• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công việc dọn dẹp cuối năm rất nhiều rất bận, tiểu viện của Thanh Lê không lớn, nhưng bình thường chỉ có một nữ tỳ là Thúy Nhi, việc dọn dẹp không thể đều rơi lên đầu nàng, Thanh Lê cũng bắt tay vào làm việc. Tính y hiền lành, bình thường đối xử rất ôn hòa với Thúy Nhi, dần dà tiểu nha đầu không còn đối y như chủ tớ, mà coi y như đại ca trong nhà. Thanh Lê tự thấy mình thân là nam tử lại lớn tuổi hơn, vô cùng chiếu cố Thúy Nhi, nhiều việc nặng đều giành làm, tiểu nha đầu nói không lại y, nhưng bình thường thấy Thanh Lê làm việc gì cũng nhanh nhẹn chạy đi phụ giúp, khuân không nổi thì mặt dày chạy đi chỗ khác tìm người.

Giữa tháng Chạp trời tuyết lớn, sáng nào Thanh Lê cùng Thúy Nhi cũng phải dậy sớm cào tuyết, nếu không sợ rằng cửa đi sẽ bị bịt kín. Tuy rằng Vi trạch có hạ nhân cạo tuyết trường kì thế nhưng ở tiểu viện bé xíu này thì nhiều việc không thể trông cậy vào người khác, Thanh Lê thể chất tính hàn, bình thường rất hay sợ lạnh, mỗi ngày quấn bốn năm lớp áo mới dám ra khỏi cửa, trời vừa tối đã lên giường đi ngủ. Vi trạch giàu có, phân lượng than cũng đủ, trong phòng cũng tạm cho là ấm áp, càng làm Thanh Lê không muốn rời giường, mỗi ngày chui rúc trong chăn trốn trốn. Mỗi khi phải ra ngoài làm việc y đều quấn mình thành cầu bông, vì mặc nhiều lớp quá nên hành động bất tiện, rất hay té ngã trong sân, chọc Thúy Nhi cười lớn, đều nói công tử cũng không sợ mất mặt, quấn còn nhiều quần áo hơn cả nàng.

Trong suốt nửa tháng ấy hai chủ tớ lần lượt đem tiểu viện nhỏ chùi lau qua một lượt, mỗi ngày cào tuyết, xong việc thì cũng đã hai mươi tám tháng chạp. Thanh Lê thấy mình hơi không khỏe lắm, thể chất y vốn không khỏe mạnh, mùa đông năm nay lại đặc biệt lạnh, từ hai mươi lăm Thanh Lê đã bị sổ mũi rồi. Đến hai tám thì hình như bệnh còn nặng hơn, y bị choáng váng, nằm trong chăn cả ngày. Thúy Nhi lo lắng muốn chết, nhưng Thanh Lê bảo bệnh này chỉ cần giữ ấm đầy đủ là sẽ khỏi, lại viết một phương thuốc đơn giản cho Thúy Nhi đi bốc. May mắn là cuối năm quản sự tương đối dễ nói chuyện, kín đáo đưa một lượng bạc là được, thuốc không thiếu chỉ nào.

Đến sáng ba mươi tháng Chạp, đón giao thừa, từ sáng sớm tất cả nô tài trong phủ đều phải đến Đông viện của Phó thị để nghe báo cáo gia sự cuối năm. Phó thị sẽ gặp qua một loạt gia nô trong phủ, ai làm tốt thì được thưởng, làm sai thì chịu phạt, như một hình thức thể hiện uy quyền của chính thê. Thanh Lê cảm thấy thân thể cũng đã tốt, từ sớm đã cùng Thúy Nhi đến viện của Phó thị.

Y đến nơi thì phát hiện có vài người đã đứng sẵn ở đó dù canh giờ chưa đến. Thanh Lê rất tự nhiên vào đứng ở hàng gia nô, Thúy Nhi thì đi đến hàng của nữ tỳ. Giờ Thìn ba khắc thì Phó thị xuất hiện, hôm nay thị mặc hoa phục màu vàng, khoác áo lông thú, nhìn trẻ thêm vài tuổi. Phó thị quét mắt một vòng, tất cả nô tài nô tỳ ở đó đều quỳ xuống thỉnh an.

Thanh Lê đứng ở gần cuối hàng cũng quỳ xuống, vừa đứng lên đã nhận thấy có một ánh mắt cứ nhìn y chăm chăm, Thanh Lê quay đầu qua thì thấy thị thiếp vào cửa cùng lúc với y – Lâm thị đang nhìn y đầy căm ghét.

Lâm thị mấy tháng này qua không tốt, Triệu thị vững vàng ép nàng ta một đầu. Nhưng nàng ta tự an ủi, Triệu thị dù có nổi bật, không phải Thái phó vẫn chưa cùng nàng qua đêm sao? Tính đi tính lại, nàng ta đấu không lại Triệu thị, nhưng lại nhìn thấy Mặc Ngọc đến tìm Thanh Lê. Đây cũng là tình cờ, Mặc Ngọc là nhất đẳng nha hoàn bên cạnh Thái phó, lại đến tìm một nam sủng không có chút nổi bật nào, mỗi ngày chạy đến chạy đi làm việc vặt! Lâm thị không muốn tin Thanh Lê được Thái phó ân sủng, nàng ta khinh thường Thanh Lê, lại ghen tức y có quan hệ với Mặc Ngọc. Dằn vặt qua lại, nàng ta không chỉ ghen tị, còn có phẫn hận.

Thật ra lần ấy Mặc Ngọc đến tìm, chỉ vì muốn Thanh Lê phối phương thảo dược cho thay mới cho chăn gối. Phó thị biết điều ấy, nhưng Lâm thị không biết, nên nàng ta mới ghen tị như vậy. Triệu thị tài sắc hơn nàng ta, còn có thể chấp nhận, bằng nếu thua cuộc trong tay một kẻ tầm thường như Thanh Lê, nàng ta không chịu nổi. Mấy tháng này ở Vi trạch Lâm thị chưa từng chịu ủy khuất như vậy, ở nhà nàng là tiểu thư được nuông chiều nhất, tuy phụ thân chỉ là Tả ti nhưng không thiếu tiền tài, an bày vật dụng cho nàng ta đều là tốt nhất. Vào Thái phó phủ rồi thì không còn tốt như vậy nữa, Phó thị cũng không phải mẫu thân nàng ta mà cưng chiều nàng ta. Nửa năm trôi qua mà Lâm thị vẫn phải sống cuộc sống tất khuất tiết kiệm, Lâm thị còn nhỏ tuổi, trong lòng không cân bằng được, chuyện Thanh Lê có một đầu vượt nàng càng làm nàng hỏng mất.

Thanh Lê không phải vô tri, ánh mắt ác ý như thế, y không muốn để ý đến, rũ mắt nhìn xuống đất. Đằng kia cô cô thiếp thân của Phó thị đang phát lì xì cho quản sự. Triệu Ngọc Chân đứng ở đầu hàng thiếp thất, rất gần với chỗ Phó thị, còn nói chuyện với bà; thỉnh thoảng lại truyền đến hoan thanh tiếu ngữ.

Mãi đến tận giờ Ngọ Phó thị thấy mệt mỏi mới cho đám nô tài lui, Lâm thị cả buổi vẫn không nói được với Đại phu nhân câu nào, trong lòng vô cùng ấm ức. Thanh Lê còn không thèm nhìn nàng ta, tránh né nàng ta. Lâm thị càng nghĩ, càng thấy quanh quanh ai ai cũng chống đối nàng, trong lòng nàng ta nghẹn một cục tức, không xả ra được sẽ uất nghẹn trong lòng đến chết.

Các tiểu thiếp và nha hoàn, tiểu tư hành lễ xong, chúc Đại phu nhân năm mới bình an cát tường, liền trật tự mà rời phòng; chỉ là người có hơi đông, Thanh Lê đứng một lúc cảm thấy người không thoải mái. Hôm nay tổng kết năm cũ, nghênh đón tân xuân, ai ai cũng mặc quần áo mới, vẻ mặt hoan hỉ, y không muốn làm mình trở nên khác biệt, cũng mặc một kiện áo phiêu phiêu Tú phòng phát xuống, chỉ là áo này không đủ dày, y cảm thấy rất lạnh. Bệnh cảm vừa mới đến hai hôm trước, làm sao dễ khỏi như vậy, Thanh Lê hiện tại chỉ muốn mau chóng trở về phòng.

Y đi chưa được hai bước, đã bị người khác đụng trúng, không kịp nhận ra là ai, đã bị xô ngã vào pho tượng Quan Âm bằng ngọc mà Phó thị bày giữa phòng.

Pho tượng này điêu khắc Quan Âm nghìn tay cao bằng cánh tay, vô cùng tinh xảo, giá trị thiên thành, Phó thị rất yêu thích, chỉ có dịp quan trọng mới đem ra trưng bày cho người khác ngắm. Thanh Lê không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ kịp lóe lên ý tưởng: vật kia quý giá, trong lúc ngã vội vươn tay ôm tượng, cũng vì thế mà ngã hơi nặng, bức tượng đè hẳn lên người y.

Chuyện diễn ra quá nhanh, đến khi Thúy Nhi hồi thần lại, kêu lên: "Công tử!" Rồi vội chạy đến muốn đỡ người. Nha đầu nhỏ con, không đẩy lại người khác, huống hồ các nha hoàn, tiểu tư khác cũng biết tượng kia quan trọng, vội vã xúm lại giúp đỡ.

Phó thị hồi thần thì đau lòng không thôi; Lưu bà tử cũng gấp gáp tiến lên xem, lúc này tượng ngọc đã được nâng lên bàn. Lưu bà tử khẩn trương kiểm tra một vòng bức tượng thì phát hiện một vết nứt nhỏ sau lưng, nhất thời mồ hôi lạnh đổ ra, vội bẩm báo cho Phó thị đang lo lắng.

Phó thị yêu quý pho tượng bạch ngọc này bao nhiêu, bà ta vô cùng hiểu rõ, nhất thời cảm thấy nô tài kia đáng chết. Hiển nhiên Phó thị cũng thấy vậy, lòng thị hiện tại đang muốn nhỏ máu đây!

Phó thị tức đến mặt mũi đỏ bừng: "To gan, to gan, nô tài đê tiện, mi giỏi lắm! Người đâu, kéo nó ra ngoài đánh chết."

Lưu bà tử hiển nhiên không giận đến mất khôn như Phó thị, sau khi nhìn rõ mặt Thanh Lê, bà ta cau mày, nói nhỏ vào tai Phó thị: "Bẩm phu nhân, nô tài này, mấy tháng trước được phân vào đội y giả, phục vụ lão gia, mấy ngày trước nha hoàn Mặc Ngọc còn đến tìm y; bây giờ đánh chết... cũng hơi không đáng."

Tay Phó thị siết chặt khăn tay, hừ lạnh một tiếng, bức tượng giá trị liên thành của thị bị hỏng, mà một nô tài đê tiện cũng không đánh chết được, việc này truyền ra, thị làm gì còn mặt mũi trong phủ. Thế nhưng bảo thị đem người giết thì có hơi hạ mặt mũi phu quân, thị cũng không làm được.

Người bị bức tượng ngọc kia đập cho đau nhức lồng ngực – Thanh Lê cho dù khó chịu, cũng không thể để mình rước án oan, y nói: "Bẩm phu nhân, nếu nô tài làm việc tất trách, dĩ nhiên sẽ cam nguyện lĩnh phạt; chỉ là vừa nãy có người đẩy nô tài..."

Lâm thị một bên cười mỉm: "Hiện tại muốn tìm cớ cũng đã muộn, ở đây nhiều người thấy ngươi làm hỏng tượng ngọc, ngươi còn muốn chối tội, tìm người khác đến lãnh sao? Cùng là thân phận nô tài với nhau, sao ngươi lại độc ác như thế?"

Nhất thời các tiểu tư, nha hoàn khác thấy thị nói có lí, Phó thị nghiêm khắc, lại quý tượng bạch ngọc, hiện tại bị lôi vào vũng nước đục này sẽ không có quả ngon ăn. Hơn nữa bọn họ cũng không rõ ràng lắm là chuyện gì, nếu bị tên Thanh Lê này chỉ điểm, có phải sẽ bị phu nhân đánh chết hay không? Trong bọn họ cũng không ít người ghen ghét Thanh Lê, bởi y được chọn vào đội y giả phục vụ cho Thái phó.

Nhất thời những người đứng gần Thanh Lê đều quỳ xuống: "Đại phu nhân minh xét, nô tỳ vô tội!"

Thúy Nhi muốn phản bác liền bị một nha hoàn khác quen biết với nàng kéo tay, Thúy Nhi nhìn công tử đang đứng trong đám người hùng hổ kia, y cũng đang nhìn nàng, khẽ lắc đầu một cái.

Thúy Nhi bụm miệng lại, nháy mắt hai mắt ướt át.

Triệu thị vẫn luôn đỡ tay Phó thị lúc này liền an ủi thị: "Đại phu nhân xin đừng quá đau lòng, nếu kẻ này phạm phải lỗi lớn như vậy, Đại phu nhân nhân từ, nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó tha, phải cho nô tài này một giáo huấn để răn đe mới phục chúng."

Vài lời hùa vào nhau đã định tội cho Thanh Lê, Phó thị bình thường cũng không có cảm tình gì với thiếu niên này, lại thêm sự tình tượng bạch ngọc xảy ra, thị đã đổi sang căm ghét cùng cực, liền thuận theo nói: "Triệu thị nói phải, nay bổn phu nhân tước thiếp vị của ngươi, hàng về làm nô tài hạ đẳng; bây giờ quỳ ở đây một ngày để chuộc tội! Những kẻ khác làm việc tất trách, tước tiền thưởng năm mới, ngày nghỉ giảm xuống ba ngày!"

Ngày đông giá rét, quỳ một ngày cũng ăn không ít khổ, thế nhưng cũng không đến nỗi chết người. Phó thị cho rằng như thế là hình phạt quá nhẹ, nhưng thị không muốn làm đến tuyệt tình, nhỡ đâu lão gia hỏi đến lí lẽ vẫn về phần thị. Tuy rằng hiểu rõ như vậy, lòng thị cũng không thoải mái chút nào, một nô tài hèn mọn mà thị cũng không thể thống khoái giết. Nghĩ đến tượng ngọc quý giá, tim thị lại đau, nhất thời đứng không vững, phải nhờ Triệu thị đỡ.

Triệu thị dìu Phó thị đứng lên: "Phu nhân nhân từ, Chân Nhi khâm phục không thôi, phu nhân đừng để nóng giận hại thân, mau vào trong để Chân Nhi hầu hạ ngài dùng bữa..." Nói đoạn cùng Phó thị đi vào nội thất, quản sự bên dưới liền chịu trách nhiệm giải tán hạ nhân. Những người khác vô duyên vô cớ bị trừ mất tiền thưởng năm mới, còn bị tước ngày nghỉ, trong lòng hận chết Thanh Lê, thấy y vẫn còn đứng liền đi đến muốn áp chế y, bắt y quỳ xuống.

Thúy Nhi chỉ có một mình, không giúp đỡ gì được cho công tử, nhìn thiếu niên gầy gò bị người khác mắng chửi, bắt quỳ gối giữa đại viện, nàng rất nhanh khóc rồi. Nha hoàn thân cận với nàng kéo nàng đi, sợ đứng thêm một hồi Thúy Nhi cũng bị liên lụy. Thanh Lê bị giáng xuống là nô tài hạ đẳng, Thúy Nhi cũng không thể đi theo y nữa, bây giờ tốt nhất là tìm chỗ dựa mới thôi.

Bị kéo đi, Thúy Nhi lấy tay gạt nước mắt, công tử vừa mới khỏi bệnh phải quỳ trong tuyết một ngày, sẽ đi mất nửa cái mạng! Nàng phải mau chóng nghĩ cách cứu công tử! Chắc chắn công tử bị người khác hãm hại, nàng tin lời công tử!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK