Hoàng hôn ngã trên mặt biển, kì diệu và hoang sơ. Mặt nước gợn sóng phản chiếu khung cảnh xinh đẹp trên bầu trời. Hàn Hàn vừa nói giọng thì thầm như sóng biển vỗ mạn thuyền.
“Rất đẹp đúng không?”
Cô không đầu lại mà chỉ khe khẽ gật đầu. Hàn Hàn đặt đàn lên vai, tiếng đàn ngân dài. Nền trời loang lổ tràn ngập sắc đỏ của hoàng hôn. Cô nhắm mắt thưởng thức. Tiếng đàn vừa buồn lại không buồn, văng vẳng không ngớt. Nếu như lần trước, khúc đàn làm người ta não lòng thì giờ đây bài đàn lại làm người ta thấy phấn chấn.
Thuyền rẽ sóng thật nhanh. Gió táp vào mặt cô, cảm giác vô cùng thoải mái. Gió vô tình hất tung mũ của cô, chiếc mũ theo đó rơi xuống nước, nổi lênh đênh trên mặt nước. Cô hoảng hốt đuổi theo chiếc mũ nhưng không kịp.
“A.” Bảo Bảo với tay lấy lại mũ nhưng không ngờ một bước trượt ngay. Kỷ Minh Hàn đặt nhanh đàn xuống bàn.
Bảo Bảo bì bõm trồi lên rồi lại lặn xuống, không rõ đã uống bao nhiêu ngụm nước mặn. Hàn Hàn nhảy xuống nước. Bảo Bảo chỉ kịp với với tay rồi chìm xuống. Bác lái thuyền cho thuyền dừng lại, lo lắng nhìn chủ tịch lặn hụp tìm Bảo Bảo.
Cô mất ý thức nhắm chặt mắt. Kỷ Minh Hàn hoảng loạn tìm cô. Trái tim hắn như ngừng đập ở giây phút ấy, giây phút Bảo Bảo rơi xuống nước. Minh Hàn hít lấy một hơi sâu rồi lặn xuống biển. Cô trong vô vọng giơ tay lên níu kéo gì đó.
Kỷ Minh Hàn bắt được tay của cô, dùng hết sức kéo lên. Đưa Bảo Bảo lên khỏi mặt nước, lái thuyền đỡ cô lên thuyền. Minh Hàn vừa đạp nước chuẩn bị lên thuyền bỗng nhiên gân chân co rút không thể đạp nước lần nào nữa. Cơ thể bất động của dần rơi vào dòng nước sâu. Trong đầu hắn hoàn toàn chỉ có hình ảnh của Bảo Bảo. Từng đọc: “Chết đuối là một cái chết từ từ. Từng đợt từng đợt nước mặn chát tràn vào lồng ngực. Vùng vẫy như thế nào nhưng không có người tới cứu lại càng đau đớn. Sẽ khó chịu tột cùng...”
Trong đầu hắn duy chỉ có hình ảnh của Bảo Bảo. Tim đau duy bởi sắp phải xa lìa người mình yêu thương. Tất cả đau đớn của cái chết cận kề không thể sánh bằng nỗi lo lắng trong lòng hắn. Sự bất lực dồn dập làm con người thất vọng ê chề. Những tưởng hắn cứu được cô, cũng là cứu được bản thân. Không ngờ, Bảo Bảo được cứu. Còn hắn sẽ mãi mãi bị vùi sâu. Ước muốn lớn nhất của hắn bây giờ chính là có thể biết được cô đã an toàn. Hắn muốn mở miệng nói rằng: “Anh yêu em“. Vô thức lôi Hàn Hàn thức tỉnh, bất lực giãy giụa cơ may có thể bơi.
Bảo Bảo nằm bất động trên thuyền. Người lái tàu lo lắng nhìn cô không biết cách nào giúp cô tỉnh lại. Thật là may mắn khi cô cử động mí mắt, cố gắng tỉnh lại. Khi trái tim đã hoạt động trở lại mới tìm kiếm hình bóng Kỷ Minh Hàn nhưng đáp lại chỉ là sự yên tĩnh đáng sợ. Cô cố gắng hé môi liền bị ho sằng sặc, khó khăn lắm mới nói được một câu:
“ Kỷ Thiếu....đâu rồi?”
Người lái thuyền bấy giờ mới phát hiện chủ tịch chưa lên thuyền. Ông ta mặt mày tái đi và hoảng loạn:
“Tôi...sẽ tìm.”
Nói rồi ông ta nhảy ùm xuống nước. Bảo Bảo ho vài lần nữa lúc này mới nhớ ra người đưa mình lên chính là hắn. Đến bây giờ hắn vẫn chưa lên thuyền.Lẽ nào...
Cô cố gắng bác bỏ ý kiến trong đầu nhưng không phủ nhận được sư thật. Cô loạng choạng đứng dậy, vịn vào mạn thuyền, đứng dậy. Dưới ánh mặt trời nhạt nhoà, cô tìm mọi cách quan sát tìm xem có nơi nào có Kỷ Minh Hàn, hoàn toàn không. Mặt nước yên lặng đến đáng sợ. Hình ảng cô gái chật vật bước từng bước trông thấy vừa quật cường bảo vệ tình yêu, vừa dịu dàng níu giữ nó.
“Kỷ Minh Hàn, anh không...”
Cơn choáng váng ập đến nhanh chóng tới mức cô không kịp chống đỡ, ngã vật trên thuyền.
Dưới tầng nước sâu vang lên giọng nói của cô: “Kỷ Minh Hàn...” không rõ đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần nhưng chắc chắn Kỷ Minh Hàn đã nghe được nó bằng trái tim sắp ngừng đập kia. Rốt cuộc tình yêu là thứ gì lại khiến người trong cuộc không ngừng níu kéo, không dè hi sinh tính mạng, không cam tâm bỏ lại người yêu thương.?
__________
( Em muốn cùng anh nắm tay nhau một đời hạnh phúc….)
Trí óc cô chợt nhận ra bản thân đang nằm trên thứ gì đó êm ái và mềm mại. Bảo Bảo cố gắng mở mí mắt, cơ thể dần thích ứng, lát sau mới có thể nhìn rõ. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà trắng muốt, máy lạnh thổi ù ù. Thoạt đầu cô mới quan sát xung quanh, một chiếc giường trơ trọi giữa phòng. Ở mép giường ghi bảng tên Kỷ Minh Hàn. Bấy giờ cô mới nhận ra tại sao trong phòng không có hắn.
Cô vịn tay vào cạnh giường, ngồi dậy. Cánh cửa phòng vang lên một tiếng “cạch“.
Hai cô y tá đi vào, dọn dẹp giường, họ nói chuyện gì đó đại khái là người trên giường đã tử vong. Bảo Bảo không tin vào tai mình, đã chết ư?
“Nực cười...”Cô uất nghẹn trong tiếng khóc không thành tiếng.
Cô tiến lại bên giường kêu khóc thảm thiết:
“Kỷ Minh Hàn, giường vẫn còn ấm, tại sao anh lại ra đi như vậy. Rõ ràng anh còn chưa nói yêu em mà, tại sao vậy?”
Hai cô y tá ngơ ngác trước hành động của cô.
____________________
Kỷ Minh Hàn ngồi ở ghế chờ nói chuyện với bác An. Bác có vẻ rất quan tâm Bảo Bảo nói:
“Cậu Kỷ, tuy tôi không phải là cha ruột của tiểu Bảo nhưng dù sao đối với tôi nó cũng như một đứa con tôi nuôi từ nhỏ đến lớn, tôi rất yêu thương nó.”
Kỷ Minh Hàn lễ phép:
“Vâng, cháu biết. Hôm nay cháu chính thức xin phép bác cho cháu có thể hẹn hò với Bảo Bảo.”
Bác An cơ hồ cũng tương đối hài lòng, trong đầu thầm nghĩ:
“Lần này tuy Bảo Bảo phải nhập viện nhưng người cứu nó lại là cậu ấy, xem ra cũng là do số phận sắp đặt. Nếu cậu ta thật lòng, chi bằng chấp nhận.”
Tuy không phải cha mẹ ruột nhưng bác An và dì cảm thấy rất có lỗi với Bảo Bảo bởi trước khi mẹ cô qua đời có nhờ nuôi cô trưởng thành, ăn học thật tốt mới yên lòng nhắm mắt. Sinh thời ba mẹ cô ăn ở lương thiện, phúc đức một phần nuôi lớn Vân Thuần và Bảo Bảo như ngày hôm nay.
“Cậu là một người đàn ông tốt, hãy làm cho con bé hạnh phúc.” Bác An nói rồi vỗ chắc nịch vai hắn. Minh Hàn trìu mến gật đầu.
Kỷ Minh Hàn đứng dậy tiễn Bác An đi trước còn mình thì đi về hướng phòng bệnh của Bảo Bảo, trong đầu thầm nghĩ trễ vậy rồi mà cô ấy vẫn chưa dậy hay sao?
Từ bên ngoài hắn nghe được tiếng ầm ĩ bên trong. Hắn lo lắng mở tung cửa phòng. Đập vào mắt hắn là hình ảnh của giãy đành đạch trên, một phần là “Kỷ Minh Hàn, sao anh bỏ em mà đi, làm sao em sống thiếu anh được?”, một lại trách móc “Em sẽ hận anh cả đời này.”
Hắn đứng nhìn cô hồi lâu, bật cười thành tiếng:
“Thì ra không nỡ xa anh đến thế cơ à?”
Bảo Bảo từ từ ngước lên, vẫn là bộ dáng hơi kiêu ngạo, giọng điệu trêu đùa. Cô không tin người trước mắt là Kỷ Minh Hàn, không phải người trên giường này đã từ vong rồi hay sao? Cô ngồi dậy, khom người quan sát một lần nữa cái bảng tên kia. Nhìn kĩ lại thì tấm bảng đâu có ghi tên Ky Minh Hàn mà là Viễn Minh Hàn. Hoá ra cô đang nhầm hay sao?
Hàn Hàn lại tiếp tục chọc ghẹo cô:
“Có muốn ôm anh bây giờ không?”
Bảo Bảo bị trêu đến mức mặt đỏ đến mang tai, ngượng ngùng leo xuống giường, gãi gãi đầu nói:
“Em...em xin lỗi.”
Hai cô y tá lắc đầu đẩy giường ra ngoài. Kỷ Minh Hàn bước dài đến cạnh cô. Bảo cười cười đánh trống lảng, lấy điện trên bàn nói:
“Hôm qua em không về nhà, chắc mọi người rất lo, em đi gọi điện thoại đây.”
Cô vừa quay đi liền bị hắn níu tay lại, dùng bàn tay to lớn nắm cằm cô hất cao hơn bình thường. Hắn cất giọng vô cùng mờ ám nói:
“Nói đi, em cần anh đến mức nào?”
Bảo Bảo ngơ ngác không biết phải tả lời như thế nào, không dám nhìn thẳng vào mắt nâu của hắn. Bất giác không hiểu tại sao cô lại níu lấy cổ hắn kéo lại gần mình, nhón gót chân lên đặt lên môi hắn một nụ hôn phớt nhẹ rồi ngại ngùng khom lưng, nhìn ngón chân, ngón tay bấm bấm vào nhau, xấu hổ đến mức đỏ mặt không cách nào hết được. Kỷ Minh Hàn hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ có hành động như vậy. Ngay tức khắc ôm cô vào long không còn một khe hở nào. Cứ ngỡ như nếu bỏ qua giây phút này sẽ không có lần nào gần cô hơn được nữa.
Tiếng gõ cửa vang lên, Bảo Bảo hốt hỏng đẩy Minh Hàn ra, đảm bảo đứng xa hắn một khỏng cách vừa tầm. Dì An đi vào treentay mang theo một tờ giấy, cô ngạc nhiên bổi sự có mặt của dì An ở đây. Dì An vui vẻ nói:
“Con được xuất viện rồi, về nhà thôi tiểu Bảo.”
Bảo Bảo đi theo sau dì An, quay lại nhìn về phía Kỷ Minh Hàn.