Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Lâm Diêu nắm lỗ tai Tư Đồ kéo khỏi văn phòng, Đàm Ninh và Cát Đông Minh chớp mắt nhìn nhau, trong lòng cầu khẩn giùm Tư Đồ.
Trong phòng họp, Tư Đồ vốn phải chịu đại hình, thì đang nắm bàn tay trắng trẻo của Lâm Diêu xoa xoa.
Trong nụ cười của Lâm Diêu có chứa dao, biểu cảm càng thêm nguy hiểm, càng nhìn càng mê người, Tư Đồ thiếu chút nửa ch ảy nước miếng.
“Anh bớt bớt lại đi, ít ph@t tình ở đây giùm.
Tôi hỏi anh, chuyện giữa Hoắc Lượng và Tập Đông Bình là như thế nào?”
“Sao em biết anh không nói bậy?”
“Tư Đồ, bây giờ anh có bị lột da tôi cũng nhận ra anh, lóc hết thịt thì tôi cũng nhận ra xương của anh, anh có bị đốt thành tro tôi cũng có thể phân ra được đâu là lục phủ ngũ tạng! Những chuyện như thế này anh có thể tùy tiện nói bậy sao?”
Người hiểu mình — Chỉ có Lâm Diêu! Tư Đồ kéo người yêu vào lòng, sau đó kể lại mấy chuyện điều tra Hoắc Lượng trong vài ngày qua, cuối cùng còn bổ sung, “Tình cảm của Hoắc Lượng đối với Tập Đông Bình tuyệt không đơn giản, cái kiểu lặng lẽ quan tâm này không phải điều nên có giữa bạn bè bình thường.
Mà hôm nay Chung Giai Nam đột nhiên chạy tới nói chuyện của mình với Thư Nhã, khiến anh liên tưởng đến một khả năng khác.”
Lâm Diêu biết hắn nghĩ cái gì, “Cái chết của Lương Tuyết quá kì lạ, bây giờ có phân tích vụ tai nạn đó như thế nào, cũng rất khó tưởng tượng ra tại sao Lương Tuyết bị gãy xương sườn.
Lực đánh quá mạnh, tuyệt đối không thể tạo thành từ khoảng cách 1000m.
Cho nên loại đi khả năng Lương Tuyết tự sát, chỉ còn có người đẩy cô ta.
Mà người này rất có khả năng là Hoắc Lượng.
Cho dù giữa Lương Tuyết và Hạ Khải có phải tình nguyện hay không, nhưng chuyện Lương Tuyết phản bội Tập Đông Bình là sự thật, mà Hoắc Lượng yêu Tập Đông Bình nên không thể nhịn nổi, ngay sáng hôm đó chặn đường Lương Tuyết đang trở về trường.
Hai người trong lúc tranh chấp, vừa lúc Tôn Cường lái xe tới, Hoắc Lượng nhất thời xúc động đẩy Lương Tuyết.
Sau đó Chung Giai Nam rất có thể đã đoán được hoặc biết chuyện này, thế nhưng xuất phát từ tình cảm dành cho Hoắc Lượng, Chung Giai Nam vẫn giữ im lặng.”
Tư Đồ cười cười, buông lỏng hai tay, nhìn Lâm Diêu nói, “Có thể Hoắc Lượng cũng không muốn giết Lương Tuyết, đẩy cô ta chỉ là hành động nhất thời không kiểm soát được.
Thế nhưng chuyện này bị Hạ Khải thừa cơ hội.
Hạ Khải sai người của bệnh viện lấy cái thai ra, kết quả cấp cứu đến trễ, mới khiến một xác hai mạng.
Sau đó, Hạ Khải vì muốn giấu quan hệ giữa mình và Lương Tuyết, dùng một luật sư giả đi lừa hai ông bà họ Lương, sau đó xử lý những người liên quan, bịt miệng họ, đợi hai ông bà trở lại đây điều tra nguyên nhân cái chết của con gái mình, thì chẳng khác nào lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.
Lúc này Chung Giai Nam lo hai ông bà sẽ điều tra được Hoắc Lượng, nên cùng Thư Nhã theo dõi hai người họ…”
Nói đến đây, hai người không hẹn mà cùng nhíu mày, bọn họ phát hiện, hướng suy luận này đi vào góc chết.
Nếu tiếp tục căn cứ vào đây mà suy luận tiếp, rõ ràng Hoắc Lượng ứng với A, nhưng hai ông bà họ Lương làm sao tìm tới Hoắc Lượng? Chẳng lẽ là Hoắc Lượng đi tìm hai ông bà? Không đúng, cái này cũng không thông.
Còn có Mã Đào, căn cứ theo lời của Chung Giai Nam, tháng trước cô nhìn thấy hai ông bà ở cùng với Mã Đào, nói cách khác, khi đó A đã liên lạc với hai ông bà, nếu không, hai ông bà họ Lương làm sao biết được sự tồn tại của Mã Đào? Nhưng nếu nói A là Hoắc Lượng, mâu thuẫn càng nhiều hơn.
Hoắc Lượng lấy lí do gì đi tiếp cận hai ông bà họ Lương? Mục đích là gì? Chẳng lẽ lúc hắn đẩy Lương Tuyết, đã bị mấy nạn nhân kia nhìn thấy?
Vậy thì càng không thể nào! Hoắc Lượng không có bối cảnh hay chỗ dựa vững chắc, mấy nhân chứng mục kích nếu nhìn thấy cũng sẽ lập tức nói với cảnh sát, hoàn toàn không cần giấu diếm.
Bởi vậy giả thiết này không thành lập.
Động cơ của Hoắc Lượng là gì? Là vì Tập Đông Bình hay hai ông bà họ Lương?
Lâm Diêu càng nghĩ càng thấy đau đầu, lúc này, Tư Đồ nhẹ nhàng giãn cái trán nhăn của Lâm Diêu, hỏi, “Em nghĩ gì thế?”
“Những manh mối Chung Giai Nam nói rất quý giá, thế nhưng tôi không tìm được động cơ can thiệp vào vụ án của Hoắc Lượng.
Còn nữa theo lời của Chung Giai Nam, tinh thần của bà Lương không bình thường, ông Lương muốn cùng một người tâm thần không bình thường đi giết người? Tôi nghĩ không ra.”
Tư Đồ cười cười, cúi đầu ghé vào tai hắn nói, “Ai có thể bảo đảm, những gì Chung Giai Nam nói là thật?”
Lâm Diêu kinh ngạc nhìn Tư Đồ, vừa muốn mở miệng hỏi thì bị Tư Đồ hôn lên môi.
Mặc dù chỗ này vô cùng không hợp cho bọn họ thân mật, nhưng Tư Đồ vẫn khiến Lâm Diêu khó có thể chống cự, điều hắn có thể làm là chấp nhận nụ hôn này.
Nước bọt ấm áp dây dưa giữa hai đầu lưỡi, không muốn tách rời.
Lâm Diêu chậm rãi đẩy người đàn ông dịu dàng kia ra, nhìn vẻ mặt mê muội của đối phương dành cho mình, hắn không khỏi chìm sâu vào đó, Tư Đồ Thiên Dạ này, khiến bạn không bao giờ chán được, khiến bạn không biết tình yêu nguội lạnh là gì, rất hợp khẩu vị của mình, thậm chí là quá hợp là đằng khác, cảm thấy thương hắn bao nhiêu cũng không đủ.
Cảm giác này Lâm Diêu mãi vẫn không tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung, nếu để cho hắn nói, hắn chỉ có thể nói một câu, “Người đàn ông này mãi mãi thuộc về tôi.”
“Chờ vụ án kết thúc, tôi lại cho anh động d*c lúc nào cũng được.
Bây giờ…”
“Biết rồi biết rồi, không phải là muốn điều tra căn nhà bên bờ biển đó sao, anh tự thân ra hành động, nhất định khiến em thỏa mãn.”
Lâm Diêu lần thứ hai vỗ má Tư Đồ, cười nói, “Làm rất tốt, về để ca ca cho em ăn kẹo.”
