• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sắp vào học rồi Tưởng Hải Dương mới về lớp, cầm theo một túi nilon không biết đựng cái gì bên trong.

Tiết này là ngữ văn, nhưng giáo viên cũng không quản Tưởng Hải Dương, cho dù hắn nửa tiết sau mới vào lớp cũng không nói gì.

Ra chơi, Tưởng Hải Dương cầm túi đồ đi tới, Lý Đình thấy hắn thì biết ý đứng dậy nhường chỗ.

Tưởng Hải Dương không bắt nạt con gái, nói không cần, rồi đặt mông ngồi thẳng lên bàn Lâm Đông Đông.

"Cậu mua cái gì vậy?" Lâm Đông Đông nhìn túi nilon trên bàn đựng đầy chai hộp, hình như là thuốc.

"Thuốc bôi." Tưởng Hải Dương lấy bông ngoáy tai với thuốc sát trùng ra, "Giơ tay lên."
Lâm Đông Đông cạn lời, "Chỉ là vết thương nhỏ, còn phải mua thuốc?"
Tưởng Hải Dương không nhiều lời, trực tiếp kéo lấy cánh tay Lâm Đông Đông, cẩn thật từng chút một bôi thuốc lên miệng vết thương.

Vết thương lập tức nổi bọt, hơi đau.

Lâm Đông Đông giãy dụa, "Được rồi, không sao đâu."

"Đau lắm sao? Chịu một chút." Tưởng Hải Dương nhẹ giọng dỗ dành, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy cánh tay cậu, tiếp tục bôi thuốc, "Cần phải khử trùng vết thương."
Khử trùng xong thì tiếp tục bôi thuốc đỏ, bôi xong thuốc đỏ lại không biết trét thêm một đống thuốc bột gì lên nữa, cuối cùng là quấn băng gạc.

Trong lớp có mấy người đều lén lút nhìn Tưởng Hải Dương, ai cũng rất ngạc nhiên! Động tác kia thật dịu dàng, dường như chỉ sợ khiến đối phương bị đau! Chậc, Lâm Đông Đông thật lợi hại!
Tưởng Hải Dương lấy hai viên thuốc từ trong hộp ra, mở một chai nước khoáng, đưa cho Lâm Đông Đông, "Uống thuốc."
"Hả?" Lâm Đông Đông cảm thấy khó tin, "Thuốc gì đây?"
"Thuốc tiêu viêm."
"Tôi không uống!" Cứ làm quá, mẹ Lâm Đông Đông còn chưa từng cẩn thận như vậy với cậu đâu!
"Ngoan nghe lời!" Tưởng Hải Dương lo lắng dỗ dành, "Uống thuốc đi, kháng viêm."
"Không cần!" khóe mắt Lâm Đông Đông bắt gặp Lý Đình ngồi bên cạnh nhịn cười thì có chút xấu hổ, "Mấy ngày nữa là khỏi thôi, không cần phải uống thuốc tiêu viêm đâu."
"Đông —" Tưởng Hải Dương vừa định gọi Đông Bảo Nhi, đột nhiên ý thức được đang ở trong lớp, đừng nói là Lâm Đông Đông xấu hổ, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút ngại.

Ngừng một chút, hắn nói sang chuyện khác, "Bà ngoại cậu nhờ tôi chăm nom cậu, cậu phải nghe lời."
Bà m tôi đâu có nhờ cậu chăm nom tôi! Lâm Đông Đông oán thầm, thật đáng ghét, cứ xem cậu như con nít vậy!
"Nhanh uống nào!" Lâm Đông Đông dịu giọng nói, "Cậu sợ uống thuốc sao? Thuốc này không đắng đâu —"
"Rồi rồi rồi, tôi uống!" Lâm Đông Đông nhanh chóng cắt ngang lời hắn, cầm lấy thuốc với nước.

Còn nói đến chuyện thuốc đắng hay không, cậu mà không uống phỏng chừng hắn sẽ chạy đi mua kẹo mất!
Cuối cùng cũng vào học, Tưởng Hải Dương chăm sóc người bị thương xong rồi thì bé ngoan về chỗ mình.

Nhân lúc giáo viên đang viết bài trên bảng, Lý Đình nhỏ giọng nói với Lâm Đông Đông: "Tôi tin lời cậu rồi, Tưởng Hải Dương đúng là rất tốt."
Buổi trưa tan học, Tưởng Hải Dương không cho Lâm Đông Đông đi ra ngoài, còn hắn thì đi mua thức ăn.

Có người chạy việc, Lâm Đông Đông không ý kiến gì đưa tiền cho Tưởng Hải Dương, nhờ hắn mua cho mình ổ bánh mì.

Tiền ăn bà ngoại cho không nhiều, không thể so với Tưởng Hải Dương muốn ăn cái gì thì ăn cái đó được.

Hết cách rồi, khoảng cách giàu nghèo vẫn còn đó kia kìa.

Tưởng Hải Dương không lấy tiền của Lâm Đông Đông, liên tục hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì, có tiệm thịt rán sốt chua ngọt, hay ăn món đó nhé?"
"Cậu tự ăn đi!" Lâm Đông Đông tư chối thẳng, "Mua cho tôi ổ bánh mì là được!"
Phòng học không còn ai, mọi người đã đi mua bữa trưa hết.

Tưởng Hải Dương ôm lấy Lâm Đông Đông dỗ dành, "Đông Đông, cậu ăn với tôi đi, được không ~"
"Tôi không ăn!" Lâm Đông Đông đẩy hắn ra, "Cậu nếu không mua thì tôi tự đi mua!"
"Được rồi được rồi mua mua mua." Tưởng Hải Dương hết cách, thôi thì mua bánh mì lát nữa hắn cướp ăn một nửa, vậy Lâm Đông Đông có thể ăn cơm với hắn ~

"Tiền này."
"Không cần, tôi có rồi."
Lâm Đông Đông cuống lên, "Tưởng Hải Dương!"
Tưởng Hải Dương ngoan ngoãn cầm tiền, trước khi đi còn ôm lấy mặt Lâm Đông Đông hung hăng hôn một cái! Hừ! Dám gào lên với tôi!
Cuối cùng, Lâm Đông Đông vẫn ăn cơm thịt rán sốt chua ngọt với Tưởng Hải Dương.

Hết cách rồi, Tưởng Hải Dương cướp mất một nửa bánh mì của cậu không nói, cậu không chịu ăn, Tưởng Hải Dương sẽ vừa dỗ dành vừa làm nũng.

Người quay lại lớp càng lúc càng nhiều, cậu không thể õng ẹo với Tưởng Hải Dương trước mặt mọi người được, chỉ đành hậm hực ngoan ngoãn ăn cơm.

Buổi trưa mưa tạnh trời trong, đến chiều thì nắng nóng trở lại.

Tiết thể dục, mọi người đi ra ngoài hít thở thông khí, Lâm Đông Đông hôm nay trộm lười không muốn vận động, cậu ở lại lớp làm bài tập.

Tưởng Hải Dương đi học chỉ cần chờ có cơ hội sẽ chạy ra sân đánh bóng rổ, nhưng Lâm Đông Đông bị thương không đi theo, vậy hắn cũng không đi, ở lại lớp cùng cậu.

"Cậu ra ngoài chơi đi chứ." Lâm Đông Đông nhìn đề toán nói, "Ngồi đó mắt to trừng mắt nhỏ làm gì?"
Tưởng Hải Dương một tay chống cằm, nghiêng đầu tựa người lên bàn, nhìn chăm chú gò má Lâm Đông Đông, nói: "Ở lại với cậu."
"Ở lại với tôi làm cái gì?" Lâm Đông Đông liếc hắn một cái, "Tôi làm bài tập."
"Tôi cũng làm bài tập." Tưởng Hải Dương về chỗ mình lấy sách vở tới, cười hì hì nói: "Hai chúng ta cùng nhau học tập."
"Vậy cậu về chỗ của mình mà học." Lâm Đông Đông cười nói: "Lát nữa bạn cùng bàn của tôi về, cậu ngồi ở đây thì người ta ngồi đâu?"
"Cô ấy ngồi ở chỗ của tôi."
Lâm Đông Đông xoay bút, cố ý trêu hắn, "Cậu đã được người ta đồng ý chưa, cậu tưởng muốn đổi là đổi, muốn ngồi là ngồi chắc, sao cậu ngang ngược vậy?"
Tưởng Hải Dương không thích nghe, lại nhớ tới hai cái đầu chụm lại lúc sáng, mặt hắn bỗng chốc đen thui, "Cô ấy sao không muốn chứ! Hay là cậu muốn ngồi cùng cổ!"
"Chuyện này có gì mà muốn hay không muốn?" Lâm Đông Đông cảm thấy buồn cười, "Cô ấy vốn là bạn cùng bàn của tôi, đây vốn là chỗ ngồi của người ta."
"Vậy cậu sang ngồi với tôi!" Tưởng Hải Dương nghiêm mặt, "Hai chúng ta làm bạn cùng bàn."
Lâm Đông Đông bật cười, "Cậu cao như vậy, ngồi đằng trước bạn học phía sau có nhìn được bảng không?" Dừng một chút, không chờ Tưởng Hải Dương mở miệng lại nói tiếp: "Tôi không muốn ngồi phía sau."
Tưởng Hải Dương bị cậu chặn miệng, nghĩ một hồi chỉ đành buồn bực nói" "Vậy cậu không được nói chuyện với cô ấy!"
"Vì sao?" Lâm Đông Đông cảm thấy khó hiểu, "Cậu với bạn cũng bàn không nói gì với nhau hết à?"
"Bạn cùng bàn của tôi là con trai!" Tưởng Hải Dương sửng cồ, "Cô ấy là con gái! Tôi thấy cậu nói chuyện với cô ấy mấy lần rồi, lúc nào cũng cười cười nói nói!"
Lâm Đông Đông nhất thời không biết phải nói gì, những lời Tưởng Hải Dương nói làm cho trái tim cậu như một vại dưa chua nổi bong bóng, căng phồng ê ẩm.

Tưởng Hải Dương không biết nghĩ gì, dịu giọng, "Đông Đông ~ Cậu đừng chơi với cô ấy mà, được không?"
Lâm Đông Đông cảm thấy trái tim mình căng trướng hết mức rồi, quay đầu nhìn xuống đề toán, nhỏ giọng đáp: "Ừm."
Tưởng Hải Dương vui sướng, quét mắt nhìn ra cửa, không có ai.


Hắn nhanh chóng xoay mặt Lâm Đông Đông qua, hôn một cái lên môi cậu, "Đông Bảo Nhi ngoan quá ~ "
"Này cậu!" Lâm Đông Đông tức giận lau miệng, "Còn đang ở trong lớp đây, cậu sao cứ như vậy hả! Tôi giận rồi đấy!"
"Hì hì ~" Tưởng Hải Dương giả bộ ngoan ngoãn, "Tôi sai rồi Đông Đông, đừng nóng giận ~ "
"Cậu về chỗ của mình đi!"
"Không." Tưởng Hải Dương ngồi thẳng dậy, giả vờ giả vịt nói: "Tôi muốn học bài, cậu cũng nghiêm túc đi."
"..." Lâm Đông Đông quyết định, từ nay về sau phải ăn thật nhiều cơm, cho cao lên.

Chờ ngày nào đó có thể đánh thắng Tưởng Hải Dương, nhất định phải đè hắn ra đánh một trận!
Tưởng Hải Dương thật sự coi Lâm Đông Đông thành người bệnh, tan học thì đưa người ta về đến tận nhà.

Theo sát cậu không rời, tự mình thay băng gạc cho cậu.

Trước lúc ra về còn nói với bà ngoại, "Bà ơi, bà trông Đông Đông uống thuốc tiêu viêm với, cậu ấy không chịu uống đâu."
Bà ngoại vốn bị sự quan tâm Tưởng Hải Dương làm cho giật mình, tưởng cánh tay Lâm Đông Đông bị gãy lìa! Đến khi nhìn thấy vết thương trên tay cậu thì bật cười vỗ đùi, "Ai u, trầy da có chút xíu thôi mà! Con trai va vấp một chút cũng không sao đâu!"
Thế nhưng Tưởng Hải Dương vẫn rất lo lắng, bà ngoại cười híp mắt nói: "Tiểu Dương, cháu cứ yên tâm, bà sẽ trông chừng nó cho."
Lâm Đông Đông chịu không nổi, đẩy người ra ngoài, "Cậu nhanh về nhà đi!" Còn tiếp tục nghe một già một trẻ này nói nữa, cậu sẽ nổi khùng mất!
Ngày hôm sau bọn Lưu Chấn đi học nhìn thấy cảnh tượng Tưởng Hải Dương thay thuốc cho Lâm Đông Đông, cả đám đều sợ ngây người.

Đây thật sự là Tưởng Hải Dương sao? Hắn có phải đang nhắm tới con đường làm đại tiên không? Trước đây đánh nhau bầm mặt chảy máu mũi cũng tỉnh queo không để ý.

Vậy mà Lâm Đông Đông chỉ bị thương một chút thôi mà đã chạy theo thay băng uống thuốc, chuyện quái gì đang xảy ra vậy???
Tống Dương cười toe toét nói: "Tao nhìn là biết, Tưởng Hải Dương sau này chắc chắn sẽ thương vợ lắm."
Tiểu Ngũ nói một chữ không hề lắp bắp, "Đúng!"
Điền Thu Sinh đứng bên cạnh nhìn không nói gì.

Tưởng Hải Dương nhìn thoáng qua đồng bọn, cười khoe hàm răng trắng lóa, "Đương nhiên rồi!
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Tưởng Hải Dương, cánh tay của Lâm Đông Đông chưa mấy ngày đã lành, mà những ngày nóng nhất của mùa hè cũng vừa đến..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK