Hoàng hôn buông cũng là lúc mùi thịt chín từ trong hố lửa bay ra, vịt trời đã nướng xong.
Tưởng Hải Dương đưa cho mấy người một cây gậy gỗ để gõ bùn, đập mấy phát là đất bị nung qua lửa sẽ vỡ tan từng mảnh.
Vịt nướng nóng hổi, mọi người đổi từ tay trái lại sang tay phải mà vẫn không thể lấy nó ra ngay.
Ba con vịt, hai người một con.
Chờ cho vịt nguội bớt, Tưởng Hải Dương xé thịt thành từng miếng đút cho Lâm Đông Đông đã sớm thèm đến mức nuốt nước miếng ừng ực.
Ngon quá đi, mặc dù không có gia vị gì, nhưng Tưởng Hải Dương nói rất chuẩn, bất kể thứ gì nướng qua lửa đều có hương vị tự nhiên nhất.
Lâm Đông Đông không thể miêu tả rõ ngon như thế nào, nói chung là rất rất ngon.
Ở nhà bà ngoại không hay ăn thịt, lần nào nấu cũng chỉ được mấy miếng, ăn như thế này, sao có thể không ngon cho được!
Tưởng Hải Dương ăn mấy miếng, chỉ chăm chăm đút cho Lâm Đông Đông.
Hắn nhìn thấy chóp mũi Lâm Đông Đông dính mỡ, dáng vẻ thỏa mãn khi được ăn ngon sao mà đáng yêu, thật sự là muốn mạng hắn mà.
Sau khi tiêu diệt hết vịt, hố lửa chỉ còn sót lại một đống xương.
Mấy thằng nhóc choai choai đang tuổi lớn, sức ăn cũng nhiều, ba con vịt trời bị diệt gọn sạch sành sanh.
Tất nhiên, trong số sáu người, Lâm Đông Đông là người ăn nhiều nhất, bụng cũng phình lên tròn vo.
Bởi vì Tưởng Hải Dương ăn không được bao nhiêu, đều chỉ lo đút cho cậu.
Lúc ăn không để ý, bây giờ xong bữa rồi, ngẩng đầu lên mới biết, màn đêm đã buông, ngôi sao đầu tiên hiện ra nơi chân trời.
Mấy người dọn dẹp chiến trường, đi ra bờ sông sửa tay, thuận tiện hóng gió tiêu cơm.
Từng ngôi sao lần lượt lóe sáng, trời càng lúc càng tối, cuối cùng là dải ngân hà vắt ngang qua bầu trời.
Đúng thật như Tưởng Hải Dương nói, xung quanh hoang vu không thứ gì che chắn, bầu trời lấp lánh đầy sao, tụ lại thành một dòng sông.
Không biết là ai cất lời nghêu ngao, sáu người ngồi thành một hàng bên bờ sông, đồng thanh cao giọng hát vang.
Lâm Đông Đông cũng rất thích bài hát này, là ca khúc mở đầu của một bộ phim rất nổi tiếng năm nay.
Bài hát không biết tên là gì, nhưng tên của bộ phim là Xuân quang xán lạn Trư Bát Giới, cũng rất hay.
Giọng hát của thiếu niên trong trẻo, dưới bầu trời sao, chảy đi rất xa theo dòng sông.
"Cảnh xuân đẹp, không bằng một giấc mộng, trong mộng cỏ xanh hương, người mang theo giấc mộng bên mình, trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, và gió thổi ánh chiều buông, ngàn năm hoa nở, mỗi ngày hạnh phúc, một lần đến nhân gian cũng vội vàng, sóng to gió nhỏ, địa ngục trần gian, và khuôn mặt xán lạn của người, chỉ một khoảnh khắc thôi cũng là thiên trường địa cửu, đau khổ đi về phía trước, quyết không quay đầu nhìn lại..."
Mấy người hát đến khàn cả cổ, càng hát càng thân thiết.
Giống như lời ca, bọn họ ở trong trời đất bao la tùy ý hưởng thụ sự hồn nhiên chân chất nhất mà không cần bận tâm đến thời gian.
Tưởng Hải Dương lặng lẽ nắm lấy bàn tay đặt trên bãi cỏ của Lâm Đông Đông, kẽ tay mở ra, đan vào nhau thật chặt.
Lâm Đông Đông vốn đang hát say sưa, lúc bị nắm lấy cậu giật mình một cái, im lặng nhìn sang người bên cạnh.
Cậu vốn muốn rút tay ra, thế nhưng khoảnh khắc Tưởng Hải Dương nghiêng đầu nhìn về phía mình, cậu bỗng nhiên bị rơi vào.
Lâm Đông Đông không hình dung được ánh mắt của Tưởng Hải Dương, đó là ánh mắt...!Cực kỳ chuyên chú, nóng bỏng.
Nếu như nhất định phải miêu tả, Lâm Đông Đông cảm thấy, tất cả vì sao trên trời đều bị hút vào trong đôi mắt hắn, sau đó cậu nhìn sang, hắn sẽ đem những vì sao sáng ấy đưa hết cho cậu.
Cho nên cậu mới như vậy, quên mất phải rút tay ra, mê mẩn ngắm nhìn mắt hắn.
Những người khác còn đang hát, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông lần thứ hai cùng hòa giọng.
Chỉ là bàn tay của hai người vẫn lén lút nắm lấy nhau, nhìn nhau, cùng nở nụ cười rạng rỡ.
Đến khi nhìn thấy những đốm sáng lập lòe trong bụi cỏ, bài hợp xướng mới xem như kết thúc.
Lâm Đông Đông đứng dậy rướn cổ nhìn, những con đom đóm bay chập chờn xung quanh.
Trong đêm tối đầy sao này, đẹp như một giấc mộng.
"Đẹp lắm phải không?" Tưởng Hải Dương đứng sát sau lưng Lâm Đông Đông, nếu không phải bọn Lưu Chấn còn đứng cạnh, hắn đã sớm kéo cậu ôm chặt vào lòng rồi.
Lâm Đông Đông bị cảnh đẹp của tự nhiên mê hoặc, cậu ngẩn ngơ than thở, "Đẹp quá đi..."
Tống Dương ở bên cạnh tiếc nuối nói: "Quên mang túi, không đã bắt được một ít mang về rồi."
Tiểu Ngũ đứng một bên lắp bắp mắng, "Đồ ngu, mày, mày chỉ cần giơ tay, tóm lấy, là đã chết rồi."
Mấy người mồm năm miệng mười tranh cãi một hồi, Tống Dương lại đột nhiên nói muốn ăn bắp.
Phía sau rặng cây thấp là ruộng ngô, nhưng mà không biết là của nhà ai.
Bọn Lưu Chấn đã quen với việc nghịch phá khắp thôn, trộm mấy trái bắp của người ta cũng không xem là to tát.
Nhưng mà không đói thì ăn bắp cái gì?
Thế nhưng Tống Dương đột nhiên bốc lên hứng thú, một hai nói muốn kiếm mấy trái bắp, mang về cho mẹ nấu canh.
Tưởng Hải Dương đột nhiên cũng nói muốn lấy mấy cái, kết quả mấy tên khác cũng hùa theo, cả đám kéo nhau đi trộm bắp, lát sau tập trung ở chỗ ban đầu.
Tưởng Hải Dương dẫn theo Lâm Đông Đông, nhưng Lâm Đông Đông có chút lo lắng.
Cảnh trời tối lửa tắt đèn, chạy loạn như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Tưởng Hải Dương kéo người đi thẳng về phía trước, đi vào chỗ rừng cây thấp rậm rạp, vừa đi vừa nói: "Không sao đâu, hồi nhỏ bọn tôi toàn đến đây chơi, nhắm mắt chạy cũng không lạc được.
Với cả quanh đây chỉ có mấy con vật nhỏ như gà rừng vịt trời, không có con gì khác đâu, cũng không có chó sói, cậu yên tâm đi!"
Lâm Đông Đông vẫn lo lắng, "Vậy lỡ có người xấu thì sao?"
"Người xấu đến đây làm gì?" Tưởng Hải Dương kéo người ra sau một bụi cây tươi tốt, "Tôi tới bây giờ vẫn chưa nghe thấy trong thôn có người xấu."
Lâm Đông Đông nhìn xung quanh một chút, đột nhiên phản ứng lại, cố ý cười hỏi: "Không phải cậu nói muốn đi bẻ bắp sao? Ở đây làm gì?"
Tưởng Hải Dương cũng không nhịn được nữa, dùng sức ôm chặt lấy người vào trong ngực, nhắm mắt ngửi sau tai Lâm Đông Đông, nhỏ giọng nói, "Tôi muốn hôn cậu, lúc nãy đã muốn..."
Lâm Đông Đông duỗi ra cánh tay ôm thật chặt eo Tưởng Hải Dương, chóp mũi cọ cổ hắn, cũng khát vọng.
Gần như là cùng một lúc, hai người một cúi đầu một ngẩng đầu, bốn bờ môi ăn ý vội vàng dán lấy nhau, chạm vào nhau đã nổi lửa.
Hai đầu lưỡi trơn mềm đòi hỏi mãnh liệt, cũng nhiệt tình dâng hiến, xâm chiếm từng góc khoang miệng của nhau.
Gốc lưỡi bị liếm láp, đầu lưỡi bị mút mạnh đến tê dại cũng không cam lòng dừng lại.
Bàn tay hai người ve vuốt lộn xộn phía sau lưng đối phương, vói vào trong vạt áo, thỏa thích cảm nhận nhiệt độ của người kia.
Tưởng Hải Dương hôn một lúc lại biến thanh gặm cắn, dùng sức mút mát môi và lưỡi Lâm Đông Đông, khiến cho cậu không kìm được nước trong khoang miệng, nước miếng chảy dọc theo khóe miệng thấm ướt hàm dưới của nhau.
Đến tận khi cạn kiệt hơi thở, hai người mới lưu luyến rời xa môi lưỡi của đối phương, trán kề trán, hé miệng thở dốc.
Nụ hôn này không giống với dĩ vãng, mang theo khát vọng muốn được giải tỏa, cũng ẩn ý chân tình đã sâu đậm hơn.
Lúc nãy ca hát bên bờ sông, hai người lén lút nắm tay thầm nở nụ cười với nhau, có rất nhiều thứ cũng theo đó mà biểu lộ vô cùng sống động.
"Đông Đông ~" Tưởng Hải Dương không kìm lòng được bật thốt lên, "Hai chúng ta mãi mãi bên nhau đi."
Lâm Đông Đông nhìn khuôn mặt Tưởng Hải Dương gần trong gang tấc, trái tim đập thình thịch như gõ trống, khiến cho cậu dù không làm bất cứ thứ gì lại không kìm được mà thở dốc.
Cậu ngước đầu, nhưng giờ khắc này không nhìn thấy ánh sao trên trời, chỉ có đôi mắt đen láy của người trước mặt.
Lâm Đông Đông không chớp mắt, chậm rãi gật đầu một cái như người mất hồn, cẩn thận trịnh trọng đáp lời, "Ừm."
Có lẽ hai thiếu niên vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩ của câu Mãi mãi bên nhau, thế nhưng có một điều bọn họ hiểu, mãi mãi bên nhau, chính là không bao giờ chia cắt.
Nụ hôn thứ hai rơi xuống, ngay cả hơi thở cũng thân mật khắng khít không rời.
Tưởng Hải Dương nâng khuôn mặt của người trong ngực lên, ngậm lấy đầu lưỡi ướt mềm của đối phương mà liếm mút.
Chờ người kia rụt đầu lưỡi về hắn lại gấp gáp đuổi theo, dùng sức câu lấy, quấn chặt khiến nước bọn đối phương không kịp ngậm lại.
Lâm Đông Đông ôm lấy cổ Tưởng Hải Dương, nhắm mắt nhiệt tình đáp lại, mỗi tiếng nước nhớp nháp đều là dùng sức để hôn.
Tưởng Hải Dương thở dốc buông tha cho đôi môi đã sưng đỏ của cậu, hôn dọc theo hàm dưới xuống cổ, gặm cắn xương quai xanh, liếm mút hõm cổ.
Lâm Đông Đông ngẩng đầu cắn răng kìm lại tiếng rên, đầu v* trong áo đã bị Tưởng Hải Dương vần vò sưng nóng ngứa ngáy.
Tựa hồ vì áo quá vướng víu, người kia trực tiếp vén áo cậu lên đến tận ngực, cúi người ngậm lấy viên thịt nhỏ đáng thương dựng thẳng.
Lâm Đông Đông dùng sức vịn chặt hai vai của người trước mặt, bị khiêu khích đến chết đi sống lại.
Tưởng Hải Dương luôn thích dằn vặt hai hạt đậu đỏ này, hắn mút mạnh mấy cái như muốn mút ra sữa, lại dùng đầu lưỡi đâm chọc, thỏa sức bắt nạt.
Hắn ngày hôm nay cực kỳ khao khát Lâm Đông Đông, hôn cắn thế nào cũng không đủ.
Hắn cúi người, hôn dần xuống dưới, dừng lại liếm mút vùng bụng mềm mại, biến làn da trắng nõn nổi lên những dấu vết hồng nhạt.
Tưởng Hải Dương miệng không ngừng hôn, tay không kìm được cởi quần Lâm Đông Đông xuống.
Lâm Đông Đông ý loạn tình mê phản ứng lại, bây giờ đang ở bên ngoài, mấy người kia có thể sẽ nhìn thấy hai người.
"Đừng..." cậu nắm chặt lưng quần không để người kia cởi.
"Bé ngoan..." Tưởng Hải Dương nửa ngồi nửa quỳ trước người Lâm Đông Đông, thở gấp dỗ dành, "Cho anh hôn nhẹ đi..."
Lâm Đông Đông dường như hiểu ra lại như không hiểu, mơ hồ biết được người này muốn làm gì.
Cậu thẹn thùng lắc đầu, "Đừng như vậy..."
Thế nhưng Tưởng Hải Dương không kìm chế nổi nữa, hắn gỡ bàn tay Lâm Đông Đông ra, dùng sức kéo quần cậu xuống tận đùi..
Danh Sách Chương: