Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Tư Đồ nhìn phản ứng của Hà Thanh Thanh, mỉm cười nói, “Chuyện này mẹ tôi không biết đúng không?”
“Cậu đang nói gì, tôi không hiểu.” Sắc mặt Hà Thanh Thanh tái nhợt.
Tư Đồ di chuyển thân người, chọn tư thế thoải mái hơn, trông rất tự tại.
Hắn dùng thái độ cực kì thoải mái nói chuyện với Hà Thanh Thanh, “Lộ Tiểu Yến ở trong mắt Vương Vĩ không phải tốt nhất, mà các chị lại cật lực nâng đỡ cô ta.
Ở mặt này nhất định có chuyện, cuộc thi này có công bằng cỡ nào, vẫn sẽ có nhiều chuyện không trong sáng tồn tại.
Chị Hà, người đàn ông chị nhận vào, có bao nhiêu chỗ tốt có thể khiến Lộ Tiểu Yến trở thành thí sinh hạt giống?”
“Cậu đừng nói bậy, tôi không có.”
“Đừng căng thẳng, mục đích của tôi chỉ là muốn phá án, những chuyện khác tôi không quan tâm.
Tôi khuyên chị một câu, nếu một thám tử nhỏ nhoi như tôi còn ý thức được vấn đề này, cảnh sát phụ trách vụ án cũng sẽ phát hiện.
Nếu bây giờ chị nói ra sẽ bớt được phiền phức, ví dụ chị vẫn lén giấu, hậu quả có lẽ cả chị cũng không tưởng tượng nổi.”
Hà Thanh Thanh có vẻ vô cùng tức giận, đứng lên nói với Tư Đồ, “Nể mặt Lưu tổng tôi mới cố gắng phối hợp với cậu, cậu đừng bêu xấu chúng tôi, xin lỗi, tôi không tiếp chuyện được nữa.”
Hừ, chẳng lẽ phụ nữ có tuổi một chút, tính tình đều nóng nảy? Thật là, mới tạo một chút áp lực đã chịu không nổi, tố chất tâm lý không tốt lắm.
Khoan nóng vội, từ từ sẽ đến, trước hết cho chị ta nửa tiếng làm lạnh đầu, tốt xấu gì cũng cho chị ta thời gian nói dối một bên.
Haiz, thời gian chờ đợi thiệt buồn chán! Nếu có Tiểu Diêu bên cạnh thì tốt biết bao, nửa tiếng đồng hồ cũng làm được một lần! Nhớ tới Lâm Diêu, đôi mắt của Tư Đồ sáng lên, đột nhiên có một ý xấu nho nhỏ, vì vậy hắn gọi một cú điện thoại.
Trong văn phòng của tổ trọng án, Lâm Diêu chỉnh sửa tài liệu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ chiều.
Từ trưa tới giờ chưa ăn gì, thảo nào dạ dày khó chịu như vậy.
Tài liệu trong tay còn phải xem lại, nhưng hắn cũng muốn ra ngoài ăn, Lâm Diêu cân nhắc một chút, cuối cùng nhịn đói, để tối ăn luôn.
Vì vậy hắn lật tài liệu xem tiếp.
Lúc này, đồng nghiệp từ bên ngoài đi vào, nói với hắn, “Tiểu Lâm, có người tìm.”
Lâm Diêu ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc hỏi, “Tử Hi? Sao em lại tới đây?”
Địch Tử Hi xách cái bịch lớn chậm rãi bước vào, đi tới trước mặt Lâm Diêu cười nói, “Tư Đồ đại ca sợ anh bận rộn không lo ăn cơm, bảo em nấu mấy món mang tới cho anh.”
Trong lòng vừa ấm vừa vui, Lâm Diêu nhịn không được cong khóe miệng, cố gắng cứng rắn nói, “Chỉ biết làm phiền người khác, sao hắn không tự làm cho anh ăn đi.”
“Tư Đồ đại ca bận mà, lúc em gặp ảnh còn thấy ảnh cãi nhau với một bà dì xinh đẹp.”
“Hả? Bà dì xinh đẹp? Lưu Văn Đình?” Lâm Diêu nghi ngờ hỏi, “Bà dì đó có phải rất giống Tư Đồ không?”
“Không giống, một điểm cũng không.
Lâm ca, anh tranh thủ ăn đi, em về.”
Lâm Diêu cám ơn, tiễn Địch Tử Hi tới cửa chính, liền quay về văn phòng.
Hắn mở hộp cơm ra xem, bên trong đều là những món hắn thích, vì thế cầm đũa lên ăn ngấu ăn nghiến.
Miệng bận nhai, đầu óc cũng không rảnh rỗi.
Địch Tử Hi nói Tư Đồ cãi nhau với một bà dì xinh đẹp, mà lại không phải Lưu Văn Đình, vậy là ai? Bà dì… Một người phụ nữ có thể để Địch Tử Hi gọi bằng dì thì chắc chắn tuổi không nhỏ, liên quan tới vụ án thì chỉ có hai người phụ nữ lớn tuổi, một là Lưu Văn Đình, một là Hà Thanh Thanh.
Chẳng lẽ, người cãi nhau với Tư Đồ chính là Hà Thanh Thanh?
Đúng vậy, nhất định là chị ta! Chị ta là người phát hiện thi thể của Lộ Tiểu Yến, cũng là người sắp xếp Trịnh Phi đi đón hai người Nghê Mỹ.
Căn cứ theo lời Trịnh Phi, vào 22:55, Hà Thanh Thanh đánh thức hắn bảo đi đón Nghê Mỹ và Phó Kỳ Kỳ.
Đúng là quái lạ, dù sao cũng là thí sinh nửa đêm nửa hôm đáp máy bay, còn là hai cô gái trẻ trung xinh đẹp, Hà Thanh Thanh phụ trách quản lý thí sinh của cuộc thi, phải sắp xếp người đi đón từ trước mới đúng.
Tại sao phải vội vàng gọi Trịnh Phi dậy, nhân viên của ban tổ chức không chỉ có một mình Trịnh Phi.
Tư Đồ chắc chắn phát hiện điểm đáng ngờ này mới đi chất vấn Hà Thanh Thanh.
Tuy rằng Tư Đồ phá án có đôi khi thích chơi trò lừa bịp, nhưng hắn đối xử với phụ nữ vẫn luôn rất lịch sự, huống hồ Hà Thanh Thanh là cấp dưới của Lưu Văn Đình, Tư Đồ càng không thể có thái độ hung dữ với chị ta.
Vậy thì nguyên nhân bọn họ cãi nhau chỉ có một, Hà Thanh Thanh che giấu gì đó, bị Tư Đồ phát hiện.
Nghĩ tới đây, lại thấy có hai người hổn hển chạy vào, một là Đàm Ninh hai là Đường Sóc.
Bọn họ vừa thấy một đống đồ ăn trên bàn Lâm Diêu, lập tức ch ảy nước miếng.
“Tiểu Lâm, cậu gọi giao hàng của quán nào vậy?” Đàm Ninh không khách sáo, bốc miếng gà bỏ vào miệng nhai.
Đường Sóc nhìn thoáng qua, liền kinh ngạc nói, “Tử Hi làm!”
“Hai người ăn đi, tôi ra ngoài.” Lâm Diêu cũng không còn tâm trạng ăn uống, cầm chìa khóa xe vội vàng ra ngoài.
Đưa hết đồ ăn cho hai con quỷ tham ăn.
Lúc Lâm Diêu tới khách sạn, mới biết đội trưởng Hà đang ở khu huấn luyện cho các thí sinh.
Hắn không nghĩ nhiều, leo lên xe chạy thẳng tới sân tập huấn.
Đây là sân vận động lớn nhất thành phố, ở bên trong xây dựng sân khấu chữ T, huấn luyện riêng cho các thí sinh.
Ở đây có rất nhiều nam thanh nữ tú, chí ít không dưới bảy tám chục người.
Không ít người được huấn luyện viên và giáo viên thực hành đi catwalk, có vài người ngồi nghỉ ngơi trên sân, còn một số thì ngồi ở phía xa chờ huấn luyện viên.
Lâm Diêu giơ thẻ cảnh sát với bảo vệ, nhờ nhân viên dẫn vào bên trong.
Ban đầu sự xuất hiện của hắn cũng không khiến bất kì ai chú ý, hắn yên lặng đến chỗ sân khấu, mau chóng tìm ra đội trưởng Hà, chỉ thấy cô ngồi nghiêm túc nhìn các thí sinh trên sân khấu.
Lâm Diêu không chậm trễ, đi tới bên cạnh.
Có thể Hà Thanh Thanh quá tập trung, cả buổi trời cũng không phát hiện Lâm Diêu.
Lâm Diêu cũng không ngại, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
Hà Thanh Thanh xoay đầu nhìn, ngẩn người.
“Đội trưởng Hà, tập trung quá nhỉ.” Lâm Diêu cười hỏi.
Lúc này, có không ít người phát hiện Lâm Diêu, đều bị gương mặt của hắn hấp dẫn! Nếu không do vóc dáng thiếu tiêu chuẩn, rất nhiều thí sinh nam đều nhầm đây là Trình Giảo Kim người thật! Bọn họ xì xầm xôn xao, chàng trai này là ai? Lúc này một người phụ trách bảo vệ của cuộc thi thấy sắc mặt Hà Thanh Thanh xanh mét, còn tưởng Lâm Diêu tới gây phiền phức, lập tức đi tới hỏi, “Cậu là ai? Vào đây bằng cách nào?”
Lâm Diêu lạnh lùng giơ thẻ lên, “Cảnh sát phá án.”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng kinh ngạc, không nghĩ Lâm Diêu là cảnh sát! Mà Hà Thanh Thanh thì có chút buồn bực xoay người, đối diện với Lâm Diêu, “Sao Lâm cảnh quan lại đến đây?”
“Đội trưởng Hà, buổi trưa hôm nay, có phải đã từng gặp Tư Đồ Thiên Dạ không?”
Nhắc tới đã thấy Hà Thanh Thanh xui xẻo, buổi trưa bị Tư Đồ lật mặt, buổi chiều thì lại gặp Lâm Diêu mặt Diêm La, cũng không biết vị thần xui xẻo nào để mắt tới cô nữa.
Lâm Diêu hơi mỉm cười, “Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện được chứ?”
“Tôi bận rộn nhiều việc, phiền Lâm cảnh quan khi khác.” Hà Thanh Thanh thật sự không muốn nói chuyện với Lâm Diêu, tỏ thái độ không có thời gian tiếp đãi, vội vàng bỏ đi.
Lâm Diêu bùng lửa, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại, cười nói, “Chỉ mượn vài phút của chị, không mất nhiều thời gian đâu.”
“Tôi cũng đã nói không có thời gian, cậu đi đi.” Hà Thanh Thanh không nhịn được thậm chí là chán ghét phất tay, giống như muốn đuổi một người cấp thấp hơn mình.
Lần này triệt để chọc giận Lâm Diêu! Hắn đột nhiên lạnh mặt, hạ giọng nói, “Tôi còn bận hơn cả chị! Chị cũng chẳng phải huấn luyện viên, ngồi đây trưng cái bản mặt ra mà bận bịu cái gì? Đổi địa điểm nói chuyện là để chừa cho chị mặt mũi, không biết phân biệt tốt xấu.
Biết điều thì đi theo tôi ra ngoài, tôi không có thời gian chuẩn bị giấy tờ mời chị về phòng thẩm vấn hỏi mấy câu đâu.” Nói xong, Lâm Diêu xoay người hướng về phía khu nghỉ ngơi, Hà Thanh Thanh giận run người đi theo phía sau.
Lâm Diêu biết mọi người đều đang nhìn hắn, hắn vẫn như trước chẳng thèm quan tâm.
Mà Trịnh Phi cách đó không xa lại mang đôi mắt hình ngôi sao ngưỡng mộ nhìn Lâm Diêu, xung quanh không có ít cô gái mắt đổi thành hình trái tim, ch ảy nước miếng ròng ròng về chàng trai tràn đầy lạnh lùng và khí phách.
Trong phòng nghỉ ngơi, Hà Thanh Thanh tức giận nhìn Lâm Diêu, còn đối phương có vẻ đã quên cơn giận khi nãy, lạnh nhạt hỏi, “Hôm nay chị có gặp Tư Đồ không?”
“Gặp rồi, có chuyện gì?” Khẩu khí của Hà Thanh Thanh rất nặng.
“Hắn hỏi chị chuyện gì?”
“Tôi có quyền giữ im lặng.”
“Chị đúng là muốn theo tôi về đồn thì cứ nói.
Tôi cho chị biết Hà Thanh Thanh, đừng cho là mình thoát khỏi liên can, chị, Trịnh Phi, Vương Vĩ còn có Phó Kỳ Kỳ đều nằm trong phạm vi điều tra của chúng tôi.
Bây giờ tôi khách sáo tới tìm chị nói chuyện, chị còn muốn chơi trò đấu trí với chúng tôi, chúng tôi có thể chơi trò biết vậy đã chẳng làm từ đầu với chị.
Tôi là người chỉ quan tâm sự việc không quan tâm con người, muốn tôi tôn trọng chị, đầu tiên chị phải tôn trọng mình, trong lòng chị có làm bậy không bản thân chị rõ nhất, nếu muốn chờ chúng tôi phơi bày thì Hà Thành Thanh, chị chuẩn bị để tra hỏi đi.”
Hà Thanh Thanh bị Lâm Diêu nói một hơi làm choáng vàng, dù sao cô cũng chưa từng tiếp xúc với án mạng, thậm chí còn không tiếp xúc nhiều với cảnh sát, thoáng cái bị điều tra, còn là vì hai vụ án mưu sát, trong lòng cô đã sớm rối lên.
Bây giờ, bên cạnh cô chỉ có Lâm Diêu, không cần lo đến vấn đề mặt mũi.
Thái độ phách lối khi nãy trở nên ỉu xìu, hàng lông mày lộ vẻ rầu rĩ.
“Hà Thanh Thanh, chị bài xích cảnh sát như vậy càng khiến hiềm nghi của mình nhiều thêm, nếu chị muốn chuyện này mau chóng kết thúc thì hãy trả lời thành thật câu hỏi của tôi.”
“Trời ơi, cảnh sát ở đây thật đáng sợ.” Hà Thanh Thanh cảm khái, thật ra cô không biết, là chính cô chọc giận Lâm Diêu thôi.
“Trả lời tôi, Tư Đồ gặp chị xong đã nói chuyện gì?”
“Không có gì.
Hỏi tính cách của Vương Vĩ, còn có quan hệ của hắn và Lộ Tiểu Yến.”
“Chị trả lời thế nào?”
Sau đó, Hà Thanh Thanh nói lại một lần cho Lâm Diêu nghe, nhưng mà cô đã giấu một đoạn Tư Đồ ép hỏi mình.
Lâm Diêu nghe xong, không nói gì.
Đôi mắt xinh đẹp không chứa nội dung nhìn chằm chằm Hà Thanh Thanh năm phút, khiến cô đổ mồ hôi ròng ròng.
Cuối cùng Lâm Diêu đứng dậy, “Cám ơn chị, không quấy rầy nữa.”
Hả? Hà Thanh Thanh khó hiểu nhìn Lâm Diêu bỏ đi, đột nhiên như mất sức, toàn thân tê liệt.
Lâm Diêu cũng không rời khỏi khu huấn luyện, hắn đi một vòng, sau đó lén chạy tới phòng thay đồ đã không dùng tới.
Ở đây vừa bừa bộn vừa nóng, Lâm Diêu có chút phiền, kiếm vài tờ giấy quạt quạt, rốt cuộc cũng hóa giải được một chút khí nóng trên mặt.
Hắn cứ thế tựa vào cửa, đến sáu giờ, hắn đã đứng gần một tiếng, mục tiêu hắn đợi rốt cuộc đã đến!
Trong hành lang, một người mặc bộ quần áo lao động đi cửa sau chui vào sân vận động, Lâm Diêu sửng sốt, đây không phải người mình chờ, chẳng lẽ đoán sai rồi?
Không đúng, người công nhân nhìn thế nào cũng không giống người bình thường, đặc biệt là dáng đi, quả thật rất giống…
Hắn đang do dự có nên ra ngoài không, chợt nghe phía sau có luồng gió mát, hắn theo bản năng khom lưng, chân xoay lại, nhưng không nghĩ sau lưng lại truyền tới cảm giác đau nhói, khi hắn ý thức được mình bị giật điện thì đã muộn, trước mắt tối sầm.
Hết chương 14.
------oOo------
Danh Sách Chương: