Mục lục
Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 
Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
 
Khi người liên quan tới vụ án lộ ra vẻ mặt như vậy, bọn họ thường sẽ khó giữ trầm mặc.

Nhưng muốn đào manh mối ra từ miệng những người này thật sự không dễ dàng.

Đầu tiên, phải cố gắng dẫn dắt bọn họ nói nhiều một chút, nói những chuyện không liên quan tới vụ án, nói chung lấy cách ‘nói nhiều tất mất’ sẽ đưa tới một tác dụng khác.

Bởi vì bạn không biết những chi tiết xem như vụn vặt này sẽ dẫn tới một manh mối quan trọng.
Cho nên, Tư Đồ vì muốn để Vương Tú nói nhiều hơn, đầu tiên hắn muốn cô bình tĩnh lại.
Trong phòng họp vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng Tư Đồ rút khăn giấy đưa qua, nhìn đúng thời cơ thì đưa nước, Vương Tú cúi đầu uống một ngụm, có chút kinh ngạc ngẩng đầu.

Tư Đồ cười nói, “Tôi có cho chút mật ong, không tính là quá ngọt, uống đi, vậy mới tốt cho cô.”
Vương Tú không hiểu, có lẽ cô không biết Tư Đồ suy nghĩ cái gì, vẫn giữ tâm đề phòng, ngồi đờ đẫn cũng chẳng uống thêm miếng nước.

Tư Đồ lắc đầu, “Tôi không có ý gì đặc biệt, chỉ muốn cô bình tĩnh một chút.

Tối nay không nói chuyện cũng được, tôi đưa cô về nhà.”
“Tôi, tôi có thể về nhà sao?” Vương Tú có chút kinh ngạc, “Cảnh sát để cho tôi đi ư?”
“Đương nhiên.” Tư Đồ cười nói, “Chí ít bây giờ sẽ không làm khó cô.”
Bây giờ? Vương Tú hơi nghi ngờ, theo bản năng ngó ra cửa, hạ giọng hỏi, “Có ý gì? Cái gì gọi là bây giờ sẽ không làm khó tôi?”
“Ý là chậm nhất tới sáng mai mới có thể làm phiền cô.” Nói xong, hắn cũng nhìn thoáng qua cửa phòng, thái độ cẩn thận, ánh mắt cảnh giác, vô hình làm người bên cạnh có cảm giác hắn đứng chung phe với mình.
Có lúc làm ám chỉ tay chân hay ngôn ngữ đều có hiệu quả.

Khi Tư Đồ thu mắt về, hắn thấy Vương Tú nhích ghế về phía mình.

Hắn nói, “Tôi nghe nói, cảnh sát hình như giữ rất nhiều manh mối mới, tạm thời còn chưa thẩm vấn cô.

Nhưng tôi rất hiểu hiệu suất làm việc của cảnh sát, chậm nhất là không tới 10 giờ sáng mai sẽ tìm cô.”
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc, Mạc Bân nhăn mặt lại, trạng thái tinh thần giống như nhìn thấy Transformers biến thành con thỏ lưu manh trong chớp mắt.

Hắn dùng ánh mắt đau khổ nhìn Lâm Diêu, cẩn thận hỏi, “Hắn, hắn bị vụ này làm khó thật à? Bình thường không phải cũng vậy chứ?”
“Hắn vẫn luôn như vậy, lúc này đã hiền lắm rồi.”
Nghe Lâm Diêu bình tĩnh giải thích, Mạc Bân đột nhiên thật sự bái phục Cát Đông Minh, nhận ra mình là mỡ heo trắng(1).
(1) Cụm gốc là du tra nhi phát bạch — đoản luyện.


Ngày xưa ông bà nấu mỡ heo để làm dầu, dầu có màu vàng, nếu như dầu có màu trắng, nghĩa là chưa đủ lửa, phải nấu thêm.

Ý chỉ một người thiếu kinh nghiệm.
Nhưng mà! Hắn bình thường ‘quang minh lỗi lạc’, lại hỏi, “Tư Đồ làm như vậy không sợ xảy ra vấn đề à?”
Lâm Diêu đang chú tâm nghe trộm, lắc đầu lấy lệ, thuận miệng nói, “Hắn là thám tử, sợ cái gì?”
Vậy cậu không sợ ư? Câu này Mạc Bân không dám hỏi.
Tổ trưởng Mạc đang xoắn quýt trong phòng, thì nghe Tư Đồ muốn đưa Vương Tú về nhà, Lâm Diêu ở trước mặt hắn vội vàng đứng dậy, “Tôi đi theo bọn họ, anh sắp xếp người lo cho vợ Lỗ Thần và bạn gái Lưu Nghị đi.”
Không đợi Mạc Bân hỏi lý do, Lâm Diêu đã lẹ làng rời khỏi tổ trọng án.
Lúc này đã khuya.

Tư Đồ lái xe Vương Tú đưa cô về nhà.

Có lẽ khi rời khỏi cảnh cục, Vương Tú đã bình tĩnh hơn nhiều, mấy lần trộm nhìn Tư Đồ mang vẻ mặt nghiêm túc, do dự mãi, cuối cùng vẫn nói, “Xin lỗi đã làm phiền cậu.”
“Cũng không có gì.” Tư Đồ thuận miệng nói, “Nói thật, vụ án này của cô tôi không muốn xía vào nhiều, tuy tôi có giao tình với tổ trọng án, nhưng tối nay tự ý đưa cô rời khỏi cảnh cục, cũng đã vuốt mặt không nể mũi, sau này muốn đào tin tức cũng khó khăn.

Cho nên nếu cô…”
“Đừng đừng đừng, xin ngài đừng bỏ vụ này.”
Nghe giọng nói khẩn thiết của Vương Tú, Tư Đồ thấy buồn cười.

Ban đầu cô còn có tâm trạng liếc mắt đưa tình, bây giờ thì xài luôn kính ngữ.

Haiz, ép người đẹp đến mức thế này, tạo nghiệp thì bị nghiệp quật mà.
Vào thời điểm này, Vương Tú hoàn toàn không biết bên trong Tư Đồ nghiêm nghị đang nghĩ cái gì.

Cô giống như vững vàng muốn bắt người này, vì vậy hạ quyết tâm nói, “Thật ra quan hệ giữa tôi và Lỗ Thần cũng không giống như các cậu nghĩ, đơn giản như vậy.

Lúc tôi ly hôn, tâm trạng không tốt, khi ra ngoài quay phim mới biết hắn.

Mặc dù cũng biết người kia là ai nhưng chưa từng hợp tác.

Lần đó, nói thế nào đây?”
Vương Tú cúi đầu lại không biết nên nói làm sao.

Tư Đồ liếc một cái, đề nghị, “Nghĩ cái gì thì nói cái đó.”
“Ừ.” Vương Tú gật đầu, “Lỗ Thần rất chuyên nghiệp, tôi vì để thoát khỏi bóng ma ly hồn, đã dốc hết tinh thần vào trong bộ phim.

Thường xuyên qua lại, chúng tôi bị thái độ làm việc của đối phương hấp dẫn, dần dần hắn bắt đầu có hảo cảm với tôi.


Tôi biết hắn có vợ, nhưng…”
“Chuyện này tôi hiểu, tôi không thấy lạ.” Mẹ nó cô biết người ta có vợ rồi còn làm người thứ ba, bị đánh có một trận quá hời cho cô!
Tám phần mười là bị nụ cười nhẹ nhàng của Tư Đồ lừa mất, Vương Tú thở phào một hơi, thả lỏng một chút.

Sau đó nói tiếp, “Chúng tôi ban đầu rất vui vẻ, tuy rằng không thể công khai, nhưng mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh nhau.

Sau khi bộ phim kết thúc, tôi nhờ quan hệ đưa hắn vào đoàn của tôi, đãi ngộ rất tốt.

Còn giúp hắn mua nhà mua xe, khi đó, chúng tôi thật sự hạnh phúc.”
“Sau đó xảy ra chuyện gì, hai người không hạnh phúc nữa?”
“Hắn, hắn nói sẽ ly hôn, nhưng nửa năm trôi qua, chẳng thấy hành động gì.

Tôi vì muốn hắn quyết tâm, liền mua một phần bảo hiểm, người thụ hưởng là hắn.”
Má! Người phụ nữ này cũng quá xấu xa rồi! Tư Đồ phỉ nhổ trong lòng, hoàn toàn cảm khái nghĩ, “Con gái ha, còn là con gái đi làm người thứ ba, đúng là cần chút trí tuệ.”
Một tiếng sau, Lâm Diêu đứng ở ven đường chờ Tư Đồ, hai người thấy nhau, đầu tiên không nói gì, Lâm Diêu nâng mặt Tư Đồ hôn một cái, khen thưởng, “Công lực tăng nha, có moi được gì không?”
Tư Đồ cười haha, “Bây giờ xem ra Vương Tú là một bậc thầy gian trá trong khờ khạo, nhìn thì rất si tình, nhưng ý muốn chiếm làm của riêng rất mạnh, hơn nữa còn cắn rất chặt, chuyện gì cũng muốn mình làm chủ.”
Lâm Diêu mỉm cười nghe Tư Đồ tường thuật không nhanh không chậm, hiểu ra khi Vương Tú phát hiện Lỗ Thần là một người chỉ muốn chơi qua đường, thì không còn cho phép hắn muốn làm gì thì làm nữa.

Chuyện mua bảo hiểm, Lỗ Thần rất mất hứng, hai người còn vì thế gây tận mấy hôm.

Lỗ Thần không ngốc, hắn biết Vương Tú không phải vì yêu thương mình mà làm vậy, mục đích của người đàn bà này là trói buộc hắn.
Nghe đến đó, Lâm Diêu khó hiểu hỏi, “Lỗ Thần có đến mức vô dụng vậy không? Tuy rằng người thụ hưởng là hắn, nhưng hắn hoàn toàn có thể không nhận mà.”
“Cục cưng, đây chỉ là bên ngoài thôi.

Ban đầu Vương Tú kiên trì nói mình là vì thương hắn, sau khi cãi nhau thì nói thẳng ra, đây là bằng chứng chứng minh mối quan hệ giữa bọn họ.

Đem ra đưa cho vợ Lỗ Thần xem, cũng có thể chứng minh cô ta thương Lỗ Thần đến mức nào.”
Sau khi nghe giải thích xong, Lâm Diêu chán ghét “Xì” một tiếng, “Cái này làm sao coi là bằng chứng thực tế? Vương Tú muốn bung bét hết mà còn cần bằng chứng?”
“Không.” Tư Đồ nghiêm túc nói, “Trên thực tế, Lỗ Thần là một kẻ tiêu xài hoang phí, kiếm được bao nhiêu tiền đều bị xài hết, vợ của hắn là tự nuôi mình.

Mà Vương Tú mua nhà mua xe cho Lỗ Thần, nếu đến lúc ngả bài, dù vợ Lỗ Thần đồng ý ly hôn, thì mặt mũi hắn cũng biết để ở đâu?”
“Lỗ Thần rất sĩ diện à?” Lâm Diêu hỏi.
“Có thể nói vậy.


Lúc nãy, Vương Tú cho anh cảm giác cô ta rất thông minh, giống như chuyện cô ta nói nếu đặt ở người đàn ông khác sẽ chẳng là gì, nhưng nếu nhắm vào Lỗ Thần thì đây là tử huyệt.

Cô ta bắt được trái tim Lỗ Thần, muốn chơi thế nào thì chơi…”
“Chờ đã.” Lâm Diêu cắt ngang Tư Đồ, hỏi, “Cái này không thông nha? Nếu Lỗ Thần muốn vui đùa với Vương Tú, tại sao còn đồng ý điều động công tác?”
“Lỗ Thần không biết.

Vương Tú nhờ người điều hắn đi, cho đến khi thủ tục xong xuôi hắn mới biết do Vương Tú làm tất cả.

Dựa theo cách nói của Vương Tú, khi đó tình cảm của Lỗ Thần đối với cô ta vẫn rất mãnh liệt, thấy đãi ngộ rất tốt cũng vui mừng.

Thế nhưng, sau khi hắn đến đây, mới phát hiện Vương Tú đã mua nhà mua xe cho hắn, hắn mới nhận thấy Vương Tú không bình thường.”
Đúng là một người phụ nữ trăm phương ngàn kế.

Lâm Diêu vừa nghe Tư Đồ nói vừa nghĩ, lúc đó Lỗ Thần từ bỏ ý định ly hôn trong đầu, nói vậy Vương Tú cũng mau chóng nhận ra.

Cái gọi là ăn của người ta một thì phải trả lại người ta mười, chính là nếu như Vương Tú lật mặt nói chia tay đòi hắn trả lại tiền, phá gia chi tử như hắn lấy gì mà trả? Tuy rằng Lỗ Thần có thể vô lại không trả, nhưng nếu Vương Tú nói chuyện này ra ngoài, mặt mũi của hắn càng không cần nhắc tới nữa.

Nhưng kì lạ là, Vương Tú vẫn luôn yêu danh dự của mình, một người như thế sẽ làm chuyện mất cả chì lẫn chài như vậy sao?
“Vậy phải xem ai gan hơn ai.” Tư Đồ nghe Lâm Diêu phân tích, nói tiếp, “Ở mặt tâm lý Lỗ Thần chỉ chơi qua đường Vương Tú.

Có thể con gái luôn được xem là phái yếu, đến lúc đó Vương Tú biểu hiện mình bị lừa gạt, cho dù có người nói xấu sau lưng cô ta, nhưng đem ra so sánh, Lỗ Thần càng không ra gì hơn.

Vương Tú dám cược, nhưng Lỗ Thần không dám.

Anh nghĩ…”
“Lỗ Thần còn yêu vợ của hắn!”
Tư Đồ xoay đầu nhìn Lâm Diêu kiên quyết, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, anh cũng nghĩ thế.

Cho dù không phải rất yêu, cũng là loại tình cảm sẽ không ly hôn.

Mà với Vương Tú, bọn họ vì chuyện bảo hiểm mà cãi nhau, Lỗ Thần thừa dịp cô ta không có ở nhà tìm sợi dây chuyền.

Vật có giá trị của Vương Tú rất nhiều, nhưng chỉ có sợi dây chuyền đó là không có bảo hiểm.

Cô ta suy đoán Lỗ Thần muốn trộm đi bán lấy tiền, có tiền rồi sẽ dùng nó trả hết nợ trong sổ của cô ta.

Để gạt bỏ suy nghĩ này của hắn, tối hôm Vương Tú tham gia bữa tiệc, cô ta đã giấu sợi dây chuyền dưới đệm xe, nói dối là làm mất rồi báo cảnh sát.

Cô ta vốn định vào sáng hôm sau sẽ lấy sợi dây chuyền bỏ vào tủ sắt ngân hàng.

Nhưng Lỗ Thần vẫn luôn ở cạnh cô ta, làm cô ta không có cơ hội đi.

Sau đó cả hai tới rạp hát, chuẩn bị diễn.


Trong khoảng thời gian này, sợi dây chuyền vẫn ở trên xe.”
Lúc nói chuyện, xe cũng đã chạy tới nhà.

Tư Đồ thấy Lâm Diêu ngồi suy nghĩ, xuống xe kéo người vào nhà.

Nửa ôm nửa kéo ngồi xuống sô pha, ngồi bên cạnh thưởng thức dáng vẻ suy tư của người đẹp.
Trong lòng Lâm Diêu, giải thích của Vương Tú vẫn có chỗ không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào thì hắn không rõ.

Có lẽ Vương Tú hiểu lầm ý đồ của Lỗ Thần, có lẽ Lỗ Thần luôn bị động, lép vế Vương Tú.

Nhưng cho dù là bảo hiểm hay mua nhà, muốn dùng những thứ này giữ một người đàn ông không yêu mình, đúng là khó có thể tin được.

Nếu như nói, những đồ bố thí này càng ngày càng khó thỏa mãn Lỗ Thần thì đáng tin hơn, thế thì chẳng khác nào vắt cạn Vương Tú.

Nhưng như vậy thì động cơ mua bảo hiểm ban đầu sẽ rất khó thành lập.
Lúc này, Tư Đồ ôm hắn vào lòng, hôn nhẹ lên môi, “Đừng nghĩ nữa, đi ngủ thôi.” Nói xong, cầm bàn tay đeo nhẫn của đối phương lên hôn một cái.

Nhìn gương mặt đỏ ửng của Lâm Diêu, khó kiềm lòng.
Rúc vào trong lòng người yêu, Lâm Diêu xoay xoay chiếc nhẫn trên tay Tư Đồ, “Thích một người rất dễ, nhưng để giữ một người thì rất khó.”
“Đừng đùa nữa, cục cưng.” Tư Đồ kháng nghị, “Em có biết để làm em thích anh, anh đã tốn bao nhiêu công sức không?”
“Tôi còn đang định hỏi anh, có biết để thích một người bi3n thái như anh rất khó không?”
“Cục cưng, anh biết em là vô địch!”
Nhịn không được bật cười, đứng dậy ngồi lên đùi Tư Đồ, ôm cổ hắn, “Vương Tú có chết cũng sĩ diện, tôi thấy là Lỗ Thần áp chế cô ta mới đúng.

Cái gì mà vạch mặt đều là chuyện Vương Tú bịa ra.

Chuyện này nếu bị lộ ra, người chịu thiệt hơn luôn là con gái, Lỗ Thần là đàn ông sợ cái mẹ gì? Kẻ tiêu tiền như rác đối với cô ta chính là quỷ hút máu.”
Tư Đồ híp mắt, tay luồng vào trong áo, vuốt lên cái eo trơn tuột, cười hỏi, “Em có vẻ rất nắm chắc?”
“Muốn chứng minh mấy điểm này cũng không có.

Ngày mai điều tra tình trạng kinh tế của Vương Tú, qua công ty bảo hiểm hỏi thêm, cái gì cũng sẽ lòi ra nhanh thôi.

Tôi cũng không tin, Vương Tú vì yêu Lỗ Thần mà ghi tên hắn ở chỗ người thụ hưởng, càng không tin Lỗ Thần vì chút chuyện thối này, liền sợ đầu sợ đuôi.”
Tay kia từ trong áo thò vào quần, Tư Đồ tiếp tục cười hỏi, “Vậy em nghĩ thế nào?”
“Thật ra có chút phức tạp.” Thân thể mềm nhũn, Lâm Diêu gác cằm lên vai Tư Đồ thì thầm vài câu.

Tư Đồ nhất thời ngây ra, lập tức dùng sức nhéo hông hắn, nghiến răng nghiến lợi, “Trạng thái của em hồi phục cũng nhanh nhỉ!”
Lâm Diêu cười, không để ý đụng trúng cái chỗ nằm giữa hai ch@n Tư Đồ — Lập tức mắng trong lòng — Má, vậy thôi cũng cứng được?
Hết chương 15.
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK