• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cuối cùng Lâm Đông Đông được Tưởng Hải Dương cõng xuống núi.

Đoạn đường dốc kia lúc xuống còn gian nan hơn cả lúc lên, Lâm Đông Đông chân run, Tưởng Hải Dương không nói hai lời lập tức khom lưng cõng cậu xuống.
Hai người về đến nhà bà ngoại cũng sắp đi ngủ, bà cười híp mắt nói hai người bọn họ mà không về nữa chắc bà còn tưởng bị sói núi tha đi rồi.
Lâm Đông Đông bĩu môi, thầm nghĩ sói đang ở trước mặt bà đấy thôi! Cháu trai bà đúng là bị sói đi đấy, mông cũng sưng hết lên rồi!
1 tháng 10 ngày quốc khánh, vụ mùa mỗi năm một lần trong thôn cũng đến.

Thế nhưng hai năm này, bà ngoại hoàn toàn không lo lắng gì về chuyện thu hoạch cả, rước được thêm thằng cháu trai cường tráng khỏe mạnh, mảnh đất nhỏ của nhà không cần phải sầu lo.
Vì vậy công việc hàng ngày của bà ngoại là ở nhà nấu cơm, sau đó chắp tay sau lưng xách theo cà mèn đựng cơm thong thả mang ra đồng cho hai đứa trẻ.
Tưởng Hải Dương ăn nhiều, lần nào bà cũng xới riêng cho hắn hai cà mèn cơm, chỉ lo hắn ăn không no.

Đứa nhóc đang tuổi lớn, lại góp nhiều công sức như vậy thì dù tốn bao nhiêu gạo cũng phải để cho nó ăn no.
Hơn nữa nhìn hai đứa mệt nhọc bà ngoại cũng xót, mấy ngày thu hoạch bà thỉnh thoảng lại nấu thêm bữa thịt, thịt ăn một mùa vụ này còn nhiều hơn cả thịt mua hồi tết.
Thế nhưng bà ngoại không biết, thịt mà bà chia đều cho hai đứa, gần như đều bị Tưởng Hải Dương gắp hết cho Lâm Đông Đông.
Lúc bẻ bắp, Tưởng Hải Dương nói Lâm Đông Đông đừng vội, cứ từ từ mà làm.


Còn hắn nhanh chóng làm hết luống của mình sau đó quay lại giúp Lâm Đông Đông.
Lâm Đông Đông cũng không lười biếng, cậu cố gắng làm nhiều hơn chút, không muốn để Tưởng Hải Dương quá mệt mỏi.

Huống chi cậu không muốn trông mình quá yếu ớt, cậu thích Tưởng Hải Dương cũng muốn được như Tưởng Hải Dương.

E hèm, mặc dù điều này này có hơi khó, dù sao khoảng cách thể lực là trời sinh, thế nhưng cậu sẽ cố gắng!
Ruộng nhà Tưởng Hải Dương rất nhiều, hằng năm đều thuê người thu hoạch, cho nên Tưởng Hải Dương có ở nhà giúp đỡ hay không cũng không quan trọng.

Lúc còn chưa quen Lâm Đông Đông, hắn rất siêng năng chịu khó, không cần ba mẹ nói đã ra đồng giúp đỡ.

Thế nhưng từ khi có Lâm Đông Đông, gần như đến vụ mùa bận rộn, hắn đều ở ruộng nhà bà ngoại, giúp Lâm Đông Đông làm việc.
Ba Tưởng đối với việc này còn rất vui mừng, nhìn con trai tui mà xem, có nghĩa khí, tốt bụng thiện lương, biết giúp đỡ bạn bè, biết chăm sóc người già yếu.

Đầu óc thông minh cơ thể khỏe mạnh, muốn làm cái gì cũng được!
Haiz, Tưởng Chấn Vũ ông sao có thể sinh được một thằng cu con tốt như vậy chứ! Bên cạnh đó, niềm tin tưởng trong lòng ông cũng tăng lên gấp bội, tin tưởng con trai mình sẽ phát triển tiệm tạp hóa Hải Dương ngày càng huy hoàng, tương lai mở chi nhánh trên phố, cũng là tiệm tạp hóa to nhất! Không đúng, trên thành phố không gọi là tiệm tạp hóa, gọi là cái gì mà, à đúng rồi, siêu thị! Đúng, tương lai Tưởng Hải Dương sẽ mở siêu thị!
Năm nay bà ngoại thu hoạch xong sớm, Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông đi sớm về khuya, đất của nhà lại ít, cho nên thu hoạch xong sớm nhất thôn.
***
Tưởng Hải Dương dẫn Lâm Đông Đông với bọn Lưu Chấn đến nhà Tống Dương chơi, trong nhà Tống Dương đầy người, đang ngồi vòng tròn quanh mâm lớn ăn cơm chiều uống rượu.
Người trong thôn đều như vậy, hàng xóm tập trung ngồi ăn uống với nhau một bữa cũng là chuyện bình thường.
Nhà Tống Dương hôm nay mới thu hoạch xong, nên làm một mâm mời những người đã giúp đến, mấy người hàng xóm cũng tới, đều là đàn ông lớp ba lớp năm ngồi cạnh nhau uống rượu.
Tống Dương mới mua máy chơi game, còn mua thêm mấy thẻ game, thấy bọn Tưởng Hải Dương tới thì khoe khoang, mời làm vài ván.
Bọn Tưởng Hải Dương hầu như đều mê chơi game, vừa thấy có thẻ mới thì đều muốn thử.

Mặc dù nói trong nhà còn có một đám người lớn đang uống rượu ầm ĩ, nhưng bọn hắn chơi game cười đùa cũng ồn ào không kém, còn đọ xem động tĩnh bên nào lớn hơn!
Chỉ có hai cái tay cầm, Tống Dương với Tưởng Hải Dương ngồi trên băng ghế nhỏ chơi, Lâm Đông Đông với bọn Lưu Chấn đứng ở phía sau xem.
Chốc lát sau mấy người đang uống rượu bên cạnh không hiểu sao lại chú ý đến bọn họ, bàn tán từng đứa một, nói thằng nhóc này ra sao, nhà thằng nhóc kia có chuyện gì, còn nhiều chuyện hơn cả phụ nữ!
Ban đầu Lâm Đông Đông không để ý, sau đó đột nhiên có người nói đến tên cậu.
Một người đàn ông uống đến mức mắt đỏ bừng, ngồi gần cửa ra vào, cánh tay trần chỉ vào Lâm Đông Đông cười nói: "Bố của mày có biệt danh là tên khốn chốc đầu, mày có biết không? Bệnh chốc đầu ấy, người trong thôn đều biết, hồi bé là bạn học của tao, còn đánh tao rất nhiều lần đấy!"
Lâm Đông Đông mím môi liếc mắt nhìn gã một cái, không nói gì quay đầu tiếp tục nhìn Tưởng Hải Dương chơi game.

Cậu là người gặp chuyện nhịn được thì sẽ nhịn, huống chi cãi nhau với con ma men cũng không được cái gì.
Bố Lâm xác thật cũng không có danh tiếng tốt, lúc trước là tên chơi bời lêu lổng trong thôn không biết sao cưa đổ được mẹ Lâm, sau đó mẹ Lâm bỏ qua lời phản đối của ông bà ngoại khăng khăng đòi lấy ông.


Sau khi kết hôn, hai vợ chồng lên thành phố làm công, lập nghiệp rồi sinh ra Lâm Đông Đông.
Thế nhưng người đàn ông kia vẫn tiếp tục, như đang nói về chuyện gì đó rất buồn cười.

Gã ta kể với mấy người trên bàn rượu, nói bố Lâm Đông Đông hồi trước trộm bắp nhà mình, cuối cùng bị đánh cho một trận.

Còn trộm gà của nhà người ta ăn, bị phát hiện vẫn mặt dày không chịu nhận, cho nên bị người trong thôn gọi là tên khốn chốc đầu.
Người trên bàn nghe vậy cũng xem như chuyện hài, bật cười vui vẻ.
Bọn Lưu Chấn với Tiểu Ngũ không chơi game, lúc nãy bọn họ cũng nhìn thấy người đàn ông kia chỉ Lâm Đông Đông, giờ càng nói càng khó nghe, bọn họ đều thấp thỏm nhìn Lâm Đông Đông, không biết cậu có tức giận hay không.
Thế nhưng Lâm Đông Đông chỉ rũ mắt nhìn màn hình, vẻ mặt vô cảm.
Người đàn ông kia có lẽ uống nhiều rồi, càng nói càng hăng, liên tục nói Lâm Hưng Lâm chốc đầu.
Tên của bố Lâm Đông Đông là Lâm Hưng.
Gã đột nhiên cong lưỡi nói, "Mày tên là gì nhỉ, Lâm, Đông Đông, đúng không? Ha ha ha, tên chốc đầu con! Tên khốn chốc đầu con!
Lời này bị Tưởng Hải Dương nghe được, hắn vốn đang chăm chú chơi game, không để ý mấy người ở sau nói gì, thế nhưng đột nhiên nghe được tên Lâm Đông Đông, còn cả cái biệt danh khó nghe kia.
Tưởng Hải Dương ném mạnh tay cầm xuống, đứng dậy quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông kia, lạnh giọng hỏi, "Ông nói ai?"
Người đàn ông nhìn thấy Tưởng Hải Dương, nghĩ cũng chỉ là thằng nhóc choai choai, không thèm để ý, còn cười hì hì nói: "Bố nó là tên khốn chốc đầu, nó là tên khốn chốc đầu con.

Ha ha ~ Lâm chốc đầu con ~"
Lúc này có người trên bàn khuyên gã đừng nói nữa, mẹ Tống Dương cũng đi vào, nói bọn họ nghỉ đi, uống nhiều rồi.
Tưởng Hải Dương mặt tối sầm, nhìn gã từ trên cao xuống, "Ông lặp lại lần nữa xem."
Lâm Đông Đông đứng sau thấy Tưởng Hải Dương như vậy thì vội vàng kéo hắn, nhỏ giọng nói: "Tưởng Hải Dương, kệ, đừng để ý đến ông ta."
Tưởng Hải Dương một năm nay đã cao thêm chút, hiện tại phỏng chừng đã cao một mét tám, mặt tối sầm đứng dưới ánh đèn, mái tóc đinh lại càng khiến hắn trông lạnh lùng nghiêm nghị hơn.
Thế nhưng người đàn ông kia say rượu không còn tỉnh táo, trong đầu chỉ nhớ Tưởng Hải Dương là một thằng nhóc choai choai, gã híp mắt mắng: "Cha nó là thằng khốn chốc đầu, chỉ, hức ~ chỉ biết trộm gà bắt chó, nó là thằng khốn chốc đầu con, cũng chả phải cái thứ tốt đẹp gì."
"Bang ~" một tiếng, Tưởng Hải Dương xoay người cầm lấy cái ghế đẩu mình vừa ngồi ném thẳng lên người gã đàn ông bên kia.

Sau đó hắn bước từng bước dài đi tới, nện một đấm thật mạnh khiến gã ngã từ trên ghế xuống.
Người xung quanh lúc này mới phản ứng lại, vội vàng can ngăn, bọn Lâm Đông Đông cũng nhanh chóng chạy tới kéo Tưởng Hải Dương ra.
Người đàn ông bị đánh bất ngờ thì ngơ ngác, tiếp đó bò từ dưới đất dậy, miệng mắng chửi không rõ.

Gã hơi mập, cánh tay trần đổ mồ hôi, cả người cũng trơn trượt, những người bên cạnh nhất thời không giữ chặt được gã.
Bọn Lưu Chấn với Lâm Đông Đông bên này thì gắt gao kéo Tưởng Hải Dương sang một bên, không để hắn lại đạp gã nữa.
"Tưởng Hải Dương ~" Lâm Đông Đông suốt ruột nói, "Đừng đánh, kệ đi, đừng để ý đến ông ta."
"Tưởng Hải Dương thôi đi, đừng gây chuyện ở nhà người khác." Bọn Lưu Chấn Tống Dương cũng vội khuyên.
Lúc nãy Tưởng Hải Dương đấm gã đàn ông kia một đấm khiến cho bát đũa trên bàn ăn bị rơi đầy xuống đất.


Người trong nhà vội vàng khuyên can dọn dẹp, cuộc rượu cũng coi như kết thúc.
Nhà Tống Dương cách tiệm tạp hóa Hải Dương không xa, chỉ một lát sau, mẹ Tống Dương đã kêu mẹ Tưởng Hải Dương sang.

Hết cách rồi, Tưởng Hải Dương là tên tiểu bá vương trong thôn, không ai quản được hắn.

Na Tra đại náo long cung, chỉ có thể dẫn mẹ hắn đến dẹp thôi!
Gã đàn ông kia đã được người khác kéo ngồi xuống bên giường đất, đứng thẳng người còn chưa đến cằm Tưởng Hải Dương, mà còn lắc lư bụng bia đòi đánh hắn.
Tưởng Hải Dương bị bốn năm người giữ chặt, không đi qua được, chỉ đành chửi: "*** con mẹ nó ông lại đây! Mẹ kiếp!"
Mẹ Tưởng đúng lúc đi vào, mắng Tưởng Hải Dương một câu: "Tiểu Dương! Hỗn hào, không biết lớn nhỏ!"
Sau đó cô lại quay đầu liếc mắt nhìn gã đàn ông một cái: "Lớn như vậy rồi còn đánh nhau với con nít, anh uống rượu hay uống nước tiểu ngựa vậy! Vợ anh ta đâu rồi, nhanh đem về nhà đi, đừng ở đây say rượu phát điên để mà mất mặt!"
Mẹ Tưởng là một người phụ nữ bản lĩnh, cô sẽ không bao giờ vô cớ bình phẩm ai.

Thế nhưng mỗi lần cô nổi giận đều rất mạnh mẽ.

Trong thôn hồi trước có hai nhà đòi quỵt nợ, ba Tưởng cũng không biết phải làm gì, người một thôn với nhau đâu thể đánh người ta được? Thế nhưng chỉ cần mẹ Tưởng ra tay thì đều có thể đòi lại tiền đầy đủ.
Những người trong nhà cũng lên tiếng phụ họa, mấy người lúc nãy trên bàn rượu còn cười theo gã đàn ông kia, lúc này đều nói gã uống nhiều rồi là không giống người!
Hết cách rồi, dưới áp bức tư bản, ai cũng phải cúi đầu thôi? Thôn này người nhiều nhưng chỉ có tiệm tạp hóa Hải Dương là đầy đủ nhất, cẩn thận ngày mai không có thuốc lá hút với xúc xích mà ăn đâu!
"Tiểu Dương, về nhà!" mẹ Tưởng ra lệnh, dẫn Tưởng Hải Dương với Lâm Đông Đông rời khỏi nhà Tống Dương.
Về đến tiệm tạp hóa Hải Dương, ba Tưởng không hỏi đã xảy chuyện gì, chỉ nói một câu sau này đừng kích động, làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ.

Mẹ Tưởng cũng không nói gì, tiếp tục vào trong quầy xem sổ sách tính xem ngày mai đến nhà ai đòi nợ.
Bọn họ cũng không cần con trai mình giải thích, Tưởng Hải Dương ra sao bọn họ là người hiểu rõ nhất.

Mặc dù bình thường có hơi hỗn, cũng hơi ngang ngược, nhưng tuyệt đối không phải là người xấu.

Người khác không chọc hắn, hắn sẽ không chủ động gây sự, về điểm này bọn họ vẫn cực kỳ yên tâm..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK