La Hán Quyền (sơ cấp): Gia tăng công kích của bản thân 15%, thời gian hiệu ứng tác động: 150 giây.
Sử dụng một điểm kỹ năng, trong nháy mắt học được La Hán Quyền, Giang Lưu có thể thấy rõ miêu tả kỹ năng của La Hán Quyền.
Mặc dù chỉ là trạng thái kỹ năng, thế nhưng Giang Lưu rất rõ ràng, cái này có thể tính là kỹ năng công kích duy nhất mình hiện tại có được.
Trước lúc chuyển chức Bất Động Minh Vương thì quả thật rất thiếu thủ đoạn công kích.
Mình bây giờ đã cấp 4, phân biệt dùng điểm kỹ năng học tập Bế Khẩu Thiền cùng La Hán Quyền, Giang Lưu hơi hơi trầm ngâm, lại dùng một điểm kỹ năng nâng cấp La Hán Quyền, tăng kỹ năng La Hán Quyền lên tới trung cấp.
Quả nhiên, theo đẳng cấp kỹ năng được đề thăng, hiệu quả cũng tăng lên không ít.
La Hán Quyền (trung cấp): Gia tăng lực công kích của bản thân lên 20%, thời gian hiệu ứng tác động: 180 giây.
Tăng lên tới trung cấp, không chỉ lực công kích tăng phúc cao hơn một chút, ngay cả trạng thái thời gian kéo dài cũng được tăng lên một phần, điều này làm cho Giang Lưu âm thầm hài lòng.
Hơi hơi suy tư một chút, từ bỏ ý nghĩ tăng La Hán Quyền lên tới cao cấp.
Nếu võ công thế giới hiện thực cũng có thể dùng điểm kỹ năng để đề thăng, thời điểm bình thường cũng nên giữ lại điểm kỹ năng dự bị, nhiều khi cần dùng cho một kỷ năng mình cần khác.
Huống chi, kỹ năng ở sẵn trên người mình, chỉ cần nguyện ý thì có thể dùng, nếu mình đụng phải thời khắc nguy cấp thì cũng có thể tăng kỹ năng lên bất cứ lúc nào mà.
Học xong một kỹ năng công kích hiếm thấy, Giang Lưu có chút chờ mong đi ra khỏi thiền phòng, liếc nhìn chung quanh một lượt chợt chọn một tản đá.
Giang Lưu nghĩ nghĩ, một quyền đánh về hướng tảng đá lớn kia.
Ba một tiếng, Giang Lưu cảm giác trên nắm tay có chút phản chấn hơi đau đớn, thế nhưng trên tảng đá này cũng xuất hiện một vết rách lớn.
Nhân vật cấp 4, lực lượng bản thân được tăng lên không ít, có thể đánh một tản đá ra vết rách, cái này không phải người bình thường có thể làm được nghe.
Thử lực công kích trạng thái bình thường của mình xong, Giang Lưu âm thầm nhẹ gật đầu, sau đó, mở ra trạng thái kích hoạt La Hán Quyền.
Mắt trần có thể thấy, một đạo quang mang kim sắc yếu ớt đang lưu động giữa hai tay Giang Lưu, điều này làm cho trong đầu hắn nhớ tới cảnh tượng Huyền Không sư huynh ngày đó chiến đấu cùng Tuyết Thỏ Yêu Tinh kia.
Lúc ấy hai tay Huyền Không sư huynh mang theo kim sắc quang mang, rất có thể chính là trạng thái La Hán Quyền này ?
Được trạng thái La Hán Quyền gia trì, Giang Lưu có thể cảm giác được quả đấm của mình thoáng có chút cứng ngắc, tựa như là mang lên thêm quyền sáo được rèn đúc bằng thép tinh.
Sau đó, Giang Lưu giơ quả đấm, lại lần nữa hung hăng đánh vào tản đá lớn.
Răng rắc một tiếng, hòn đá lúc đầu đã có một vết rách, lại ăn thêm một quyền này, trong nháy mắt đã nứt ra.
Lực đạo một quyền này tựa như dùng chuỳ sắt lớn hung hăng đập xuống một búa lên tảng đá.
- Ừm, rất tốt, có La Hán Quyền tăng phúc, xem như gặp gỡ dã thú hung mãnh thì cũng có sức đánh một trận. . ..
Nhìn thấy một quyền của mình đánh tản đá nứt ra gần làm hai, Giang Lưu cũng tự tin lên một chút.
Ít nhất sau đó, nếu như gặp độc trùng mãnh thú gì đó thì cũng có thủ đoạn chiến đấu.
Sau đó ba ngày thời gian, Giang Lưu đều cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, thời điểm buổi sáng, bận rộn công việc tạp dịch trong chùa miếu, buổi chiều không có việc gì liền đi hậu sơn gặp mặt Cao Dương, thậm chí mỗi lần Giang Lưu đi ra đó cũng sẽ vụng trộm mang theo một hộp cơm, đưa cơm cho Cao Dương ăn.
Quan hệ giữa hai người tăng nhanh, thiếu nam thiếu nữ trong tình yêu luôn luôn cuồng nhiệt như thế, hận không thể mỗi một giây đều dính cùng một chỗ.
Hậu sơn, tự nhiên cũng có nhiều động vật, từ động vật nhỏ như thỏ và gà rừng, lại đến động vật có tính uy hiếp như gấu cùng mãnh hổ đều có.
Vị diện cổ đại này, hết thảy trong đây đều rất nguyên thủy, đủ loại động vật hoang dã, không phải xã hội hiện đại có thể so sánh.
Mấy ngày nay, làm một chút công việc trong chùa sau đó đi gặp mặt Cao Dương, hai người liên thủ tiếp đánh quái, luyện cấp, thời gian trôi qua phi thường thoải mái.
Trải qua ba ngày đánh quái luyện cấp, Giang Lưu cũng phát hiện một sự tình trọng yếu.
Đó chính là trạng thái tổ đội đánh quái, nếu mình chủ động xuất thủ, thanh máu HP quái vật dù đã trống rỗng cũng sẽ không tử vong mà chỉ trọng thương hôn mê thôi.
Dưới trạng thái này, nếu như bổ thêm một chiêu, hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ.
Ngược lại, những mục tiêu có tính uy hiếp chủ động tập kích chính mình, thanh máu HP trống rỗng thì đại biểu cho việc nó đã chết thật.
Như Tuyết Thỏ Yêu Tinh lúc trước, cùng Lang Yêu lúc trước tập kích mình.
Phát hiện này để Giang Lưu cảm thấy hệ thống trò chơi mình mang theo trên người tựa hồ rất nhân tính hóa.
Thế giới hiện thực này không phải võng du, quái vật bị giết cũng không có khả năng đổi mới xuất hiện lại, cho nên, chính mình chủ động công kích quái, đánh ngất xỉu sau đó dừng tay, sau đó còn có thể làm thêm mấy lần nữa?
“ Nhắc nhở: Thu hoạch được điểm kinh nghiệm: 120, thu hoạch được tiền tài: 15 văn. ”
Theo hệ thống nhắc nhở, Giang Lưu cùng Cao Dương - hai người liên thủ lại lần nữa đánh bại một đầu mãng xà to lớn, đồng thời, một dòng nước âm dâng tràng trong cơ thể, tản vào toàn thân tứ chi bách hài, phảng phất như tỉnh ngủ sau khi vừa mới thức dậy, toàn thân thư thái.
Giang Lưu rất rõ ràng, mình đã tăng lên cấp 5.
Nhìn sắc trời một chút, cũng không còn sớm, luyện cấp ba ngày, cuối cùng lên cấp 5, Giang Lưu khoát tay áo, nói tạm biệt Cao Dương.
- Sắc trời không còn sớm, ta về trước đây.
- Ừm, ngày mai gặp.
Nghe được lời tạm biệt, gương mặt xinh đẹp của Cao Dương mang theo vẻ không nở, nhưng cũng không nói thêm gì.
Còn mấy ngày thời gian nữa sẽ đến lúc diễn ra lễ thụ hương, Cao Dương cũng chờ mong lễ thụ hương qua đi, có thể danh chính ngôn thuận đi theo Giang Lưu sinh hoạt.
Cáo biệt nhau, Cao Dương chuyển thân rời đi, Giang Lưu đưa mắt nhìn nàng rời đi, mới từ lấy ra 15 mai tiền đồng dưới thân của mãng xà.
Đáng tiếc, ngoại trừ tiền tài ra cũng không có tuôn ra đạo cụ khác, ngay cả dược thủy cũng không có một bình.
Tuy nói mấy ngày nay đều cùng Cao Dương đánh quái, thế nhưng Giang Lưu đều một mực giấu diếm việc đánh chết quái xong sẽ rớt một vài đồ vật như thế này.
Cũng không phải cố ý giấu diếm, mà là chuyện này quá không hợp lẽ thường.
Vả lại, ai không có một chút bí mật không muốn người khác biết chứ? Cho dù giữa phu thê cũng có, Giang Lưu tin tưởng, cho dù Cao Dương cũng giống như vậy.
Ví dụ như, thân phận Cao Dương rốt cuộc là gì? Quen biết lâu như vậy, nàng chưa hề nói qua tình huống trong nhà mình cho hắn nghe.
Tỉ như nói, vì sao nàng một mình đợi tại hậu sơn Kim Sơn Tự? Nàng cũng không nói qua.
Thế nhưng, Giang Lưu cũng không có ý truy hỏi đến ngọn nguồn.
Tương hỗ tôn trọng bí mật của đối phương, không truy vấn ngọn nguồn mới có thể để cho quan hệ càng thêm tự nhiên, chờ thời cơ chín muồi, Giang Lưu tin tưởng Cao Dương tự sẽ nói với mình.
Đồng dạng, nếu như thời cơ chín muồi, Giang Lưu cũng không để ý mà sẽ nói cho Cao Dương biết bí mật mình có thể đánh quái rớt đồ vật, thậm chí đánh quái thăng cấp, tăng lên thực lực.
Nhận lấy những tiền đồng này xong, Giang Lưu nhẹ nhàng trở về Kim Sơn Tự, chuẩn bị bữa tối.
Kết thúc công việc của mình, Giang Lưu về thiền phòng, lấy sách kỹ năng Kim Cương Chú ra ngoài, trực tiếp chọn học tập.
Kim Cương Chú (sơ cấp): Triệu hoán lực lượng kim cương thần bí gia trì mục tiêu phe mình, một lần tổn thương kế tiếp, giảm miễn 80% sát thương, thời gian hồi chiêu: 50 giây.
Đối với tác dụng của Kim Cương Chú, Giang Lưu hài lòng gật gật đầu.
Có kỹ năng Kim Cương Chú này, mặc kệ mình hay cùng Cao Dương trong tổ đội, hệ số an toàn đều sẽ đề thăng rất nhiều.
Không nói đến Giang Lưu, lúc này Cao Dương cũng đang mơ ước sau này cùng hành tẩu giang hồ, làm một đôi tình lữ hành hiệp trượng nghĩa, thuận tiện đánh quái thăng cấp, một bên khác, trong hốc núi cách Kim Sơn Tự hơn mười dặm, có một tổ đạo phỉ.
Một đêm này, trong ổ phỉ phát ra hỏa quang hừng hực, một nam tử mặt đầy sẹo, tay cầm Đại Mã Kim Đao ngồi trên một tấm da hổ.
Ở trước mặt hắn, hai nam tử có vẻ mặt hung dữ, hai mắt tỏa ra hung quang đi tới.
- Đại ca, chúng ta đã tìm hiểu rõ ràng, tiểu hòa thượng Kim Sơn Tự kia xế chiều mỗi ngày đều sẽ một mình đi ra phía hậu sơn, đó chính là cơ hội cho chúng ta ra tay.
- Hắc hắc hắc, tốt, một tiểu hòa thượng mà thôi, dễ như trở bàn tay, quá đơn giản liền kiếm được ba mươi lượng bạc .