Anh không có hứng thú với vở diễn cũ rích này, cũng không có thừa lòng xót thương để ban bố cho cô. Người đàn ông tao nhã đứng dậy khỏi ghế, nhưng cô gái nhỏ vẫn nằm bất động dưới chân anh, khuôn mặt xanh xao, đôi môi tái nhợt, những thứ này có thể làm giả được sao?
Đáy lòng anh bắt đầu dậy sóng, cơn sóng chẳng rõ từ đâu tìm đến cuốn trôi toàn bộ lý trí, Nghiêm Giang Thành vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, lần đầu tiên chạm vào cô, lần đầu tiên biết được cảm giác hạ mình vì một người là như thế nào.
Hạng Khiết được đưa vào phòng dành cho người hầu, Trình Duệ Duy bắt đầu truyền đạm cho cô dưới sự giám sát của Nghiêm Giang Thành, không cần hỏi cũng biết cô đã làm việc quá sức đến nỗi phải ngất đi.
"Cậu kiểm tra xem vết thương của cô ấy có bị nhiễm trùng không?"
Chỉ trong vài phút đồng hồ, Trình Duệ Duy đã chứng kiến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, Nghiêm Giang Thành bị trúng tà rồi sao?
Lòng đầy nghi ngờ nhưng Trình Duệ Duy vẫn làm theo lời anh, khi anh ta kết luận vết thương của Hạng Khiết không có vấn đề gì thì cũng là lúc Nghiêm Giang Thành lên tiếng xua đuổi.
Căn phòng bớt đi một người, Nghiêm Giang Thành cũng gạt thứ gọi là nguyên tắc qua một bên, nhân lúc Hạng Khiết vẫn còn hôn mê anh bước đến kéo khóa quần của cô xuống, động tác vô cùng dứt khoát, chiếc quần bò đã phai màu nhanh chóng được cởi bỏ, thu vào mắt anh là một hình ảnh có chút không cân xứng.
Phần chân còn lại của Hạng Khiết chỉ dài đến ngang gối, trong mắt Nghiêm Giang Thành nó không hề đáng sợ mà chỉ khiến anh nhận ra nhiều thứ, hóa ra quá khứ của nỗi đau lại chính là những gì đẹp đẽ nhất, và dường như ở đâu đó trong tâm trí anh đã tìm thấy Hạng Khiết trong hình hài nguyên vẹn của cô.
Ánh mắt của Nghiêm Giang Thành tựa như dòng suối hiền hòa chảy dọc theo thân người cô rồi dừng lại ở phần cơ thể không hoàn hảo, anh không rõ mình đã nhìn trong bao lâu nhưng anh dám khẳng định trong đó không có sự thương hại.
Nghiêm Giang Thành khẽ chạm vào nỗi đau của cô, nơi đã vùi chôn bao nhiêu ước mơ của một cô gái trẻ, đầu ngón tay lướt trên da thịt cô, mềm mại và nhẵn mịn, đây là thứ làm anh tò mò trong suốt tám năm qua, nó không xấu xí như anh nghĩ, nhưng dù là xấu hay đẹp cũng không đến lượt anh phán xét.
Tiếp tục vuốt ve chiếc đùi trắng nõn của cô, không biết ý nghĩ nào đã đưa tay anh tìm đến quần lót của cô rồi chui vào bên trong khám phá những điều bí ẩn, xúc cảm mới lạ mà anh tìm thấy khiến da đầu trở nên căng cứng, hai mắt tối sầm đi, ngay cả vị hôn thê của mình là ai anh cũng chẳng nhớ rõ.
"Yếu ớt thế này không biết có chịu được nửa tiếng hay không?"
Lúc này, nếu Hạng Khiết mở mắt ra thì sẽ thấy Nghiêm Giang Thành đang dùng thân thể cao lớn vây lấy cô, mùi hương nam tính bao quanh chóp mũi, đôi môi khô khốc bị anh dày vò đến đáng thương, nụ hôn đầu đời của anh đã trao đi một cách cuồng nhiệt như thế, vậy mà người dưới thân lại chẳng có chút phản ứng.
Mang theo nỗi buồn bực ấy, nụ hôn của anh dần rơi xuống chiếc cổ nhỏ nhắn, ngón tay ở bên dưới lại tiến sâu thêm một chút, chẳng có bức màn nào ngăn cách, anh chỉ cảm nhận được sự ấm áp và chặt chẽ của cô, bị cuốn vào rồi không dễ dứt ra.
Nghiêm Giang Thành vùi mặt vào ngực cô, chất liệu rẻ tiền của chiếc áo phông cô đang mặc không làm anh cảm thấy khó chịu, giờ đây anh chỉ quan tâm đến cái nhíu mày của cô, thật không dám tưởng tượng cô sẽ phản ứng thế nào khi phát hiện hành vi xâm phạm của anh.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu lập tức kéo ngón tay anh ra khỏi cơ thể cô, người đàn ông vừa thở dốc vừa ngắm nhìn vệt nước lấp lánh còn đọng lại trên đầu ngón tay, khóe môi không giấu được ý cười xấu xa.
"Nghỉ ngơi cho tốt vào."
...
Hạng Khiết không rõ mình đã hôn mê trong bao lâu, khi cô mở mắt ra thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, các đầu bếp và người hầu ở bên ngoài đang tất bật chuẩn bị bữa trưa cho gia đình ông chủ.
Nhìn lại tình cảnh của bản thân, cô hoảng hốt vì phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, trên cánh tay trái còn đang gắn ống truyền dịch, câu nói của Nghiêm Giang Thành như văng vẳng bên tai, có lẽ ngày mai cô không cần đến đây nữa, mẹ con cô không nhận nổi quả thận quý giá của anh.
Hạng Khiết không dám ôm thêm hy vọng, dù chưa biết kết quả ra sao nhưng cô đã chuẩn bị sẵn hành trang để có thể lên đường bất cứ lúc nào thay vì cứ thấp thỏm lo sợ.
Trong lúc Hạng Khiết đang loay hoay gỡ ống truyền dịch ra khỏi cánh tay thì cửa phòng bỗng mở ra, người đang bưng khay thức ăn tiến vào là một cô gái có tuổi đời ngoài hai mươi, gương mặt khá ưa nhìn nhưng ánh mắt dành cho Hạng Khiết lại không có nửa điểm thân thiện.
"Biết điều thì nằm yên một chỗ cho tôi nhờ."