Lục Trường An giận quá hóa cười, y cắn răng nói: "Tốt tốt tốt, ngươi đúng là một nhân tài."
Lương Tuyển nhếch môi không nói gì.
Lục Trường An tức giận đến nỗi ngón tay phát run nhưng lại không có kế sách nào khả thi, chẳng lẽ y phải nói ta muốn ngươi tự tay bôi thuốc cao lên hậu đình của ta sao?
Ba lần bốn lượt bị người này khước từ, y cũng có sĩ diện chứ bộ!
Mụ nội nó đầu gỗ đáng chết!
"Hừ! Tốt lắm, vậy ngươi làm ngay đi!" Lục Trường An lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.
Thế là Lương Tuyển cầm mộc thế nhỏ nhất và cũng ngắn nhất, mở thuốc cao trong suốt ra nói: "Thuốc cao không màu này dùng để bôi trơn, bôi nó lên ngọc thế để thuận tiện cắm......!cắm vào."
Hắn đúng là chuẩn bị tỉ mỉ, kích thước của tám cây mộc thế này bằng với tám cây ngọc thế mà mấy ngày trước Lục Trường An bỏ bạc ra chế tạo, rõ ràng đã dự định từ trước.
Lương Tuyển khéo léo bôi chút thuốc cao lên mộc thế rồi cắm vào......!bánh bao hình cái mông kia.
Lục Trường An thầm nghĩ bảo sao hai ngày nay khổ luyện bánh bột, thì ra là vì cái này! Bánh bao hình mông trên khay rất lớn, Lục Trường An âm thầm đánh giá một chút, cảm thấy kích thước cái kia rõ ràng không chênh lệch với mông mình bao nhiêu!
Xem ra Lương đầu gỗ bình thường cũng nhìn lén mình không ít, nếu không thì sao có thể làm chuẩn như vậy?!
Nghĩ đến đây y thực sự không biết mình nên vui hay nên buồn nữa.
Lương Tuyển cắm mộc thế vào khe mông bánh bao, muốn từ từ dùng sức đẩy vào, không ngờ mông bánh bao quá xốp mềm nên không chịu nổi lực, thế là bị cắm đến dúm dó.
Lương Tuyển: "......"
Lục Trường An: "......"
Lương Tuyển đành phải vươn tay đặt lên mông bên phải của bánh bao để giữ lại.
Trong lòng Lục Trường An nhảy lên một cái, mông phải không tự chủ được khẽ run, cảm giác như bàn tay Lương Tuyển đang thật sự đặt trên người y vậy.
Vành tai Lương Tuyển đỏ ửng, một tay giữ bánh bao còn một tay tiếp tục cầm cây gỗ tròn nhẹ nhàng cắm vào.
"Ban đầu phải dùng cây nhỏ nhất ngắn nhất, bôi nhiều thuốc cao một chút rồi chậm rãi nhét vào, giúp hậu đình thích ứng khi bị nới lỏng." Lương Tuyển cố gắng nhớ lại cách thức trước đây lão quy công hướng dẫn, sau đó chậm rãi rút mộc thế ra rồi lại đẩy vào, cứ thế lặp đi lặp lại động tác ra vào này.
Lương Tuyển cố gắng tập trung nói tiếp: "Mỗi ngày một lần, mỗi lần khoảng một nén nhang (nửa giờ) là được, sau đó phải lặp lại ít nhất năm ngày để hậu đình thích ứng với vật lạ......"
Lương Tuyển hắng giọng ho một tiếng rồi cầm hộp thuốc cao đỏ như son nói tiếp: "Mỗi lần làm xong phải bôi thuốc cao này......!Thuốc cao này dùng...!dùng lâu có thể bảo vệ hậu đình yếu ớt, còn khiến nó nhạy cảm hơn......"
Lông mi Lục Trường An run rẩy, bị giọng nói trầm thấp của Lương Tuyển làm mất tự chủ nuốt nước miếng mấy cái.
Lương Tuyển lại cầm cây mộc thế thứ hai không xê xích bao nhiêu nhưng lớn hơn một chút rồi nói: "Năm ngày sau có thể đổi ngọc thế dài hơn, lặp lại trình tự lúc nãy......!Cái này cũng phải dùng ba ngày."
"Dùng hết hai cây kia thì tiếp đến cây này," Lương Tuyển trấn tĩnh lại, cầm một cây mộc thế có hình dạng kỳ lạ, so với hai cây trước thì thô dài hơn một chút, hắn chỉ vào một chỗ cách hai đốt tay trên mộc thế, ở trên có một khối cố ý làm nhô lên rồi nói: "Nghe lão quy công nói đi vào hậu đình khoảng hai đốt ngón tay có một điểm......!ấn vào sẽ......!rất thoải mái rất sung sướng, cho nên muốn nơi đó trở nên nhạy cảm thì phải kích thích nó bằng cách ấn, vê, xoa, cào, gảy......"
Lúc này Lục Trường An không còn tức giận nổi nữa, chỉ thấy tiếng tim đập của mình sắp át đi tiếng nói của Lương Tuyển, y ngẩn ngơ nhìn Lương Tuyển đang huơ tay làm mẫu, mặt đỏ lên, thẹn đến nỗi eo như nhũn ra.
Lương Tuyển hoàn toàn không dám nhìn Lục Trường An, tiếp tục cầm bốn cây mộc thế thô dài hơn rồi giảng giải cách dùng kỹ càng.
"Toàn bộ quá trình phải làm từ từ trong ít nhất một tháng tiếp theo, không nên sốt ruột......" Lương Tuyển buông thõng tay, nhìn dưới đất nói: "Nhất định phải làm theo trình tự trước sau, nếu không sẽ rất dễ bị thương.
Chờ làm xong hết các bước, hậu đình...!nới lỏng là có thể, có thể......" Phía sau hắn nói không nên lời.
Lục Trường An thở dồn dập, phía dưới đã cương cứng lên, y xoay mặt đi, từ tai đến cổ hiện lên màu hồng nhạt: "Ừ."
Hai người ngồi đó xấu hổ một hồi, Lương Tuyển đậy kín mấy hộp thuốc cao rồi khàn giọng nói: "Ta đi làm việc đây."
Lục Trường An nghiêng người dựa vào ghế nằm gật đầu loạn xạ.
Lương Tuyển để lại sáu hộp thuốc cao rồi bưng mông bánh bao vào bếp.
Lục Trường An đột nhiên tỉnh táo lại, nghĩ tới mấy chuyện đáng chết mà Lương Tuyển vừa làm thì lập tức trở mặt không quen biết, y lạnh lùng nói: "Chờ đã!"
Lương Tuyển mờ mịt nhìn y, Lục Trường An hất cằm liếc hắn: "Ngươi đã thích làm bánh bao như thế thì cho ngươi làm đủ nghiện! Kể từ hôm nay ngươi chỉ được ăn bánh bao chứ không được ăn cơm, ăn đến giữa tháng này luôn đi!"
"Vâng."
Lương Tuyển lại thở dài một hơi, Lục Trường An tính tình nóng nảy, may mà mỗi lần tức giận cũng nhanh nguội.
Hắn biết tâm tư Lục Trường An, cũng biết mình làm những việc này chắc chắn sẽ chọc giận y, nhưng Lương Tuyển không ngờ chỉ bị phạt ăn bánh bao mà thôi.
Lục Trường An thấy dáng vẻ thờ ơ của hắn thì lại nổi cáu, đảo mắt một vòng rồi nói: "Ngươi cũng sáng tạo quá chứ, còn làm ra được bánh bao lớn như thế, vậy trưa nay ngươi ăn nó luôn đi, nhớ không được xé nhỏ mà phải ăn! nguyên! cả! cái!"
Lương Tuyển nhìn bánh bao được mô phỏng theo cặp mông tròn của Lục Trường An đang ngạo nghễ ưỡn lên thì thấy mặt nóng ran, bước nhanh vào bếp..
Danh Sách Chương: