“Đứa nhỏ nhà Longbottom, bà nội ngươi có khỏe không?” Sirius nhận ra Neville, “Ta và cha mẹ rất thân.”
“Ân… bà nội rất khỏe…” Neville rụt rè trả lời.
Sau đó bọn họ bắt đầu tán gẫu về cuối tuần được đi Hogsmeade, Ron hưng phấn mà đàm luận về các loại kẹo của tiệm Công Tước Mật, lộ ra nụ cười mơ màng: “Nơi đó bán đủ loại kẹo – Bột tiêu, chúng làm làm nước bốc ra từ miệng ngươi; trái banh chocolate cực lớn, trên mặt còn có rất nhiều bánh hình mấy cây nấm; mấy trái banh bằng kem khổng lồ; viết lông chim làm bằng đường, ngươi có thể ăn trong lớp…”
“Ta nghe nói còn có mấy chuyện ma quái… Lều Hét…” Neville run rẩy nói.
“Xuy – “ Sirius đột nhiên cười thành tiếng, cùng Remus trao đổi ánh mắt, Lều Hét đối với họ mà nói chính là một ký ức khó quên.
Khoảng một giờ sau, một phu nhân mập mạp bán đồ ăn vặt đến, Sirius mua cho bọn chúng mấy hộp chocolate ếch, nhiều hộp kẹo đậu đủ vị cùng mấy thứ đồ vặt linh tinh khác. (Kirei: Ta đã được thưởng thức kẹo dẻo đủ vị rồi. Mẹ ơi, cái đầu tiên ăn trúng có vị thuốc bắc, cái thứ hai là mùi rễ cây. Cảm giác rất là… Yomos @[email protected])
Ron mở một hộp chocolate ếch, con ếch bằng chocolate lập tức nhảy ra. Crookshanks gầm khẽ một tiếng, bổ nhào lên đè nó xuống, ngửi ngửi, rồi cúi đầu gặm.
“Nó hình như thực thích món này.” Ron sờ sờ đầu Crookshanks, “Còn muốn không, Crookshanks?” Thiếu chuyện con chuột, Ron đối với Crookshanks vẫn thực thích.
Lúc này, trời bắt đầu mưa, cảnh sắc ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ. Mưa càng lúc càng lớn, tạt vào trên cửa kính, phát ra âm thanh “Ba ba”, gió giận dữ, sắc trời càng ngày càng tối xầm. Harry bắt đầu có cảm giác bất an.
Xe lửa rầm rập chạy, bỗng nhiên, lắc lư một chút rồi ngừng lại. Ngay lúc đó, đèn đột nhiên tắt ngúm, chung quanh chìm vào trong bóng tối.
“Sao vậy?” Ron hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Cứ đợi đã, đừng nhúc nhích.” Sirius cảnh giác trả lời, “Ta ra ngoài nhìn một cái.” Y vừa mở cửa, lập tức một người chạy vào.
“Đã xảy ra chuyện gì? Nga – Harry ngươi ở đâu?”
“Draco?” Harry nhận ra tiếng của y, “Sao ngươi lại đến đây? Mau, vào dây ngồi.”
Hắn giơ ma trượng lên, “Lumos.”, lam quang chiếu sáng cả khoang xe. Sirius gật đầu với Remus, đóng cửa lại ra khỏi khoang, hắn phải đến xem mấy học trò khác.
Draco ngồi bênh cạnh họ, Harry chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ồn ào. “Crack” một tiếng, kính trên cửa sổ nứt thành mấy khe, tiếp theo chung quanh nháy mắt lại chìm vào im lặng.
Cửa mở, một thân ảnh mang gương mặt hoàn toàn bị mũ trùm che khuất cao gần đến nóc tiến vào, một bàn tay từ trong áo trùm đầu vươn ra, bàn tay kia xám xịt, teo quắt, ghẻ lở, như là một cái xác chết đã trương sình… Nó thật cao, chậm rãi thở khò khè, dường như đang muốn hấp thu cái gì đó trong không khí. Dementor, một sinh vật âm u nhất chuyên hấp thụ niềm hạnh phúc của con người.
Một trận khí lạnh mãnh liệt bao vây bọn họ, Harry cảm thấy khó thở, luồng khí lạnh kia xâm nhập vào làn da hắn, chôn vào ngực hắn, tiếp đến là trái tim hắn… Tầm mắt hắn dần mơ hồ, một trận đau nhức như kim châm đánh lên vết thẹo trên trán của hắn, đầu của hắn đau đến muốn nổ tung, hắn vùng vẫy trong cơn giá lạnh, bên tai như có tiếng nước vang lên sàn sạt, hắn như đang bị kéo xuống, xung quanh tràn ngập những tiếng hét chói tai.
Chết tiệt, hắn lập tức cầm lấy ma trượng trong tay, cố gắng ngăn cản hàn ý cùng nỗi sợ hãi trong lòng, liều mạng đem những tiếng hét chói lói trong đầu hủy diệt. Hắn không thể tỏ ra mình biết thần chú Thần Hộ Mệnh, chỉ có thể cố gắng chống cự.
“Expecto Patronum.” Remus lập tức hô, một con sói bạch kim từ đầu ma trượng lao ra, phóng thẳng về phía Dementor. Dementor lui về sau mấy bước, xoay người bỏ đi.
Đèn một lần bật sáng, Harry hổn hển ngã xuống ghế, những người khác cũng toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch.
Remus đem mấy miếng chocolate chia cho bọn nhỏ: “Ăn đi, ăn xong các ngươi sẽ thấy tốt hơn nhiều.”
Harry nhận một miếng, cắn một ngụm, hơi ấm lan ra toàn thân, xua đuổi hàn ý. Hắn nghe thấy Ron đang hỏi Remus rốt cuộc là chuyện gì.
“Dementor chết tiệt.” Sirius đẩy cửa ra thay Remus trả lời câu hỏi của Ron, “Fudge sao có thể để mấy con quái vật lên xe lửa điều tra.” Sắc mặt y tái nhợt, Dementor đối với hắn cũng không phải là một ký ức đẹp đẽ, Remus lo lắng bước đến ôm chặt y.
“Rất… đáng sợ.” Draco ăn chocolate, “Ta muốn quay lại nói cho phụ thân biết, muốn y kháng nghị với Bộ trưởng. Thực không an toàn cho học trò.”
***** Ta là đến trường phân cách tuyến *****
Mấy người bọn họ chật vật leo lên xe kéo, Harry bất giác nhìn thoáng qua mấy con Thestral(Vong mã) đang kéo xe – chỉ những người thấy qua cái chết mới có thể nhìn thấy nó. Xe kéo chạy qua cánh cổng sắc huy hoàng tinh xảo, hai cột đá hai bên cửa có khắc hai con heo bằng vàng. Harry nhìn đến hai thân ảnh cao lớn của Dementor mặc áo trùm đầu đứng canh hai bên cửa. Draco nhích lại gần hắn, Ron thì rùng mình.
Tòa lâu đài đã gần ngay trước mắt, Harry nhảy xuống xe, Sirius và Remus muốn đến chỗ Dumbledore đưa tin, phải đi trước. Harry đi theo những người khác, cúi đầu bước lên bậc thang.
“A!” Hắn đụng vào một người, “Xin lỗi…” Hắn ngẩng đầu, “Severus? Ngươi đã quay lại?”
“Là giáo sư Snape!” Snape sửa lại cách xưng hô, cau mày kéo tay hắn qua, không ngoài dự đoán của y, tay Harry lạnh như băng, “Dementor chết tiệt!” Snape thấp chú một tiếng, “Ngươi còn…”
“Chỉ là một chút di chứng.” Harry khẽ trả lời, “Ta đã ăn chocolate, hiện tại chỉ cần một ly cacao nóng sẽ không sao.”
Snape biết rõ tình trạng của hắn, cũng biết hắn ra vẻ bình thường, nhưng y cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu, ý bảo đi vào.
Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Snape như trước vẫn còn lo lắng: “Sau khi kết thúc bữa tối, đến hầm một chút.” Harry hướng hắn gật gật đầu, đi vào trong lâu đài.
Harry ngồi xuống cạnh Ron, Hermione quả nhiên không ở đó, hẳn là bị giáo sư McGonagall gọi đến bàn bạc việc chuyển đổi thời gian. Nghe Mũ phân loại kết thúc tiếng hát làm người ta muốn điên, lại xem một đám tân sinh đang nơm nớp lo sợ đội mũ để được phân chia vào học viện của bọn chúng, Hermione quay trở lại, sau đó Dumbledore đứng dậy.
“Hoan nghênh các ngươi.” Dumbledore nói, “Hoan nghênh một năm học mới của Hogwarts, hiện tại ta có một vài chuyện muốn thông báo cho tất cả… Giống như các ngươi bị điều tra bên xe lửa, Dementor Azkaban hiện tại canh giữ trong trường, bọn chúng ở trong đây thực hiện nhiệm vụ của Ma Pháp bộ… Bọn chúng sẽ bảo vệ lối ra vào đại sảnh, trong thời gian này, ta nghiêm túc nói rõ ràng rằng bất luận người nào nếu chưa có sự cho phép sẽ không được ra khỏi trường. Dementor sẽ không bị mấy trò nham hiểm cùng cách ăn mặc lừa gạt, ngay cả áo tàng hình cũng vô dụng.”
Ron và Hermione liếc nhìn hắn một cái, Harry trề môi, giống như hắn sẽ chuồn ra ngoài…
“Dementor trời sinh không chấp nhận những lời cầu xin hay hay viện cớ, bởi vậy ta cảnh báo các ngươi đừng để bọn chúng có lý do để gây tổn thương các ngươi.”
Harry nhìn lên bàn ăn giáo sư, Snape vừa ngồi vào bàn, bất mãn nhìn Sirius đang ngồi cách y không xa. Y nhận thấy ánh mắt Harry, liếc mắt nhìn nhau, Harry nhợt nhạt cười.
“Merlin, chúng ta ra vào còn phải chịu sự kiểm tra của mấy con quái vật đó.” Hermione có vẻ thực sự tức giận.
“Cho nên chúng cố gắng đừng chọc vào bọn chúng, miễn cho chúng ta trở thành món điểm tâm của nó…”
“Năm nay, có hai vị giáo sư gia nhập vào đội ngũ giáo viên của chúng ta.” Lời của Dumbledore làm bọn họ chút ý, “Đầu tiên là Giáo sư Remus Lupin, đảm nhiệm vị trí giáo sư môn Phòng ngự Hắc Ma pháp.”
Remus đứng lên cười ôn hòa với mọi người, bên dưới nhiệt liệt vỗ tay, Remus lộ ra tài năng trên xe lửa làm mọi người rất khâm phục, hơn nữa, hiện giờ người sói cũng không mặc y phục quá giản dị, một thân trường bào màu nắng vàng tương xứng với mái tóc, khiến y thoạt nhìn rất có sức sống. Harry nhìn Draco, y vỗ tay còn nhiệt liệt hơn.
“Kế tiếp là Sirius Balck tiên sinh, y sẽ tiếp nhận chức vụ giáo sư môn Sinh vật Huyền bí.”
Sirius hiện tại có thể nói là một nhân vật huyền thoại, nhất thời khiến mọi người rất ngạc nhiên. Y đứng lên, khí khái rất tuấn tú mà làm động tác hất tóc rất hợp với khuôn mặt anh tuấn, lập tức dẫn theo mấy nữ sinh la hét rầm trời. Snape khinh thường trừng mắt nhìn hắn, Harry mặt đầy hắc tuyến, không nói gì.
Sau khi chấm dứt buổi nói chuyện, bữa tối phong phú liền xuất hiện trên bàn, mọi người lập tức ăn đến lang thôn hổ yết, Harry bị Dementor làm cho khó chịu, chỉ ăn qua loa một chút bánh bí đỏ, nhưng thật uống rất nhiều cacao nóng, làm ấp dạ dày.
Kết thúc bữa tối, mọi người dưới sự hướng dẫn của Percy quay về ký túc xá. Harry do dự một chút, vẫn quyết định đến hầm một chuyến, hắn rời hàng ngũ, hướng tầng hầm mà đến.
“Severus.” Thông qua mật đạo vào trong hầm, Snape đang ngồi ở bàn chấm điểm bài tập về nhà mới được nộp, chân mày nhíu thành một đường, xem ra bài tập đó không làm đúng theo lời y. Y thấy Harry bước vào, hất cằm hướng về một ly ma dược, ý bảo hắn uống hết.
Harry cầm ly lên, nhìn ma dược đen xì, thở dài, bịt mũi uống một cái nuốt xuống hết. Ác thật sự là… hương vị không đồng nhất.
Thấy Harry nghe lời uống xong, Snape hài lòng gật đầu, “Có thể quay về hảo hảo ngủ một giấc, sáng mai ngươi sẽ thấy khỏe hơn.”
“Đó là cái gì?” Harry tò mò hỏi.
Snape mang vẻ mặt không thể tin được: “Ngươi không biết là cái gì cũng uống? Ngươi không sợ đó là thuốc độc?”
“Ngươi không nỡ hạ độc ta.” Harry cười cười.
“hừ.” Snape hừ lạnh, “Nó sẽ ức chế sự ảnh hưởng của Dementor, còn bây giờ, lập tức trở về ngủ.”
“Hảo.” Harry nghe lời đi ra, “Ngủ ngon, Severus.”
“Cút đi.” Snape quát.