“Anh mới là ca ca, anh ra sức làm thêm giờ như vậy, còn em làm cái gì?”
“Mua kẹo cho anh.”
Cát Đông Minh lần này không muốn lãng phí thời gian, bảo hai tổ viên đến trường đại học S đưa Thư Nhã về để đối chứng lời khai, còn mình thì cùng tổ giám chứng đến căn nhà ven biển kiểm tra.
Theo lời chỉ đường của Chung Giai Nam, bọn họ rốt cuộc tìm được một căn nhà tương đối cũ nát dưới con đê, nhìn hoàn cảnh xung quanh, đúng là rất hợp làm những chuyện vụng trộm.
Lâm Diêu đeo bao tay đẩy cửa vào, hơi ẩm bên trong xộc vào mặt, khiến mọi người có chút buồn nôn.
Căn nhà này không lớn, chỉ có một cửa sổ cũ nát và hai chiếc ghế hư.
Dưới đất toàn là bụi, Lâm Diêu rất nhanh phát hiện dưới chân tường có một sơi dây thừng bị đứt, đối diện vị trí đó cũng có một sợi dây y chang.
Hai sợi này có chỗ khác nhau, 1 bị đứt thành hai ba đoạn, một thì vẫn còn nguyên.
Trong nhà có rất nhiều bình nước, tổ giám chứng không thể làm gì khác hơn là thu thập toàn bộ đem về giám định vân tay.
Thừa dịp này, Tư Đồ bước vào.
Ngồi chồm hổm bên cạnh một nhân viên bên tổ giám chứng.
Lúc một cảnh sát bỏ sợi dây thừng vào túi vật chứng, Tư Đồ lên tiếng hỏi, “Người anh em, cho tôi xem với.”
“Anh là ai?” Người này rõ ràng là mới vào, nói chuyện với Tư Đồ không có chút lễ phép.
Lúc này một tổ viên lão làng của tổ giám chứng đi tới, chụp túi vật chứng ném cho Tư Đồ, “Xem kỹ kỹ vô, vụ này sắp làm tụi tôi suy sụp hết rồi, phá án lẹ lẹ lên.”
Tư Đồ cười cười không nói gì, dưới sự kinh ngạc và ánh nhìn soi mói của tay mới, Tư Đồ bắt đầu nghiên cứu hai cọng dây.
Ngay lúc Tư Đồ quan sát hai cọng dây, Lâm Diêu bọn họ đứng bên ngoài trò chuyện.
Chung Giai Nam vẫn đứng bên cạnh Lâm Diêu, Đàm Ninh quan sát cả buổi, liền không nhịn được hỏi, “Cô không sợ hắn à?”
Chung Giai Nam nhìn Đàm Ninh chỉ Lâm Diêu, cô lắc đầu, sau đó chỉ Tư Đồ đứng bên trong, “Hắn mới đáng sợ.”
Lâm Diêu mỉm cười nhìn người đứng trong nhà, bất giác toát ra thần sắc kiêu ngạo.
Cỡ bảy tám phút sau, Tư Đồ tháo bao tay đi ra, hắn vẫy tay gọi Lâm Diêu và Cát Đông Minh, ba người lặng lẽ nói chuyện.
“Thế nào?” Cát Đông Minh hỏi.
“Chí ít chuyện trong căn nhà này, Chung Giai Nam không có nói láo.
Nhưng mà tôi có chút thu hoạch ngoài ý muốn.”
“Nói mau!”
“Đừng nóng vội, tôi còn muốn đến một nơi xác nhận, chờ tôi trở về rồi nói.”
Cát Đông Minh không chịu, kéo tay Tư Đồ, rồi cầm tay Lâm Diêu, “Tiểu Lâm, cậu hỏi hắn đi, rốt cuộc phát hiện cái gì?”
Lâm Diêu liếc tổ trưởng nhà mình, rất không nhịn được nói, “Tổ trưởng, hắn có thể nhìn ra, chẳng lẽ anh không thể nhìn ra?” Nói xong, kéo tay Tư Đồ khỏi Cát Đông Minh, nói với Tư Đồ, “Đi đi, tôi chờ tin tức của anh.”
Trước mắt bao nhiêu người, Tư Đồ nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Diêu, xong hôn một cái, Lâm Diêu tức giận giậm chân mắng, “Anh không biết xấu hổ nhưng tôi biết, mẹ nó, lần nào cũng không nói cho tôi biết trước một tiếng, muốn hôn liền hôn, bộ anh đánh lén tới nghiện à?!”
Cát Đông Minh móc mũi, lầm bầm, “Chưa có nghe ai nói, trước khi đánh lén phải hỏi một tiếng hết.”
“Tổ trưởng, anh nói cái gì?”
“À ờ, ai ai ai, ai cầm vật chứng thì đưa cho tôi xem.”
Nhìn Cát Đông Minh kiếm cớ chuồn mất, Lâm Diêu đỏ mặt xoay người đi theo.
Cát Đông Minh hay đùa giỡn nhưng lúc cầm vật chứng thì rất nghiêm túc quan sát, hắn nhìn chằm chằm hai sợi dây thừng trong túi vật chứng, Lâm Diêu đứng sau lưng đột nhiên lên tiếng, “Tôi biết Tư Đồ đi tìm cái gì rồi.”
Cát Đông Minh vẫn chưa thể đoán ra mục đích hành động của Tư Đồ, hắn chỉ có thể nhìn hai sợi dây, một sợi tuy bị dao cắt nhỏ, nhưng nút thắt vẫn còn, trông rất chặt.
Sợi dây còn lại thì còn nguyên, vậy điều gì đã khiến dây thần kinh của Tư Đồ xúc động?
Thật ra Cát Đông Minh vẫn vướng mắc tại thứ tự tử vong của nạn nhân, tại sao Mã Đào lại bị giết hơn hai mươi ngày trước? Nếu cái chết của hắn có liên quan đến Lương Tuyết, vậy tại sao không cùng bị giết với nhóm người Vu Ba? Mã Đào chết quá bất thường, nhìn qua như là hành động vội vàng của hung thủ.
Tại sao Mã Đào phải chết? Căn cứ theo lời cô bán báo mà phân tích, Mã Đào biết chút chuyện về Lương Tuyết và Hạ Khải, nhưng mà hắn biết bao nhiêu? Mã Đào này không tham gia cuộc thi biện luận, chỉ là biết một chút tin tức của học sinh cũng bị giết? Chỉ với lý do hắn từ chối giúp ông Lương cũng không đủ khiến hắn bị giết.
Mã Đào chết càng khiến vụ án này thêm bất thường.
Nếu như nói hai ông bà muốn lưới rách cá chết, vậy thì cũng nên giết Hạ Khải mới đúng, thế nhưng Hạ Khải có vệ sĩ đi theo 24/24, hai ông bà không thể ra tay, nên mới chuyển hướng đến mấy người liên quan đến Lương Tuyết.
Mấy người chết vào ngày 13 đúng là có liên quan đến Lương Tuyết, nhưng còn Mã Đào là sao?
Ngày 13 có năm người chết cùng với thời gian tử vong quỷ dị, trước đó còn có Tôn Cường bị mất tích…
Nghĩ tới đây, sắc mặt Cát Đông Minh thay đổi, hắn nhíu chặt mày nói, “Hai ông bà họ Lương rời khỏi thành phố W vào ngày 31 tháng 1, Tôn Cường dọn nhà vào ngày 4 tháng 2.
Mã Đào bị hai ông bà tìm thấy vào tháng trước.
Trong thời gian này tròn nửa năm… Tại sao? Tại sao mất đến nửa năm mới tìm được Mã Đào?” Những lời này gần như là lầm bầm, Cát Đông Minh bỗng nhiên ý thức được, Tư Đồ bắt được manh mối gì trong đống hỗn loạn này!
“Người của tổ trọng án đi theo tôi!” Cát Đông Minh ra lệnh, toàn bộ tổ viên của tổ trọng án lập tức rời khỏi hiện trường.
Hết chương 31.
------oOo------
Danh Sách Chương: