Tính tình Cao Dương ngay thẳng như nữ hiệp, nên khi biết được chuyện phát sinh đối với Giang Lưu, tự nhiên tràn đầy nộ ý đối với tên gian thương Trương viên ngoại kia.
Không nói quan hệ chính mình cùng Giang Lưu, cho dù Giang Lưu chỉ là một người xa lạ, nếu như chuyện này đã bị nàng biết rõ, nàng cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhìn bộ dáng của Cao Dương, Giang Lưu cũng không kinh ngạc là mấy, quen biết nhiều ngày như vậy, thời gian ở chung cũng không ít, nên hắn đã biết được tính cách nữ hiệp của nàng .
Không chỉ Cao Dương cảm thấy tức giận, chính Giang Lưu hắn cũng cảm thấy tức giận không thôi.
Nghĩ đến Trương viên ngoại dưới chân núi, phản xạ đầu tiên trong đầu Giang Lưu là nhớ tới câu nói kinh điển của người xư “Vi phú bất nhân” (*) này.
[*: Chỉ biết thu góp tiền của làm giàu mà chẳng bận tâm gì cả về nhân nghĩa đạo đức.]
Đồng thời, cũng nghĩ đến sự tình mấy ngày trước đây mà Huyền Ngộ sư huynh xuống núi giúp hắn siêu độ oán linh, hôm nay xem ra, nhà hắn có oán linh quấn quanh,tựa hồ không chỉ là ngoài ý muốn?
Có lẽ hắn đã làm sự tình thương thiên hại lý gì đó nên bây giờ oan hồn của người chết đến nhà hắn đòi nợ?
Người xưa có một câu nói rất hay.
Không thẹn với lương thâm, không sợ quỷ gõ cửa nửa đêm.
- Giang Lưu, đi thôi, chúng ta xuống núi.
Cao Dương lòng đầy căm phẫn không kịp muốn xuống núi trừng ác dương thiện, lôi kéo Giang Lưu đi về hướng chân núi.
- Chờ một chút, tạm thời để sau đã. . .
Chỉ là, Giang Lưu lại lắc đầu cự tuyệt.
- Thế nào? Huynh sợ sao? Nếu huynh sợ, bản nữ hiệp đi một mình là được.
Cao Dương quay đầu nhìn Giang Lưu, dáng vẻ rất khó chịu.
- Giữa ban ngày ban mặt đi xuống dưới, quá không phù hợp đi? Một thời gian nữa ta hoàn tục thì không sao, có gì thì ta có thể bỏ đi thẳng không động đến ai nhưng hiện tại làm như thế thì không tốt đối với những người còn lại trong chùa.
Giang Lưu nhìn về phía Cao Dương phân tích lợi hại cho nàng nghe.
Muốn đi làm sự tình gì, đương nhiên cần nghĩ hậu quả thật kĩ, mình làm mình chịu thì được, nhưng liên lụy chùa miếu thì sao? Loại chuyện này Giang Lưu không làm được.
Quả nhiên, nghe được Giang Lưu phân tích, Cao Dương chần chờ một chút, khẽ gật đầu.
Trải qua thời gian này tiếp xúc cùng Giang Lưu, Cao Dương cũng biết Kim Sơn Tự chỉ là một tiểu tự miếu cũ nát mà thôi, hành vi trả thù ban ngày ban mặt như thế, xác thực sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu đối với Kim Sơn Tự.
- Vậy thì tốt, vậy buổi tối chúng ta lại đi.
Nhẹ gật đầu, Cao Dương cưỡng ép đè xuống tâm tư trong lòng.
Buổi chiều, cả hai đều ở cùng một chổ, lúc thì tâm sự, lúc đi đánh quái, thời gian trôi qua rất nhanh.
Không giống trước đây đều là Cao Dương chủ công, Giang Lưu chỉ ở bên cạnh phụ trợ, xế chiều hôm nay, Giang Lưu cầm trong tay Ô Mộc Côn, lại thêm được La Hán Quyền gia trì, Giang Lưu động thủ, thực lực cũng không kém.
Một côn đánh xuống, cả một tảng đá xanh cũng phải vỡ ra, lần này uy thế vỡ bia nứt đá, tựa hồ đã không kém gì Huyền Không xuất ra tuyệt chiêu mà buổi tối ngày đó đánh với quái thỏ.
- Giang Lưu, huynh thật là một kỳ tài luyện võ nha.
Trong suốt thời gian ở chung, Cao Dương cảm thụ sâu đối với tốc độ mà thực lực Giang Lưu đang đề thăng, hôm nay thấy Giang Lưu xuất thủ dũng mãnh như thế giật mình bật thốt.
- Chỉ bình thường thôi. . .
Giang Lưu cười cười, lời mặc dù khiêm tốn, nhưng trong lòng thì âm thầm vui vẻ.
La Hán Quyền tăng thêm Ô Mộc Côn, tăng phúc 50% lực công kích, rất mạnh, chỉ từ phương diện lực công kích đến xem thì phổ thông Yêu Tinh cũng đã không phải là đối thủ mình.
- Tốt, sắc trời cũng không còn sớm, thời khắc chuyển giao giữa giờ Mậu cùng giờ Hợi chúng ta gặp mặt dưới chân núi nha
Nhìn sắc trời, Giang Lưu mở miệng ước định.
Thời khắc chuyển giao giữa giờ Mậu cùng giờ Hợi, dùng thời gian hiện đại để mà tính thì đại khái chính là khoảng chín giờ đêm.
Đối với cổ đại không có hoạt động giải trí gì vào buổi tối mà nói, lúc này, mọi người hầu như đều đã đi ngủ hết rồi.
- Tốt!
Cao Dương gật đầu, sau đó chuyển thân rời đi.
Đưa mắt nhìn thân hình Cao Dương đi xa, Giang Lưu quay trở về Kim Sơn Tự.
Bất quá, sau khi về chùa, Giang Lưu cũng không có vội vã đi nấu cơm, mà tìm Pháp Minh lão chủ trì, cùng lúc đó, vậy mà Huyền Không sư huynh cũng đã ở cạnh.
Vừa lúc, Huyền Không sư huynh là võ tăng hộ tự, chuyện này vốn cũng nên nói cho hắn biết.
- Lưu nhi nha, có chuyện gì không?
Mặt mũi Pháp Minh lão chủ trì vẫn hiền lành như cũ, ánh mắt không dấu vết nhìn lướt qua Ô Mộc Côn, cười hỏi.
- Chủ trì, phát sinh một chút sự tình. . .
Giang Lưu cũng không che giấu, nói tóm tắt sự tình hôm nay chính mình gặp được sơn tặc tại hậu sơn một lần.
- Trương viên ngoại, cư nhiên ác độc như thế? Vì mưu cầu phương pháp luyện muối, vậy mà cấu kết sơn tặc muốn bắt cóc ngươi?
Sắc mặt Pháp Minh lão chủ trì hơi hơi chìm xuống, nhíu mày nói.
- Hừ!
Huyền Không sư huynh không nói gì, bất quá, miệng hừ lạnh một tiếng, biểu lộ thái độ của mình.
Tuy nói Kim Sơn Tự chỉ là một tiểu tự miếu cũ nát, thế nhưng cũng không phải thứ gì đó mà tùy tiện mặc người ức hiếp.
Chủ yếu hơn là, chính mình là võ tăng hộ tự, thế nhưng Giang Lưu lại kém chút bị người ám toán ngay sau lưng mình, Huyền Không tự nhiên cảm thấy mình thất trách.
- Chủ trì, ta nói ra chuyện này cũng không ý tứ gì, chỉ muốn mọi người đề cao cảnh giác, những sơn tặc kia có lẽ sẽ đến báo thù.
Giảng thuật lại sự tình mình bị tập kích xong, Giang Lưu nhắc nhở.
- Báo thù? Lưu nhi, chẳng lẽ những sơn tặc xuống tay với ngươi đã xảy ra chuyện gì. . ..
Vốn cho rằng vận khí của Giang Lưu rất tốt, chạy thoát khỏi tay sơn tặc, nhưng nghe được hai từ Báo thù, Pháp Minh lão chủ trì cùng Huyền Không sư huynh đều sững sờ, ý thức được cái gì đó.
- Thời điểm ta phản kháng xuất thủ quá nặng, không cẩn thận đã giết vài người của bọn hắn a.
Lưu Tô gãi đầu một cái, có chút xấu hổ nói.
- Ngươi, một Tiểu Sa Di như ngươi, sao có thể đấu qua được mấy tên sơn tặc hung ác kia?
Pháp Minh lão chủ trì, giật mình nhìn Giang Lưu.
Thiếu niên mười lăm tuổi mà thôi, lại từ nhỏ đến lớn sinh hoạt trong chùa miếu, Pháp Minh tự nhận là hiểu rất rõ hắn, thế nhưng, hắn có thể phản sát sơn tặc hung ác, thật làm người ta giật mình.
Đối mặt Pháp Minh lão chủ trì hỏi dò, Giang Lưu hơi hơi chần chờ một chút, nhìn sang Huyền Không sư huynh, sau đó duỗi hai tay ra ngoài.
Chỉ thấy một trận kim sắc quang mang quanh quẩn giữa song chưởng của Giang Lưu, chính là dấu hiệu đang thi triển La Hán Quyền.
- Lão chủ trì thứ tội, trước đó ta nhìn lén Huyền Không sư huynh luyện võ, cho nên học được một phần.
Pháp Minh lão chủ trì nhìn song chưởng Giang Lưu đang hiện lên ánh vàng, ngây ngẩn cả người, hào quang rực rỡ, cho thấy La Hán Quyền này đã luyện đến trình độ phi thường cao thâm.
Mặc dù không phải võ tăng, Pháp Minh vẫn có nhãn lực cao, từ trình độ quang mang sáng tỏ mà nói, Giang Lưu học trộm La Hán Quyền, tựa hồ đạt được thành tựu còn trên cả Huyền Không luyện chính tông?
Học lén không biết bao lâu, vậy mà có thành tựu như thế này? Hắn là kỳ tài luyện võ sao?
Trong lòng Pháp Minh cũng âm thầm rung động giật mình, còn Huyền Không thì mở to hai mắt nhìn, nhìn thật kỹ hai tay Giang Lưu, lại nhìn nhìn khuôn mặt còn mang theo vài phần non nớt kia của hắn, biểu lộ như gặp quỷ.
Pháp Minh có lẽ cảm thấy Giang Lưu học trộm La Hán Quyền nhiều năm, thế nhưng, Huyền Không rõ ràng, chính mình vụng trộm truyền cho hắn La Hán Quyền mới chỉ cách đây mấy ngày mà thôi nha.