• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Mau lên, chúng ta đi cứu y thôi!" Dưới tình thế cấp bách, Lý Mộng Ngư nắm tay Quan Hành Tam, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Quan Hành Tam gật đầu: "Yên tâm đi, ngươi ở nhà chờ tin tức, ta đi một mình là được rồi, ngươi đi theo chỉ thêm phiền."
Lý Mộng Ngư chẳng còn tâm tình đâu mà cãi cọ, vội vã giục hắn: "Vậy ngươi mau đi đi!"
Quan Hành Tam dở khóc dở cười nói: "Ngươi buông ta ra đã chứ."
Lý Mộng Ngư cúi đầu nhìn mới phát hiện mình còn nắm chặt tay nam nhân, mặt hắn đỏ lên, cuống quýt buông tay ra: "Ngươi đi đi, nhanh lên."
Sắc trời dần tối, Lý Mộng Ngư đứng ngồi không yên, lại nhịn không được thở dài, thầm nghĩ Lục Trường An làm ẩn sĩ trên núi Thạch Oa, rốt cuộc ai lại có thù oán với y.

Dương Quan Văn!?
Lý Mộng Ngư tự nhủ điều này không đúng, nói thế nào Dương Quan Văn cũng có tình ý với Lục Trường An, đâu thể vì yêu mà sinh hận, không chiếm được nên muốn hủy hoại Lục Trường An.


Lý Mộng Ngư đợi khoảng một canh giờ, vừa nôn nóng vừa lo lắng, không khỏi oán trách Quan Hành Tam.

"Cái tên thổ phỉ chết tiệt này, sớm biết hắn làm việc chậm chạp như vậy thì bất kể thế nào mình cũng phải đi theo!"
"Hừm! Sao lại mắng lão tử chứ?" Quan Hành Tam người đầy mồ hôi mở cửa sổ leo vào thư phòng, sau đó chẳng chút khách khí cầm chén trà của Lý Mộng Ngư ngửa đầu nốc một ngụm.

Lý Mộng Ngư không rảnh so đo với hắn mấy việc nhỏ nhặt này nên vội vàng hỏi: "Sao rồi? Tìm được Trường An chưa?"
Quan Hành Tam lắc đầu, Lý Mộng Ngư lập tức ngạt thở, hắn hoảng sợ trừng to mắt, đầu óc trống rỗng.

"Y không sao, y không sao!" Quan Hành Tam giơ tay vỗ mặt Lý Mộng Ngư: "Xem ngươi hoảng hốt kìa, ta đã nói hết đâu."
Lúc này trái tim Lý Mộng Ngư mới về lại chỗ cũ, hắn nóng nảy đưa tay cầm chén trà ném mạnh về phía Quan Hành Tam: "Cút mẹ ngươi đi!"
Quan Hành Tam nhanh nhẹn chụp lấy chén trà cười ha hả: "Được rồi được rồi, là lão ca không đúng."
Lý Mộng Ngư hầm hừ, cả giận nói: "Trong vòng ba câu nói rõ đầu đuôi cho ta!"
"Lục Trường An có lẽ chưa ra khỏi thành, đám người đón lõng y trên đường nói bọn hắn chờ cả ngày mà không thấy Lục Trường An đâu." Quan Hành Tam nghiêm mặt nói: "Chuyện chặn đường là do Vương Tứ Hải trước kia từng nhắc tới làm ra, hắn nói Dương Quan Văn sai Trương Gia Bảo tới nhờ hắn tìm Lục Trường An gây phiền phức."
Lý Mộng Ngư tức giận: "Cứ tưởng Dương Quan Văn không đến nỗi nào, ai ngờ hắn lại xấu xa như thế!"
Quan Hành Tam nói: "Nhưng kỳ quái là Vương Tứ Hải không đợi được Lục Trường An nhưng lại gặp Dương Quan Văn, khi ta chạy tới thì Vương Tứ Hải đã mất kiên nhẫn cùng Dương Quan Văn đi trước rồi."
"Hả?" Lý Mộng Ngư mờ mịt: "Đây là tình huống gì?"
Quan Hành Tam thờ ơ nói: "Dù sao bọn hắn cũng là rắn chuột một ổ, mặc kệ đi."
Lý Mộng Ngư khẽ gật đầu rồi lại hỏi: "Sao ngươi và Vương Tứ Hải có vẻ thân quen thế? Chẳng phải ngươi nói Vương Tứ Hải cướp chuyện làm ăn của ngươi với Trương gia, còn đánh ngươi bị thương sao?"
"Tên chó kia ngông cuồng nham hiểm lắm." Quan Hành Tam lại mỉm cười tự tin: "Nhưng trên giang hồ hôm qua còn đánh nhau ầm ĩ nhưng hôm nay đã nâng chén hòa thuận, lão tử và hắn cũng không có thâm thù đại hận gì, đều là người đi trên một con đường, có chạm mặt cũng phải nhường nhau ba phần thể diện chứ."
"Được rồi, chuyện đã nói xong, ta đi trước đây."

"Ê!" Lý Mộng Ngư gọi hắn lại: "Vậy Trường An đâu, y chưa ra khỏi thành thì giờ đang ở đâu?"
Quan Hành Tam: "Chắc đi tìm Lương Tuyển rồi, ngươi cũng đừng quan tâm làm gì, viết chữ của ngươi đọc sách của ngươi đi, Tiểu Trạng Nguyên."
"......" Sắc mặt Lý Mộng Ngư nghiêm chỉnh hẳn lên: "Ngươi biết Lương Tuyển ở đâu đúng không?"
Quan Hành Tam uống một ngụm trà rồi khoát tay ra hiệu cho Lý Mộng Ngư nói tiếp.

"Trước đó Trường An kể với ta chuyện liên quan tới trận hỏa hoạn mười năm trước ở Lý gia, ta biết các ngươi luôn muốn tự tay đâm kẻ thù rửa sạch nợ máu." Lý Mộng Ngư thành khẩn nói: "Nhưng các ngươi đã bao giờ nghĩ đến chưa, ngươi có tiêu cục, Lương Tuyển hiện giờ đã có Trường An, lỡ xảy ra chuyện lớn thì đến lúc đó khắp thiên hạ đều có lệnh truy nã hai người, các ngươi có thể sống yên ổn được nữa không?"
Quan Hành Tam rũ mắt, lắc đầu cười nói: "Ngươi không hiểu đâu."
Lý Mộng Ngư: "Đúng, ta không phải người trong cuộc, đối với ân oán thù hận của các ngươi quả thực không thể đồng cảm, nhưng dù sao cũng quen biết nên ta không muốn các ngươi vì báo thù mà hủy hoại chính mình, nhất định còn có cách khác!"
Quan Hành Tam vươn tay búng trán Lý Mộng Ngư, bị hắn hung dữ trừng mắt mới cười nói: "Ừ, tiểu công tử giáo huấn không sai."
Nhưng họ đã từng thử báo quan và dùng thủ đoạn vạch trần này nọ, chỉ là Trương gia nhiều năm kinh doanh ở thành Long Giang, gia nghiệp đồ sộ, trước đó còn cấu kết với quan tri huyện tiền nhiệm hủy hết chứng cứ mà họ vất vả lắm mới thu thập được để cáo quan, hơn nữa còn suýt bắt được Lương Tuyển.

Hiện giờ trong tay họ không có chứng cứ cũng chẳng có quyền thế chống lại Trương gia, ngoại trừ đặt mình vào nguy hiểm thì còn làm được gì.

Lý Mộng Ngư bực bội phe phẩy quạt thật mạnh, nhìn thái độ của Quan Hành Tam cũng biết đối phương không chịu nghe mình khuyên can!

Quan Hành Tam dỗ hắn: "Được rồi, nếu lão ca gặp Lương Tuyển thì nhất định sẽ nói với hắn, lần này có thêm hai vị tú tài thông minh tuyệt đỉnh như ngươi và Lục Trường An thì chắc chắn sẽ tìm được cách hay."
Quan Hành Tam đưa tay bóp mặt Lý Mộng Ngư, nhịn không được cười nói: "Đừng nghiêm mặt nữa, xấu lắm."
Chờ Quan Hành Tam đi, Lý Mộng Ngư mới bừng tỉnh giậm chân tức giận: "Tên thổ phỉ thối này lại dám sờ mặt ta!" Trên mặt hắn lúc đỏ lúc đen, sắc mặt biến đổi khó lường, Lý Mộng Ngư nghiến răng gọi người: "Tiểu Phúc, mau đem nước tới cho ta rửa mặt! Rửa tay!"
Hắn vừa dứt lời thì Lý Tiểu Phúc đã hằm hằm bưng nước vào, rõ ràng đã chờ ngoài cửa từ lâu.

Lý Mộng Ngư ngạc nhiên: "Ngươi......"
"Ta đã sớm biết tên Quan Hành Tam kia tới rồi!" Lý Tiểu Phúc hất mặt hầm hừ nói: "Nhưng nghe hắn và thiếu gia đang nói chính sự nên ta mới chịu nhục buông gậy gỗ xuống để bưng chậu nước tới thôi!" Hắn vẫn còn ghi thù, cứ nhớ lại lúc đầu Quan Hành Tam chà đạp thiếu gia nhà mình trên núi Long Hành thì hắn lại tức giận!
"Ồ." Lý Mộng Ngư run rẩy: "Thật vất vả cho ngươi."
Lý Tiểu Phúc lại quan tâm hỏi: "Vậy giờ Lục công tử ở đâu ạ?" Đáng chết, hắn lại bỏ sót tin mấu chốt nhất!
Lý Mộng Ngư khẽ cau mày thở dài: "Ta cũng không biết, nhưng cứ thấy bất an sao đó, chỉ mong bọn hắn đều được bình an.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK