Vương Tử Huyền cũng vừa tới, ung dung nhàn nhã ngồi trong nhà make cup, nhàm nhã đến mức không thể nhàn nhã hơn. Tại sao lại kiêu ngạo tới mức nhìn thấy đạo diễn Dương Phong cũng không them hỏi han một lời nào.
Đội nhân viên của Minh Hàn nhanh chóng make cup cho hắn. Người vốn đã đẹp trang điểm lên lại càng đẹp hơn. Bảo Bảo tránh chỗ cho mọi người làm việc kẻo nhân viên bị cô làm ảnh hưởng sẽ không make cup đàng hoàng cho hắn, hắn sẽ “xử” ngay tại chỗ.
Âu Y Nhược mặc váy mỏng bằng vải tơ tằm, trên tay cầm quạt phe phẩy, phía sau là đoàn tháp tùng dài đầy mùi “ngầu”. Chị từ sau lưng dọa Bảo Bảo một cái xuýt rớt tim ra ngoài.
“Em đến rồi!”
“Chị làm em chết khiếp luôn đó!” – Bảo Bảo vỗ ngực nói.
“Chị đùa thôi mà.” – Vừa nói xong chị Âu đã lấy tay che miệng cười nói tiếp:
“Người gì đâu mà dễ dọa quá đi mất thôi!”
Dương Phong đưa hai ly nước quả cho Bảo Bảo và Âu Y Nhược, vui vẻ nói:
“Trời nóng quá đi đi mất!”
Chị Âu nhận lấy ly nước, gật đầu cảm ơn rồi rời đi. Cô đỡ lấy ly nước từ tay anh uống một ngụm rồi nói:
“Cảm ơn!”
“Không có gì!” – Anh nhìn xung quanh xem đạo diễn hậu cảnh làm ăn thế nào.
Đột nhiên cô nhớ lại gì đó, lát sau mới nói:
“Mark, đúng rồi, Mark, anh ta sau cùng như thế nào?”
Anh bật cười nghe câu nói của cô, trả lời:
“Em vẫn còn nhớ à?”
Cô ngó nganh ngó dọc rồi ghé lên tai anh nói:
“Chỉ tại Kỷ Minh Hàn, nếu không em đã xem hết rồi.”
“Anh ta sau cùng vì lấy vợ trái phép lại tiếp tục vào tù thêm một lần nữa.”
“Anh đùa à?” – Cô bất ngờ hỏi anh.
“ Đùa đó, anh ta sau này ra tù và lấy được một người vợ.”
“ Vậy thật là có hậu.”
Kỷ Minh Hàn nhìn thấy cô nói chuyện với Dương Phong trong lòng chợt có cảm giác rất lạ, nhất quyết đứng dậy xem xem cô nói gì mà vui vẻ thế.
Hắn vỗ vai, cô giật mình quay người lại, hắn vờ nghiêm giọng nói:
“Nói xấu gì tôi thế?”
Bảo Bảo có tật giật mình ấp ấp úng úng không nói được lời nào.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Tối muộn, Bảo Bảo mang đĩa táo lên phòng cho Vân Thuần. Thấy cô bé đang học bài nên không làm phiền. Đột nhiên ngực trái đau như cắt, khó thở trầm trọng cô mới nhớ ra đáng lí lúc chiều phải uống thuốc đúng giờ mới phải, bây giờ lại đau thế này.
Vân Thuần thấy sắc mặt chị gái không tốt liền hoảng hốt hỏi:
“Chị Bảo Bảo, chị không sao chứ?”
Ngực trái cô gần đây rất lạ, đau hơn ngày thường rất nhiều lần. Bây giờ lại them khó thở, thật sự cô rất lo lắng. Sợ Vân Thuần lo lắng nên cô lắc đầu nói:
“Không...Không sao cả!”
Nói rồi cô gắng gượng đi ra khỏi phòng, vừa bước vào phòng mình cô lục lọi tìm thuốc. Vừa tìm được lọ thuốc thì Vân Thuần theo sau gõ cửa phòng cô hỗn loạn, sợ cô bé nhìn thấy nên cô mở cửa chạy vội ra ban công, vội vàng nút viên thuốc vào cổ họng.
Kỷ Minh Hàn đang đọc kịch bản trong phòng nghe thấy tiếng động nên đi ra ngoài nên đi ra ban công.
Cô nút viên thuốc xuống bụng, cảm giác lại tệ hơn. Lần trước uống thuốc này vào sẽ đỡ đau nhưng không hiểu sao lần này lại không giảm mà còn đau hơn nữa.
Hắn từ xa nhìn thấy cô đổ mồ hôi rất nhiều, tay ôm ngực đau đớn thầm đoán có chuyện không hay mới gọi cô:
“Bảo Bảo, không sao chứ?”
Cô dường như lịm đi, gục xuống nền gạch hoa, hắn hoảng hốt tìm cách qua phía cô.
Người cô mềm nhũn, hắn bế cô nhanh chóng đi vào phòng, đạp tung cửa phòng. Vân Thuần nhìn thấy Bảo Bảo ngất trên tay hắn cuống quít không biết làm cách nào. Kỷ Minh Hàn khẩn trương nói:
“Em gọi cấp cứu giúp tôi.”
Vân Thuần răm rắp nghe theo. Hắn bế cô đi xuống cầu thang. Dì An và chồng đang ngồi trên sofa xem vô tuyến nhìn thấy Kỷ Minh Hàn hết sức bất ngờ. Hắn khẩn trương bế cô ra ngoài. Lúc này dì An mới nói theo:
“Bảo Bảo...”
Hắn âm trầm trả lời:
“Cô ấy bị ngất.” - Nói rồi hắn một mực đi ra cửa.
Dì An nghe vậy liền cùng chồng đi theo, Vân Thuần gọi xong cho cấp cứu liền đi xuống lầu.
Xe cấp cứu đậu ngay trước cửa nhà, hắn đưa cô lên xe, mọi người đều lên xe, ai nấy đều hốt hoảng nhìn Bảo Bảo nằm bất động.
Hắn lo lắng ngồi cạnh cô, trán lấm tấm mồ hôi.
Bảo Bảo hé mắt nhìn thấy Kỷ Minh Hàn rồi nhưng định mở miệng nói không sao cũng không thể mở được. Một đợt đau chóang váng, cô mất ý thức nằm ngất trên băng ca.
Xe cấp cứu dừng trước cửa bệnh viện, các y tá đẩy băng ca ra ngoài, hắn cùng đỡ xe xuống. Dì An lo lắng mặt trắng bệch, đây là lần đầu tiên Bảo Bảo ngất xỉu.
Ánh đèn phòng cấp cứu nhấp nháy, y tá ra vào rất nhiều lần.
Mọi người ai nấy đều căng thẳng ở ghế chờ.
Một khoảng thời gian trôi qua. Hắn đến mức nổi cáu tại sao bác sĩ vẫn chưa ra ngoài, không biết cô vì lí do gì lại ngất xỉu đột ngột như vậy.
Ngay lập tức phòng cấp cứu mở cửa, hắn khẩn trương hỏi dồn dập:
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi? Có ảnh hưởng gì không?”
“Gia đình cần cho cô ấy phẫu thuật, cô ấy bị bệnh van tim nhưng không trị liệu đúng quy cách dẫn đến bệnh nặng dần.”
Dì An vừa nghe bác sĩ nói gục ngã xuống sàn lạnh lẽo, nghẹn giọng nói:
“Con bé giấu tôi, nó sợ chúng ta không đủ tiền chữa cho nó… Ông ơi, tội nghiệp con bé, sao nó lại khổ thế này.”
Bác An tuy trong lòng rất lo lắng nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói với vợ:
“Bà bình tĩnh, chúng ta bây giờ phải lo cho ca phẫu thuật của nó chứ.”
Mọi thứ bao trùm trong ánh mắt sát khí của hắn. Kỷ Minh Hàn giận dữ tóm lấy cổ áo bác sĩ, gằn giọng nói:
“Vậy sao không phẫu thuật ngay?”
Tên bác sĩ bị dọa ấp úng nói:
“Nhóm máu cô ấy là nhóm O nguyên tố Rh vô cùng hiếm... hiện tại...rất cần gia đình hiến máu.”
Vân Thuần ngay lập tức đưa cổ tay ra nói:
“Cháu, cháu là em gái chị ấy.”
Dì An trong lúc họ nói chuyện thì cùng bác An phấn chấn đi làm thủ tục và giấy cam kết phẫu thuật.
Kỷ Minh Hàn kéo tay Vân Thuần lại rồi cố lục lại trí nhớ xem em gái cô tên là gì rồi mới nói:
“Vân Thuần, không cần. Tôi có nhóm máu O nguyên tố Rh.”
Cô bé nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt hắn thì không nói gì nữa, nghe lời rút tay lại. Hắn đi làm kiểm tra cùng bác sĩ.
Rất may cơ thể Bảo Bảo có thể tiếp máu của Kỷ Minh Hàn.
Hắn được đưa vào phòng mỗ. Bảo Bảo nằm bất động trên giường. Kỷ Minh Hàn lát lát lại nhìn sang phía cô. Một ống dây nhỏ nối liền hai người lại với nhau. Tiếng tít tít tít mơ hồ kêu lên, nhịp tim vận đập bất bình thường, một lần tim đập là vang lên một tiếng tít. Hắn nhắm mắt, ánh đèn được bật lên, sáng chói loà. Âm thanh dao kéo chạm vào nhau leng keng xé vào tim hắn.
Đôi khi hắn tự hỏi tại sao cô lại tự xây nên bức tường bao quanh trái tim rồi khiến tim đau nhiều hơn nữa. Hắn vẫn luôn chờ cô, chờ cô nói về gia đình. Mặc dù hắn thuộc gia đình cô trong lòng bàn tay nhưng chẳng lẽ cô không tin tưởng hắn đến mức nói ra hết lòng mình hay sao? Cô bị bệnh tim cũng không chịu nói với hắn. Chỉ cần cô nói ra cho dù hắn chết thay cô cũng không sao, chẳng lẽ cô không tin tưởng hắn hay sao?
Trước mắt hắn là tiếng là những âm thanh rạn nứt, có thể là trái tim hắn hay trái tim cô, cũng có thể là trái tim ai đó đã đánh rơi chẳng hạn.
Trên bàn mổ, tên bác sĩ căng thẳng hít hơi thật sâu rồi rạch vết đầu tiên. Trán bác sĩ lấm tấm mồ hôi, tay run run. Hình như là có chuyện gì đó. Các trợ mỗ lo lắng nhìn máy đo nhịp tim đang có vấn đề, huyết áp giảm chóng mặt mới hét toáng lên:
“Bác sĩ Hòang, ông chú ý đi, bệnh nhân đang nguy kịch đó!”
Bác sĩ nghe câu nói liền giật mình cắt phăng mao mạch lớn khiến máu túa ra nhiều vô kể. Các y tá càng thêm hoảng loạn, khẩn trương nói:
“Máu, máu chảy rất nhiều, truyền máu thêm, nhanh lên.”
Y tá nhìn sắc mặt trắng bệch của Kỷ Minh Hàn thầm nói gì đó vào tai người bác sĩ còn lại rồi anh ta gật đầu. Lượng máu hắn truyền vào người cô đã đạt 600cc, đây là ngưỡng khiến người ta hoa mắt chóng mặt, dầm mất đi ý thức.
Ngay lập tức y tá mở cửa phòng mổ đi ra, đưa Vân Thuần xét nghiệm máu, kết quả cho thấy là không hợp. Y tá lúc này mới hốt hoảng cực độ, xô cửa phòng mổ đi vào, không kìm chế nói lớn:
“Cô em gái không phù hợp.”