• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Diễn Xuyên mất một lúc lâu mới trả lời.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh không lịch thiệp khi phản hồi yêu cầu của một người phụ nữ.

“Khuynh Thành, tôi xin lỗi về chuyện những bức ảnh.”

“Nhưng thật sự, tôi không thể giữ lại dù chỉ một tấm sao?”

“Đó là tất cả những gì tôi có liên quan đến em trong suốt sáu năm qua.”

Tôi ngồi trên máy bay.

Máy bay chuẩn bị cất cánh.

Tôi cảm thấy hai má nóng bừng, không nhịn được dùng mu bàn tay chườm cho mát.

Tôi cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, mở khóa rồi lại khóa màn hình, lặp đi lặp lại vài lần.

Cuối cùng, tôi mở khung tin nhắn và trả lời an.

“Ngài Dung, anh có thể giữ lại tấm chụp ngón tay có vết sẹo. Còn lại, hãy hủy hết.”

Dung Diễn Xuyên trả lời rất nhanh:

“Tuân lệnh.”

Tôi lật úp điện thoại xuống, không trả lời thêm.

Khi máy bay cất cánh, một tin nhắn cuối cùng của anh gửi đến:

“Khuynh Thành, khi nào tôi có thể đến thăm em?”

Vào dịp giỗ 10 năm của mẹ, tôi âm thầm trở về nước.

Lịch trình trở về được Dung Diễn Xuyên sắp xếp,

khách sạn tôi ở cũng thuộc chuỗi khách sạn của tập đoàn Dung.

Dung Diễn Xuyên nói, tôi là khách hàng đầu tiên của anh,dịch vụ hậu mãi của anh là trọn đời.

Nghĩ đến những bức ảnh anh từng giữ lại, tôi mỉm cười đồng ý.

Ngày đi viếng mẹ, anh đã cho người đến dọn dẹp khu mộ trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những năm qua, Chu Cảnh Nhượng vẫn đến viếng mộ mẹ tôi hàng năm.

Năm nay chắc cũng không ngoại lệ.

Nhưng đáng tiếc, anh ta thậm chí không được bước vào khu núi, chứ đừng nói đến việc đến gần mộ mẹ để gặp tôi.

Như mọi năm, tôi ở lại hai ngày trên núi.

Ban ngày, tôi ở bên mộ mẹ,sắp xếp lại những bó hoa đã khô héo và dọn sạch cỏ dại mọc um tùm.

Tôi ở đó đến tận tối, rồi mới thong thả đi bộ một mình trở về.

Hai ngày đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều và lần đầu tiên trong nhiều năm, lòng tôi bình yên lạ thường.

Cuộc đời của một con người là tổng hòa của vô số sự lựa chọn.

Tôi đã trả giá đắt cho những lựa chọn của mình khi còn trẻ.

Nhưng cũng chính những điều đó đã mở ra một khởi đầu mới.

Tôi không phải thánh nhân, càng không phải thần tiên.

Tôi không thể biết trước mỗi lựa chọn của mình là đúng hay sai.

Nhưng tôi sống mà không hổ thẹn với lương tâm.

Ngày rời đi, tôi nhẹ nhàng lau chùi tấm ảnh của mẹ lần cuối.

Mẹ cười dịu dàng và đầy yêu thương,

khiến cả cơn gió thoảng qua cũng trở nên mềm mại.

Tôi đứng dậy, quay lưng lại, và nhìn thấy Dung Diễn Xuyên.

Trong những tháng năm dài tôi đi khắp nơi, anh thường xuyên gọi điện hoặc gửi email hỏi tôi:

“Khuynh Thành, tôi có thể đến thăm em không?”

Nhưng lần nào tôi cũng từ chối.

Mãi lâu sau, tôi mới biết, thật ra anh luôn âm thầm đi theo dấu chân tôi.

Những quốc gia, thành phố mà tôi từng đến, anh đều ghé qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK