tồn được.

Bức vẽ chiều nay vẽ một chiếc thuyền nhỏ nổi trên mặt nước, dựa vào chiếc cầu gỗ nhỏ.

Cầu gỗ nhỏ.

Nó khiến Tụng Nhiên nhớ đến người nào đó.

Trong vườn hoa Bích Thủy Loan Cư cũng có một chiếc cầu gỗ nhỏ như vậy. Cậu đã từng đứng trên cầu quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông. Một cái nhìn thoáng từ đằng xa, để rồi cướp mất trái tim cậu, từ đó tan biến trong biển người mênh mông, vô duyên gặp lại.

Cậu gác bút vẽ, mở ngăn kéo ra lấy bức tranh vẽ phác được cất giữ như của báu.

Sau khi lau sạch mặt kính, nam thần Infiniti vẫn anh tuấn như lần đầu gặp – Sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, lông mày như một lưỡi kiếm, khi cười thì khóe môi khẽ cong lên. Dù là dưới những nét vẽ phác thảo sơ qua, nam thần vẫn phát ra hormone nam tính khôn cùng.

Tụng Nhiên nhẹ nhàng hôn lên môi nam thần cách lớp kính, sau đó ôm khung hình vào ngực.

Anh thân mến, anh thật sự ở chỗ này ư?

Không, chuyện này đã không còn quá quan trọng với em nữa rồi.

Em ấy hả, em vốn chỉ vì để được gần anh hơn một chút mới đến chỗ này. Em đã đi khắp Bích Thủy Loan Cư, đi đến từng ngóc ngách, đi mỗi sớm mỗi chiều, muốn tìm được bóng dáng của anh. Để rồi em may mắn nhặt được một bảo bối còn đáng yêu hơn cả thiên thần trước cả nhà mình, còn quen biết được người cha chỗ nào cũng xuất sắc, chỉ có trông con là ngốc nghếch.

Những trải nghiệm này đều theo yêu thích dành cho anh mà bỗng hạ xuống trước mặt em.

Là anh đã mang đến cho em.

Cho nên, về sau em vẫn không có cơ hội được nhìn thấy anh, thì em cũng không còn cảm thấy tiếc nuối nữa. Thích anh là một chuyện rất tốt đẹp, nó tựa như một chiếc chuông gió treo trên cửa sổ. Chỉ cần lắc cái thứ nhất, những cái còn lại cũng xoay tròn chạm vào nhau, phát ra tiếng đinh đang vui tai.

Em theo đuổi anh đến đây, giữa đường lại gặp được họ.

Đây là một may mắn đặc biệt.

Tụng Nhiên cất chân dung của nam thần vào ngăn kéo, bắt đầu vẽ bức tranh "Tìm mái chèo của thuyền gỗ nhỏ".

Tốc độ từ trước đến nay của cậu vẫn được bảo đảm, bình quân mỗi ngày có thể hoàn thành ba bức tranh. Hôm nay thi thoảng phải dừng lại để chăm sóc Bố Bố nên tốc độ hơi chậm, đến trưa vẽ xong hai bức, còn lại định thức đêm để hoàn thành.

Đến giờ cơm tối, Bố Bố đổ mồ hôi đầy đầu đầy mặt, rốt cuộc nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu hạ xuống, không còn sốt cao nữa.

Tụng Nhiên xốc chăn đệm lên rồi ôm bé rái cá đẫm nước này vào phòng tắm, lại tắm nước nóng lần nữa, dùng khăn đã được khử độc lau khô người. Mấy tiếng trôi qua, mụn đỏ đã bắt đầu mọc lên nhiều, xuất hiện mười mấy nốt liên tiếp trên cánh tay, bắp chân, bụng, mặt, khiến một bé con trắng trẻo xinh xắn cũng xấu đi.

Bố Bố rất ngứa ngáy, hết cọ xát lại vặn vẹo trong ngực Tụng Nhiên. Bé muốn lén lút gãi mấy cái, lại bị túm tay nhỏ lại.

Bé tủi thân nhìn Tụng Nhiên, nói: "Anh ơi, ngứa lắm."

Tụng Nhiên đáp: "Ngứa cũng phải cố chịu. Những nốt mụn này càng gãi càng mọc nhiều, chỉ cần Bố Bố nhịn được, qua mấy ngày bệnh sẽ tốt hơn, cũng không còn ngứa nữa."

"Nhưng mà... Nhưng mà..." Bố Bố chỉ nốt đỏ trên bụng: "Xấu quá đi mất."

Tụng Nhiên cười: "Không xấu không xấu, Bố Bố vẫn luôn đáng yêu. Chờ khi em khỏi bệnh rồi, mấy nốt này sẽ biến mất toàn bộ, không để lại sẹo xấu xí tí nào, Bố Bố nhà ta sẽ lại xinh đẹp như trước."

"Thật ạ?"

"Thật chứ."

Bố Bố khó chịu vặn vẹo người: "Nhưng không nhịn được thì làm thế nào bây giờ?"

"Nhịn không được thì giờ để anh xoa thuốc cho."

Tụng Nhiên ôm Bố Bố ngồi xuống sô pha, lấy ra một ống thuốc mỡ Acyclovir, tỉ mỉ bôi lên những nốt mụn nước trên da. Chờ khô rồi, cậu lại mặc áo ngủ vào cho bé.

Áo ngủ trẻ em là loại áo liền quần, không gãi được nhiều, khá là an toàn.

Thấy Bố Bố chịu ngồi yên, Tụng Nhiên pha một bình sữa ấm cho bé uống, còn mình thì định thu dọn phòng tắm, kết quả vừa đi ra đã Bố Bố đang gãi mặt.

Cậu vội vàng ngăn lại: "Không được gãi!"

"Không, không gãi mà."

Bố Bố có tật giật mình, vội vàng thu hai tay sau lưng.

________________________

Người post: Yến Nhi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK