Bố Bố muốn ăn cháo vừa đặc vừa nồng vừa thơm ngọt, cần phải hầm lâu hơn so với bình thường.
Thời tiết tháng tư vẫn còn se lạnh, Tụng Nhiên khoác thêm áo lông, vo gạo đổ vào nồi, cài chuông báo trên lò nướng thành ba mươi phút. Lúc đang ngâm gạo, cậu xoa hai tay cho ấm rồi cầm chiếc điện thoại trẻ em màu vàng sáng kia lên, bước lòng vòng trong nhà bếp, vừa muốn ấn gọi lại vừa không dám.
Cậu vẫn muốn tranh thủ cơ hội lần nữa.
Tụng Nhiên có một cảm giác tin tưởng với Hạ tiên sinh. Cậu cảm thấy anh không phải là một người đàn ông độc đoán tuyệt tình. Chỉ cần thành tâm xin lỗi, làm nũng, cầu xin như trước đó, có lẽ Hạ tiên sinh vốn khoan dung độ lượng sẽ đồng ý để cậu chăm sóc Bố Bố. Trên người Bố Bố có quá nhiều bóng dáng của Tụng Nhiên trong quá khứ, trước đó không thấy còn đỡ, nhưng một khi nhìn thấy rồi cậu thật sự không bỏ xuống được.
Đương nhiên, đây không phải là chuyện duy nhất cậu không bỏ xuống được, có điều một chuyện khác tạm thời cậu vẫn chưa phát hiện.
Cậu muốn nghe giọng nói của Hạ Trí Viễn.
Đó là một tình cảm vi diệu, nóng bỏng, khó mà diễn tả được bằng lời, nó lặng lẽ nảy sinh trong ba cuộc điện thoại nói chuyện ngắn ngủi. Một thanh niên cô độc gặp được một người đàn ông chín chắn xa lạ, cõi lòng trẻ con bị tổn thương của cậu thanh niên chưa được an ủi, mà người đàn ông thì lại là một người bố. Trong tiếng cười của anh có sự cưng chiều dành cho trẻ con, tựa như một đôi cánh chim ấm áp che chở tiểu Tụng Nhiên đương lúc trẻ con.
Cảm giác rung động này vừa mới nảy sinh, có lẽ còn không được gọi là tình yêu, lại tràn ngập bịn rịn khó mà dứt bỏ.
Trên bản chất, Tụng Nhiên vẫn là một đứa trẻ thiếu tình thương, không thể bỏ được sự quan tâm đến từ người bố.
Cậu trăn trở tính lệch múi giờ đến ba lần, xác định bây giờ bên Hạ tiên sinh đang là hai giờ chiều, thích hợp để nghe điện thoại, bèn nín thở nhấn nút gọi.
"Tút... Tút...."
Điện thoại đổ chuông, tiếng tút tút thật dài vang lên. Không chờ Tụng Nhiên đặt điện thoại lên tai, tiếng chuông đột nhiên gián đoạn.
Trên màn hình nhảy ra bốn chữ: Cuộc gọi thất bại.
Đối phương không cần do dự đến một giây đồng hồ đã thẳng thắn chọn ngắt máy.
Tụng Nhiên đờ đẫn nhìn bốn chữ này rất lâu, mãi đến khi màn hình hoàn toàn tối đen phản chiếu một gương mặt tái nhợt. Ngón tay đặt dưới tạp dề dần dần cong lên cuộn thành nắm đấm, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay, lạnh buốt tái tê.
Gạo trắng đổ vào nồi, thêm lượng nước gấp sáu lần. Dùng lửa lớn đun sôi, thêm dầu vào, lại chuyển sang lửa nhỏ. Ngọn lửa màu xanh lam nhảy múa, bắt đầu từ từ hầm cháo. Tụng Nhiên dùng muôi gỗ quấy từng vòng từng vòng, mãi đến khi hạt gạo nở bung, mặt cháo trở nên sền sệt, lục bục lục bục nổi bong bóng.
Sáu giờ rưỡi, cậu gọi cú điện thoại thứ hai cho Hạ Trí Viễn, lúc này đối phương tắt máy còn nhanh hơn, chuông chỉ kịp đổ một tiếng.
Tụng Nhiên sợ hãi, trong nháy mắt lửa giận nhục nhã bùng lên cháy đầy ngực. Mấy giây sau cậu quăng chiếc xẻng quấy cháo vào trong bồn nước: "Làm người phải có phép lịch sự cơ bản, đây là do anh tự nói! Lịch sự là... Là trước hết phải bắt máy, chính miệng bảo tôi cút đi, chứ không phải là không thèm nhận điện thoại!"
Cậu bị kích thích bướng bỉnh, lại lần nữa nhấn nút gọi điện thoại.
Lần này thì đến tiếng đổ chuông cũng không nghe được, trả lời cậu chỉ có giọng nữ máy móc lạnh lùng – Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy.
Tụng Nhiên chống hai tay lên bồn rửa chậm rãi cúi đầu xuống, cảm thấy cảm giác tự căm ghét bản thân dồn dập ùa tới.
Thật sự... Rất lâu rồi.
Lâu lắm rồi không bị ai đó căm ghét thế này.
Những đứa trẻ xuất thân từ viện mồ côi rất dễ mắc một tâm bệnh – Thiếu tự tin. Tụng Nhiên ở lại trong thùng nhuộm kia mười năm vẫn không tránh được vận mệnh hạ thấp bản thân. Khoảng thời gian vừa rời khỏi viện mồ côi, quan niệm về giao tiếp xã hội của cậu luôn luôn trắc trở, cảm xúc cực kỳ kém, suýt nữa là mắc bệnh trầm cảm.
Về sau khi đến thành phố S, chỗ Tụng Nhiên ở trọ khá gần đại học F. Lúc không bận gì cậu sẽ đến nghe khóa học tự chọn của khoa tâm lý học tổ chức, xen lẫn trong một đám thiên chi kiêu tử, học xong một khóa nhận thức bản thân và quản lý cảm xúc. Khóa sau cậu còn mặt mày dạn đến tìm giáo sư nói chuyện, thành thật kể tình trạng của mình. Giáo sư là một ông lão vui tính, dẫn cậu đến đình nhỏ trong vườn hoa nói chuyện chốc lát, coi như khai thông tâm lý bước đầu, trước khi chia tay còn cho cậu một list sách dài. Tụng Nhiên tốn mấy năm tỉ mỉ đọc theo danh sách này, viết ra những điều phân tích bản thân dài chừng một trăm trang, cuối cùng mọc ra được chút da lông khá tự tin.
Mặc dù lông vừa mọc, nhưng lại thô ráp cứng ngắc, chịu được việc bị cọ xát.
Vì dốc sức kiếm sống, mấy năm nay Tụng Nhiên gặp không ít ác ý. Nhưng tính cậu quật cường, càng chịu khổ thì càng hiểu được tầm quan trọng của lạc quan, giống như vàng thật tôi qua lửa, luyện ra tính cách rất được người yêu thích. Các cô các chị trong nhà xuất bản gặp được cậu một lần là mỉm cười, hơi tí lại xoa đầu nhéo mặt cậu, coi cậu như linh vật để cưng chiều.
Tụng Nhiên hiểu rõ trọng lượng của mình. Cậu không phải nhân dân tệ, sao có thể được mọi người thích cho được, được đa số người thích là đủ rồi, còn một hai cái khác không đáng chú ý.
Cậu vẫn luôn cho là như vậy, mãi đến hôm nay.
Mãi đến khi cậu phát hiện, cậu không chịu được cái "Không thích" của Hạ tiên sinh.
Phủ định đến từ Hạ tiên sinh là sức nặng mà bả vai gầy gò của Tụng Nhiên không thể chịu được. Chỉ một câu từ chối "Không thể", chỉ một lần chán ghét tắt máy, gần như đã phá hủy thành trì tự tin mà vất vả lắm cậu mới xây nên được.
"Bố Bố à, ba ba em thật là..." Tụng Nhiên ngửa đầu nhìn đèn trong phòng bếp, trên mặt toát ra vẻ xót xa bất đắc dĩ: "Thật là... Quá lợi hại."
Trên bàn ăn mặt đá cẩm thạch có trải chiếc khăn vải bông màu vàng nhạt. Một bát cháo trắng đầy ắp, một đĩa dưa chuột dầm tương, một quả trứng vịt muối tương ớt, còn một dúm chà bông thương hiệu lâu đời.
Đây là bữa sáng đơn giản nhất trong thành phố S.
Khẩu vị hôm nay của Bố Bố rất tốt. Bé bưng bát cháo thơm thơm ngọt ngọt lên húp, dùng thìa nhỏ xắn một miếng trứng muối bỏ vào miệng rồi "Ưm" một tiếng thật dài. Ăn được một nửa, Tụng Nhiên uyển chuyển nói cho bé biết, ba ba bé đã mời một bảo mẫu mới, từ hôm nay trở đi cô ấy sẽ phụ trách đưa đón Bố Bố.
Bố Bố hơi mất vui gục đầu xuống bàn uốn éo: "Không đâu không đâu, em muốn anh cơ!"
Tụng Nhiên gắp một đũa chà bông bỏ vào bát, cố ý làm ra vẻ thần bí dụ dỗ cậu: "Bảo mẫu mới này không giống người trước đâu, là ba ba đã phải tốn nhiều công sức, dựa vào sở thích của Bố Bố để chọn ra đó."
Bố Bố cắn một miếng dưa chuột dầm tương, tò mò hỏi: "Kiểu gì ạ?"
Tụng Nhiên miêu tả: "Cô bảo mẫu mới xinh lắm, xinh như hoa ấy. Cô ấy sẽ kể chuyện cổ tích, sẽ gói hoành thánh nhỏ, những gì anh biết cô ấy cũng biết, anh không biết cô ấy cũng biết, là một người còn lợi hại hơn cả anh nữa."
"Nhưng em thích anh mà!"
Bố Bố nhảy xuống ghế, vòng qua bàn ăn rồi vụng về bò lên đầu gối Tụng Nhiên, bi bô thổ lộ với cậu: "Em không cần bảo mẫu mới lợi hại hơn đâu, em chỉ cần anh thôi!"
Công lực trẻ con thâm hậu, lời tâm tình cấp mười. Tụng Nhiên bị một câu của bé làm ấm áp, tim cũng hóa thành một vũng nước. Nhưng sau đó Bố Bố lại lộ ra vẻ mặt khổ não, nhướn mày nói: "Nhưng cô ấy là do ba ba chọn, em cũng phải nghe lời ba ba."
Buồn quá.
Bên trái là ba ba, bên phải lại là anh, bé cưng bốn tuổi nhìn trái nhìn phải, bên nào cũng muốn.
Tụng Nhiên không nhịn được cười, nhẹ nhàng thơm lên trán bé một cái: "Không sao, em nghĩ đi, không phải anh vẫn ở nhà đối diện đấy ư? Bảo mẫu đến anh cũng không dọn đi. Hôm nào Bố Bố nhớ anh thì đến gõ cửa nhé, anh sẽ mời em vào làm khách, chúng ta sẽ tô màu, kể chuyện, tắm rửa như mấy hôm nay nè."
Bố Bố nghe có thể ăn gian xong, lập tức hớn hở bổ nhào vào lòng Tụng Nhiên, hớn hở nói bên tai cậu: "Vậy mỗi ngày em đều sẽ chạy đến tìm anh, không cho ba ba biết, được không ạ?"
"Được được được!"
Ăn sáng xong, Bố Bố và Tụng Nhiên xuống lầu. Sau khi leo lên xe đạp, bé đóng vai một tiểu tướng quân oai phong lẫm liệt, chỉ huy anh trai đi theo quỹ đạo hình chữ S, vững bước tiến đến nhà trẻ.
Lúc đi qua mặt tường vẽ graffiti, Bố Bố chỉ vào một loạt hình khối rực rỡ sắc màu trên đó, đọc thật rõ: "Hình vuông, hình chữ nhật, hình tròn, hình tam giác, hình thang!"
"Bố Bố giỏi quá, đọc đúng hết luôn!"
Tụng Nhiên khích lệ bé.
Hôm qua mới thuận miệng dạy qua một lần, đứa bé này thông minh bẩm sinh, mới một chút đã ghi nhớ hết rồi.
Bố Bố nhận được khen ngợi thì không ngừng cố gắng, lại chỉ vào một loạt chữ cái tiếng Anh hình thù đặc biệt phía sau, đọc: "A, B, C, D, E, F, G..."
Nhờ Hạ Trí Viễn mà Bố Bố cũng nghe quen tai nhìn quen mắt, phát âm tiếng Anh cực kỳ đúng chuẩn. Tụng Nhiên mặc cảm không bằng, bèn hào hứng khen bé: "Bố Bố đọc hay quá."
Sau đó là một loạt chữ số Ả Rập, mỗi một số đều vẽ thành hình con vật cực kỳ đáng yêu. Bố Bố được khen ngợi hai lần, thế là càng đọc to hơn: "Một, hay, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín... Ui da!"
Xe đạp bỗng nhiên phanh gấp một cái, đầu Bố Bố đụng vào lưng Tụng Nhiên, khuôn mặt nhỏ bị dồn lại thành một cục thịt tròn vo mềm mềm.
Tụng Nhiên thầm mắng mình một tiếng, vội vàng dừng xe lại rồi quay lại lo âu nhìn bé: "Có sao không? Có bị đụng đau không?"
"Không... Không có ạ." Bố Bố khoa trương xoa xoa khuôn mặt mình, lại rướn cổ lên nhìn về phía trước: "Anh đột nhiên dừng xe lại, là va phải cái gì hả?"
Nhưng đường phía trước vắng vẻ, Bố Bố chẳng nhìn thấy gì cả.
"Lạ thật nha." Bố Bố cảm thán.
Tụng Nhiên không biết nên giải thích về sự kỳ lạ của mình thế nào, lúc đang căng thẳng, đột nhiên ven đường có một con mèo hoang chạy đến rồi lướt dọc theo chân tường căn nhà cũ, đi mất. Bố Bố coi như tìm được đáp án, cười khanh khách nói: "Hóa ra là một con mèo con, anh cẩn thận quá!"
Rốt cuộc Tụng Nhiên cũng thở dài một hơi, lại đạp xe chở Bố Bố đến nhà trẻ.
Sau khi đến nơi, Tụng Nhiên không rời đi ngay. Cậu đứng ngoài cửa vườn trẻ nhìn Bố Bố nhún nhảy đi vào đại sảnh, giao cặp nhỏ và điện thoại cho cô giáo, thay giày xong thì quay người chạy về phòng học, biến mất sau cánh cửa thủy tinh.
Tụng Nhiên nghĩ, có lẽ duyên phận giữa cậu với đứa bé này đến đây là ngừng. Trừ chút mất khống chế ngoài ý muốn kia thì ba ngày này... Thực sự tốt đẹp.
Hi vọng sau này sẽ có cơ hội được ôm Bố Bố, hi vọng một ngày nào đó ở tương lai, lúc gặp được Hạ tiên sinh trong hành lang, cậu sẽ có cơ hội để chính miệng nói một câu xin lỗi.
Bên cạnh lục tục có mấy đứa trẻ chạy qua, có bé được bố đưa tới, bé thì mẹ đưa tới, còn có mấy bé được ông bà đưa. Tụng Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ rạng ngời đầy sức sống của đám nhỏ, cúi đầu cười cười rồi leo lên xe đạp rời khỏi nhà trẻ.
Ngay vào giây phút cậu rời đi, chiếc điện thoại trẻ em trong tay cô giáo vang lên.
Hôm nay là thứ năm.
Thứ năm hàng tuần từ hai đến ba giờ chiều, SwordArc Inc sẽ tổ chức một cuộc họp thường kỳ giữa các trưởng bộ phận. Vì buổi họp báo ra mắt series sản phẩm Q7, S7, T7 đời mới đang cận kề, công việc cần cân đối trong công ty quá nhiều, cuộc họp thường kỳ bị kéo dài đến năm giờ chiều.
Lúc hạng mục cuối cùng được tiến hành xong xuôi, Hạ Trí Viễn lấy di động ra, nhấn nút mở máy.
Khi Carl Kraus, bạn cùng phòng đại học kiêm người cùng lập nghiệp hỏi anh có cần phát biểu bổ sung không, Hạ Trí Viễn trao đổi ý kiến với cấp dưới bộ phận kỹ thuật của mình, lắc đầu đưa ra câu trả lời phủ định.
Sau khi máy chiếu tắt tín hiệu, cuộc họp tuyên bố kết thúc, Hạ Trí Viễn nhấn nút gọi.
Phòng họp hình tròn khôi phục bầu không khí nhẹ nhõm, tiếng đẩy ghế ra ồn ào vang lên, nhóm VP khép cặp tài liệu rồi đứng dậy cầm tách cà phê rời đi. Một kỹ sư người Đức cầm một tập báo cáo thử nghiệm tương thích cuối cùng của cảm biến đi đến bên cạnh Hạ Trí Viễn, nói có mấy mục cần nói chuyện riêng với anh.
Hạ Trí Viễn cầm di động, bàn tay khẽ che lại, lịch sự giải thích: "Việc nhà, xin chờ một phút."
Đối phương nở một nụ cười thấu hiểu rồi lùi về mấy bước làm động tác tay xin cứ tự nhiên. Hạ Trí Viễn đứng dậy đi tới cạnh cửa sổ ngập tràn ánh nắng.
Là một kỹ thuật viên cao tầng đạt tiêu chuẩn, lẽ ra anh phải làm gương tốt, tránh không xử lý chuyện riêng trong lúc làm việc. Nhưng anh tự thuyết phục mình, cú điện thoại này có liên quan đến con trai mình, thuộc về nhiệm vụ cao nhất cần ưu tiên, nên đáng được đối xử khoan dung.
Trong quá trình đợi kết nối, có lẽ là nắng quá chói chang, lòng bàn tay anh bỗng đổ mồ hôi.
Anh biết hai cú điện thoại bị cúp máy trước đó nhất định là Tụng Nhiên gọi tới, thậm chí còn đoán được sơ về mục đích gọi. Thật ra tối qua sau khi nói xong hai chữ "Không thể", giọng nói cô đơn của Tụng Nhiên vừa lọt vào tai Hạ Trí Viễn đã lập tức mềm lòng – Người trẻ tuổi luôn dễ xúc động, nói năng cũng khó tránh hơi lỗ mãng, cũng không phải là sai lầm khó có thể tha thứ.
Khi đó anh muốn cho Tụng Nhiên một cơ hội, nên vẫn chậm chạp không tắt máy. Chỉ cần Tụng Nhiên mở miệng giải thích một câu, anh cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, tiêu tan hiềm khích khi trước.
Nhưng thật không may, khi đó Tụng Nhiên không nói chuyện mà hết lần này đến lần khác chọn lúc đang họp hôm nay để gọi tới.
Anh không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể cúp máy.
Cúp điện thoại là một hành động khá tổn thương đến tình cảm. Vì nói chuyện không đủ, rất có thể sẽ tạo thành hiểu lầm nghiêm trọng không cần thiết. Hạ Trí Viễn là bên chủ động từ chối, nên anh cho rằng mình cần phải giải thích rõ ràng.
Điện thoại kết nối, thời gian của Hạ Trí Viễn gấp gáp nên không đợi bên kia mở miệng anh đã nói ngay: "Tụng Nhiên, vừa nãy thật không phải, tôi đang họp nên không tiện nghe máy. Chuyện Bố Bố đêm qua chúng ta có thể bàn tiếp chứ?"
Hình như bên kia hơi kinh ngạc, sau vài giây im lặng anh nghe thấy tiếng cô giáo vườn trẻ: "Chào ngài, xin hỏi đây là phụ huynh của bé Hạ Duyệt Dương phải không ạ?"
Hạ Trí Viễn sững sờ: "Đúng."
Anh nhanh chóng giơ cổ tay lên, ánh nắng khẽ khàng chiếu qua trên mặt đồng hồ. Năm giờ mười phút, cũng chính là tám giờ sáng trong nước. Vườn trẻ mở cửa vào tám giờ, thời điểm này không sớm cũng không muộn, có lẽ Bố Bố vừa được đưa đến nhà trẻ.
Anh chậm một bước rồi.
Cô giáo không đoán được ý của anh, hỏi: "Hạ Duyệt Dương đã vào phòng học, ngài cần nói chuyện với bé sao?"
"Không cần đâu, đến trường an toàn là tốt." Hạ Trí Viễn trả lời ngắn gọn: "Cô đã vất vả rồi."
Sau khi nói thêm mấy câu, anh cúp máy quay đầu đóng laptop trên bàn lại, ra hiệu cho vị kỹ sư người Đức kia đến phòng họp nhỏ sát vách để thảo luận vấn đề.
Hai lần gặp thoáng qua Tụng Nhiên khiến Hạ Trí Viễn sinh ra một tia cảm xúc bực bội hiếm thấy.
Ban đầu anh đã vô ý làm tổn thương cậu thanh niên nhạy cảm kia, nhưng lời giải thích không nói ra được lại khiến anh lâm vào áy náy và sốt ruột, ngay cả nhiệm vụ tăng ca đêm nay cũng nặng nề hơn.
___________________________
Người post: Yến Nhi