“Harry!” Draco từ đằng sau chạy vượt lên vỗ vai hắn, “Ân… Ta nghe nói ngươi bị thương… Cái này cho ngươi, đối với chữa trị xương khớp hiệu quả rất tốt.” Vừa nói y vừa đưa cho hắn một bình ma dược nhỏ màu xanh lam, “Trước khi ngủ nên uống nó, hiệu quả sẽ tốt hơn.” Nói xong, hắn phất tay áo đi luôn vào trong lễ đường.
“Ngươi bị thương hả, Harry?” Ron khó hiểu, vì tay áo trường bào của Harry hoàn hảo che khuất miếng băng, hắn vẫn không hề phát hiện ra.
Hermione đã một phen kéo mở ống tay áo hắn, không khỏi hít một ngụm lương khí: “Ai làm? Ta thấy không…”
“Không có gì, Hermione.” Harry rụt tay lại, “Pomfrey phu nhân đã giúp ta sơ cứu qua, nàng nói, sáng ngày mai sẽ khỏi.” Hắn mất một phen nói trấn an mới làm hai vị hảo bằng hữu tin tưởng hắn không có việc gì. Bất quá, hắn trong lòng thập phần khó hiểu, ngay cả Ron và Hermione cũng chưa phát hiện mình bị thương, sao Draco lại biết được?
Trước khi ngủ, Harry lấy bình ma dược kia ra một ngụm mà uống hết. Merlin a đây là mùi gì? Vừa chua vừa đắng, còn mang theo một cỗ thối hoắc cứ lan ra trong miệng, làm hắn khó chịu đến mức nước mắt cứ trào ra. Mùi vị này… Y là một quý tộc tiêu biểu của nhà Malfoy, Draco sẽ không làm ra thứ ma dược khó uống như vậy. Tự mình cũng biết, người có thể chế tác ma dược thành mùi vị này mà vẫn không làm mất đi hiệu quả… chỉ có Snape!
Nhưng… y quan tâm ta, bởi vì ta là Harry Potter, cũng bởi vì ta là đứa nhỏ của Lily. Trong đôi mắt ngọc lục bảo tựa như xẹt qua một tia sầu bi.
Sáng sớm, Harry bị một trận thanh âm tất tất lột lột đánh thức, hắn mở mắt ra, trời còn tờ mờ sáng, mấy người bạn cùng phòng vẫn còn đang ngủ say. Thanh âm từ cửa số truyền đến, Harry bước đến, một con cú mèo lạ hoắc màu rám nắng đang dùng cánh mà đập cửa, trong chân còn đang mang một lá thư. Harry mở cửa để nó bay vào. Con cú mèo đem thư đặt lên trên giường, vỗ cánh bay đi.
Gửi cho ta? Harry nhặt lá thư lên, là một lá thư màu xám bạc, dùng một loại giấy dai và nặng chế thành, mặt trên có một dấu hiệu hình tròn hắn không biết, địa chỉ được dùng mực nước màu đen viết thành:
Người nhận: Harry Potter tiên sinh – Học viện Hogwarts.
Hắn mở lá thư ra, bên trong hé ra một tấm da dê, bên trên dùng cùng loại mực nước màu đen viết:
Potter tiên sinh tôn quý,
Vì biết Ngài đã trở thành người thừa kế của Slytherin cùng Gryffindor, hiện trong Gringotts còn một số khế đất và tài sản đang cần phải tiến hành giao nhận công khai gấp. Thỉnh Ngài vào sáng ngày mốt, lúc chín giờ, đến Gringotts để tiến hành hoàn tất các thủ tục bàn giao.
Mong Ngài đến.
Phòng công chứng Gringotts.
Gryffindor và Slytherin đến tột cùng là có bao nhiêu tài sản a, trong Gringotts còn cả một đống. Merlin, mật thất ta còn chưa tìm xong hết a. Harry nhủ thầm, đem thư cất kỹ. Sáng ngày mốt, vừa vặn là cuối tuần.
Sáng sớm nay, chuẩn bị đơn giản một chút, Harry sẽ dùng Ảo Ảnh di chuyển đi đến Hẻm Xéo. Tuy nói trong Hogwarts không thể dùng Ảo Ảnh di chuyển, nhưng hắn thì có thể – thân là người thừa kế học viên, bên trong lâu đài có thể quay lại tự nhiên. Harry cố ý tìm một phòng học bỏ trống, vài phút sau, hắn tiêu thất.
Harry xuất hiện trong một góc sáng sủa hẻo lánh của Hẻm Xéo, kiểm tra lại mình có hoàn hảo hay không một chút (hắn vẫn nhớ rõ trước đây cùng Snape học Ảo Ảnh di chuyển, y đã nêu ví dụ nếu Ảo Ảnh di chuyển thất bại sẽ mất đi một phần thân thể), đi đến Gringotts.
Hẻm Xéo vô cùng náo nhiệt, cửa hàng san sát. Vòng qua mấy khúc quanh, một toà nhà cao nhất trắng như tuyết xuất hiện trước mắt, cửa chính bằng đồng xanh sáng bóng, hai yêu tinhmặc đồng phục màu đỏ thẫm nạm vàng đứng hai bên. Gương mặt ngăm đen, đầy râu, lỗ tai to, làn da nhiều nếp nhăn, tay chân mảnh khảnh… Harry vẫn không thể thích yêu tinh, vì bọn họ rất tham lam.
Bước lên bậc thềm đá màu trắng, một yêu tinh hướng Harry cúi đầu hành lễ, đẩy cửa chính ra, một cánh cửa khác màu bạch kim xuất hiện trước mắt, trên hai cánh cửa có khắc những dòng chữ như sau:
Khách lạ, xin mời vào nhưng phải chú ý:
Hễ tham thì thâm.
Một mặt đòi lấy, không làm mà muốn hưởng,
Chắc chắn sẽ bị trừng phạt tối nghiêm khắc.
Vì vậy, nếu ngươi muốn lấy từ chúng ta kho tàng chưa bao giờ thuộc về ngươi,
Quân trộm cắp, ngươi đã được cảnh báo,
Cái ngươi nhận không phải kho tàng, mà là ác báo.
Vào trong mộ gian phòng lớn bằng đá cẩm thạch, có khoảng trên dưới một trăm yêu tinh ngồi trên quầy phía một dãy bàn cao, dùng những chiếc cân bằng đồng cân tiền tệ, hoặc dùng kính quang lọc kiểm tra bảo thạch, một bên hướng đến quyển sổ lớn mà ghi qua loa lên đó. Đại sảnh có hằng hà cánh cửa, thông đến những nơi khác, rất nhiều yêu tinh dẫn người ra vào mấy cánh cửa đó. (Vòng: ta đây bất tài, lên mạng lục lọi thiệt nhiều đồng nghiệp văn mới tìm được, miêu tả về Gringotts đã ít còn ít hơn)
Harry đi đến quầy, hướng một yêu tinh nói: “Ta là Harry Potter, đến để tiến hành thủ tục bàn giao.” Nói xong, hắn lấy lá thư ra đặt lên quầy.
Yêu tinh cẩn thận đọc lá thư, hướng hắn cúi đầu thật sâu: “Potter tiên sinh, mời theo ta. “
Harry theo hắn đi xuyên qua đại sảnh, vượt qua một hành lang đá thật dài, đi vào một phòng nhỏ. Bên trong, đã có hai yêu tinh ngồi cạnh bàn. Sau khi Harry vào cửa, yêu tinh kia cung kính lui về phía sau đi ra ngoài đóng cửa lại.
“Potter tiên sinh, Ngài có thể gọi ta là Billy.” Một yêu tinh lớn tuổi hơn cúi đầu nói, “Ta là người phụ trách phương diện học viện Gryffindor.”
Yêu tinh nhỏ tuổi hơn cũng hành lễ: “Chào Ngài, Potter tiên sinh, ta là người phụ trách phương diện học viện Slytherin, Kate.”
“Hai vị hảo.” Harry gật đầu, “Chỉ có hai người các ngươi thôi sao?” Hắn còn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người.
“Vì cơ mật… hai gia tộc chúng ta qua nhiều thế hệ phụ trách vấn đề tài sản của hai học viện này.” Bill thấy được hắn đang nghi ngờ, “Hơn nữa, chỉ có người con đầu mới được biết thông tin này.”
“Trước khi bắt đầu công chứng, nhất định chúng ta phải xác nhận thân phận của Ngài.” Billy lấy ra một quả cầu thủy tinh, thấy Harry nghi hoặc, liền giải thích, “Vì đề phòng có người dùng thuốc Đa Dịch mà lừa gạt, thủ tục này là không thể thiếu.”
Dưới sự hướng dẫn của Billy, Harry cắt đầu ngón tay nhỏ vài giọt máu lên quả cầu thủy tinh, bên trong quả cầu dần dần xuất hiện một mảnh sương màu vàng đỏ, cuối cùng kết lại thành một đồ án: là một con hùng sư màu vàng đỏ.
“Đúng, Ngài là người thừa kế do Gryffindor chỉ định.” Billy lộ ra một nụ cười.
Cũng giống vậy, Kate lấy ra một khối bảo thạch, sau khi Harry nhỏ máu lên đã hiện ra một con rắn xanh biếc, hắn cũng xác định thân phận Harry.
Billy búng ta một cái, trong tay y xuất hiện một chồng cao văn kiện, đưa cho Harry: “Đây là danh sách tài sản, thỉnh Ngài xem qua.”
Harry lật xem vài tờ, đều là một ít bảo thạch kim tệ và quyền sử dụng tài sản và khế đất, ngoài ra còn có vài gia tinh. Những vật đặc biệt quan trọng đều đã nằm trong mật thất, trong Gringotts bất quả chỉ có một chút châu báu. Sau đó, hắn quay qua Kate xem danh sách tài sản của học viện Slytherin, đa phần cũng không khác biệt bao nhiêu, chỉ có một thứ khiến hắn hứng thú — một tòa trang viên ở Pháp. Thật sự không tệ, rảnh rỗi có thể đến chơi một chút.
Ký tên theo đúng quy định, một đạo hồng quang hiện lên, khế ước được thành lập. Sau đó, Harry nhận hai chiếc chìa khóa kim khố của hai học viện, chính thức trở thành người thừa kế của Gryffindor và Slytherin
***** Ta là bắt đầu sự kiện thạch hóa phân cách tuyến *****
Nhưng giữa trưa, Ron mang đến thiệp mời tiệc giỗ lần thứ năm trăm của Nearly Headles Nick, Harry biết sự kiện thạch hoá sắp được trình diễn, Hermione cũng tự nhiên cùng theo bọn họ đi dự tiệc, vì đề phòng, Harry rủ thêm Draco, thành một nhóm bốn người đi dự tiệc
Hội trường lạnh đến doạ người, u linh cứ bay tới bay lui, nơi nơi đều là những thân ảnh nửa trong suốt trắng mờ mờ ngọc trai. Mấy món ăn hư thối nhão nhoét, giòi bọ và nấm mốc xếp thành hoa trên mấy miếng bánh ngọt làm người ta buồn nôn… Mọi người lạnh đến phát run, Hermione ếm vài bùa giữ ấm nhưng vẫn không thể chống lại cái lạnh nhiều hơn. Malfoy thiếu gia được nuông chiều từ bé cuối cùng không chịu được, tìm một cái cớ rồi vội vàng ly khai. Ngoài ra, ba người còn lại cũng muốn lấy một cái cớ để ra về, nhưng bị Nick nhiệt tình giữ lại, đành cố gắng chịu đựng.
Mãi đến mười một giờ hơn, Harry nhắc đã đến giờ cấm đi lại ban đêm, ba người mới có thể quay trở về tháp Gryffindor. Vừa vượt qua khúc quanh, một trận thanh âm tất tất so so truyền vào tai, ngay sau đó Harry nghe được tiếng của Heleba: [Hảo chán ghét a Ta ghét mèo! Ta muốn trở về…]
OK, Norris phu nhân đã bị thạch hoá thành công. Harry không để lộ mình biết Xà ngữ, vẫn như trước cùng Ron cười nói lên cầu thang.
Trên cửa sổ là con mèo bị thạch hoá chổng ngược đầu xuống, những dòng chữ to trên tường được viết bằng máu, học trò dần dần tập trung lại… Khoé miệng Harry hiện lên một nụ cười quỷ dị, tất cả nội dung vở kịch đều triển khai hoàn mỹ.
Mật thất bị mở ra… Snape nhìn dòng chữ bằng máu trên tường. Hắn biết rõ quá khứ của Harry, đương nhiên cũng hiểu được khiến mèo bị thạch hoá là con quái vật nào. Ánh mắt y dừng lại trên người Harry, đối với sự hiểu biết của y về Harry, y tin tưởng người mở mật thất không phải hắn, hơn nữa quái xà cũng không phải đã bị hắn khống chế sao? Như thế nào lại… chẳng lẽ… Snape không hổ là viện trưởng Xà viện, lập tức hiểu được hắn muốn dụ địch. Tiểu quỷ chết tiệt, như thế nào có thể làm một chuyện nguy hiểm như vậy, đúng là Gryffindor không não!
Đi vào phòng hiệu trưởng, Ron mặt nghiêm túc đến nỗi đỏ cả lên, dùng hết sức mà hung hăng giải thích lý do họ xuất hiện ở hiện trường vụ án.
Harry cũng liều mạng gật đầu: “Đúng, đúng! Hiệu trưởng Dumbledore, ta… chúng ta cái gì cũng không làm…”
“Nga, bọn nhỏ, đừng lo lắng…” Dumbledore dùng ‘Chiết Tâm Trí thuật’ mà đọc trí nhớ bọn họ, “Ta tin các ngươi… Được rồi, trở về đi.”
“Hiệu trưởng…” Harry chần chừ một lúc, tiến lên từng bước, “Mật thất kia… đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Hành động không tồi nha, Snape đứng một bên kết luận trong lòng, tiểu quỷ này biểu hiện kích động ngu ngốc của mấy đứa năm thứ hai Gryffindor. Nghe Dumbledore đem mật thất khởi nguyên kể từ đầu đến cuối, Snape cười lạnh một tiếng: xem ra cáo già cũng có lúc bị lừa, lão hồ ly đấu với tiểu hồ ly, không biết ai sẽ thắng ai a? Ánh mắt y lại một lần nữa xẹt qua Harry, thiến niên tựa hồ cảm giác được, ngẩng đầu nhìn lại hắn.
Ánh mắt hai ngươi trong phút chốc chạm nhau, Snape nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh biếc, trong sáng như nước, tràn ngập sự kiên định, mang theo sự tin cậy mà nhìn mình, cùng lo lắng, và… chút gì đó hắn không hiểu rõ(đã nói ngươi là đầu gỗ a). Harry nhìn y chăm chú chốc lát, lại cúi đầu, tiếp tục nghe Dumbledore đang nói không ngừng. Snape có chút mất mát nho nhỏ, ngôi sao trong mắt kia, thực sự mê người.
Harry Potter, ngươi nghĩ gì chứ. Hắn nhìn cũng chỉ là mẫu thânngươi, không phải ngươi. Harry trong lòng tự cảnh báo mình.
Thật vất vả trở lại tháp Gryffindor, Ron nằm xuống không bao lâu đã ngủ. Harry chui vào chăn, ếm bùa cách âm, Heleba quấn lấy cổ hắn: [Tiểu gia hoả ]
[Ăn thịt bò chưa?] Harry gãi gãi bụng nó, phình to, xem ra đã đem thịt bò trên bàn ăn hết, [Thật vất vả cho ngươi.]
[Không có nha ] Heleba liếm liến tai hắn.
[Biết là ai chưa?]
[Hẳn là tên năm mươi năm trước, nhưng y bám vào một người khác.]
[Y đến tìm ai?]
[Ngươi biết, chính là tiểu tử tóc bạch kim kia.]
Tóc bạch kim? Draco. Harry cả kinh thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống đất, cư nhiên lại là Draco. Hắn thế nào lại làm như vậy, tốt xấu gì cũng xuất thân từ gia tộc Thực Tử đồ, hắn không cần biết lai lịch mà cũng dùng người sao? Voldermort thật là, cư nhiên tìm tới người thừa kế gia tộc Malfoy, cũng chính là người nối nghiệp Thực Tử đồ tương lai. A, xem ra hắn vì muốn sống lại, không từ một thủ đoạn nào.
Harry nhướn mắt, là Draco… Hắn sẽ hảo hảo không làm thương tổn y… Như vậy, ánh mắt liếc đến ngăn kéo cạnh bàn — bên trong thật đúng là quyển nhật ký của Tom Riddle. Hai hồn phiến cùng đồng thời tồn tại, hơn nữa đã biết sự tồn tại lẫn nhau. Nếu Lucius biết Hắc Ma vương muốn dùng đứa con của y để sống lại, hắn còn có thể nguyện trung thành với y sao? A, nhất định hảo đùa giỡn.
Harry sờ sờ Heleba: [Còn phải tiếp tục phiền ngươi trở về giám sát hắn.]
[Không thành vấn đề.] Heleba tiến vào trong lòng hắn, [Ngày mai ta sẽ quay lại mật thất tiếp tục giám sát y.]