Qua hồi lâu sau, cửa phòng y bị gõ, Lương Tuyển đứng ngoài cửa nói: "Ta thấy ngoài vườn trồng cây dong nên đào mấy củ nấu canh ngọt, ngươi ăn một chút đi."
Lục Trường An mừng rỡ, khóe miệng nhếch lên, vừa đắc ý vừa thận trọng nói: "Vậy được rồi."
Y mở cửa thì thấy nam nhân đang bưng một bát canh khoai nóng hổi đứng chờ ở cửa.
Trong lòng Lục Trường An nhất thời đắc ý, y sẵng giọng: "Ngươi ngốc à, nóng như thế, mau đưa cho ta."
Lương Tuyển đổi sang tay khác rồi nói: "Tay ta thô nên không sao đâu, ngươi ăn ngoài sân hay là sao?"
Lục Trường An nhếch môi cười mỉm: "Ừm, để trên bàn ngoài kia đi."
Lương Tuyển chống gậy chậm rãi đi qua đặt bát xuống rồi gọi Lục Trường An tới ăn.
Lục Trường An ngồi xuống, liếc thấy trên đầu trên mặt Lương Tuyển còn dính cháo thì trong lòng hổ thẹn, thế là cúi đầu lúng túng nói: "Xin lỗi, lúc nãy không phải cố ý giở thói trẻ con với ngươi đâu."
Lương Tuyển lắc đầu khẽ cười một tiếng: "Không sao, do ta làm không tốt mà."
"Vậy ngươi mau tắm rửa đi," Lục Trường An múc một thìa canh ngọt thổi thổi: "Trong phòng tắm có dẫn nước vào, ngươi trực tiếp tắm là được."
Lương Tuyển gật đầu rồi về phòng lấy quần áo.
Lục Trường An nhìn thấy hắn vào phòng thì chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, y hứng thú bừng bừng chạy về phòng mình lấy trong tủ quần áo ra hai chiếc trường bào bằng lụa mềm mại màu xanh nhạt một lớn một nhỏ, đây là do y bỏ ra một lượng bạc để may, sau khi mặc vào thân thể bên trong như ẩn như hiện, cực kỳ dụ hoặc mê người!
Đây là ý tưởng mà y nghĩ ra khi xem thoại bản Xuân Cung.
Lục Trường An đang mơ đẹp thì chợt nhớ tới Lương Tuyển đi đứng không tiện, cũng không biết khi nào mới có thể hầu hạ mình, nghĩ vậy tâm tình của y lại kém đi.
Nhưng không làm được thì ngắm cũng tốt mà!
Lục Trường An lấy trường bào lớn ra nhìn một chút, hình như rất vừa vặn thích hợp với Lương Tuyển, lúc y đặt may đã cố ý dựa vào vóc dáng nam tử cao lớn uy mãnh trong lòng mình mơ tưởng, không ngờ trời đất xui khiến thế nào lại đúng y chóc.
Lục Trường An cầm trường bào lụa mỏng ra ngoài, thấy Lương Tuyển sắp vào nhà tắm liền mở miệng nói: "Ài, đợi lát nữa tắm xong đừng mặc đồ, ra đây cho ngươi mặc đồ đẹp."
Lương Tuyển nói: "Được, vậy giờ đưa quần áo cho ta đi, ta vào trong mặc là được."
Lục Trường An đảo mắt một vòng, vừa hưng phấn vừa e lệ nói: "Không cần, ngươi để trần ra đây đi, nơi này không có người ngoài, nhân tiện để ta xem thân thể của ngươi luôn."
Lương Tuyển: "......" Hắn nhận ra có gì đó không đúng nên chần chờ nói: "Phải để trần sao?"
Trên mặt Lục Trường An hiện lên hai đốm hồng hồng: "Ừm, nhớ tắm rửa sạch sẽ một chút, đặc biệt là...!vật phía dưới của ngươi đó.".
Danh Sách Chương: