Khôn Ninh cung, cuối tháng ba, hoa đào nở, mang theo từng tầng từng tầng mùi hương cùng cánh hoa rơi lả tả, một trận gió cuốn qua, đào hoa xuân sắc thiên tiên nở.
**
Cung nữ quét hoa trước sân tên là Lạc Hồng, nàng được tổng quản ma ma cung Hoàng Hậu là Lưu bà tử đặt tên ngày đầu tiên được tuyển, ngày đó cũng là mùa xuân hoa đào nở, một hàng dài các tiểu cô nương thanh tú được vinh sủng tuyển vào cung Hoàng hậu làm nô tỳ tam đẳng. Nói không ngoa chứ vào cung Khôn Ninh kì thực còn có giá trị hơn cung Kim Long của Hoàng đế, bởi vì Hoàng hậu không những cao quý vạn ngàn mà phàm là những kẻ có chút thông minh đều biết, trong hậu cung quyền lực của nàng còn lớn hơn Hoàng đế. Lạc Hồng lúc được chọn vào hầu hạ Hoàng hậu trong lòng mừng rỡ như điên, tự nhủ ngày lành đã đến, phải cố gắng hết sức nịnh nọt Hoàng hậu.
Lạc Hồng người cũng như tên, nhan sắc có chút diễm lệ, Hoàng hậu không thích bên cạnh mình có người sắc sảo, cho nên nàng được phân cho làm cung nữ quét sân. Mơ mộng của Lạc Hồng tan biến trong ánh mắt lãnh đạm của Dung cô cô bên người Hoàng hậu.
Sân trước Khôn Ninh cung rộng lớn như một Ngự Hoa viên thu nhỏ, mang tên Xuy Lạc viên, đào hoa tu tác vô tình tử, cảm kích đông phong, xuy lạc kiều hồng.
Tên rất đẹp, hoa viên cũng rất đẹp, thế nhưng tháng tháng năm năm dài đằng đẵng chỉ bầu bạn bên hoa cỏ, bên trong yến hót oanh ca, bên ngoài đông phong tiều tụy. Những cung nữ nhập cung cùng lượt với nàng đã lần lượt thăng đẳng, thỉnh thoảng lại truyền tai nhau hôm nay Hoàng hậu nương nương ban thưởng những gì... Lạc Hồng luôn cảm thấy không cam lòng, nàng ta lãng phí mấy năm ngoài cửa điện, nhan sắc mĩ miều cũng sắp tàn phai, thế nhưng vẫn chỉ là cung nữ hạ đẳng nhất.
Đến khi cô cô kia đến tìm nàng ta, Lạc Hồng mới bừng tỉnh đại ngộ, đường ra của nàng sắp đến. Kì thực khi mới nhập cung được huấn luyện ở Tú Nữ cung, có một cô cô già xấu xí đã đến tìm nàng, tỏ ý khổ sở muốn được vào Khôn Ninh cung hầu hạ Hoàng hậu nhằm muốn được chút ân sủng, tiếc thay tuổi đã già không được chọn. Mụ ta nhìn trúng tư sắc của Lạc Hồng, muốn hợp tác với nàng ta, sẽ giúp nàng ta lọt qua bài kiểm tra mà vào Khôn Ninh cung, bù lại khi kiếm được chỗ tốt gì phải chia một nửa cho mụ. Lúc đó Đào Hồng chỉ là một tiểu cô nương mơ mộng muốn bay lên làm phượng hoàng, vì tài vật và cơ hội đối phương đưa ra mà đáp ứng. Nhưng qua vài năm rồi cô cô già cũng chỉ đến tìm nàng vài lần, Lạc Hồng chỉ có thể cầu đối phương chút tiền tiêu, rồi đi phủ nội vụ tìm mua vài thứ vụn vặt điểm trang cho xinh đẹp, ngày ngày trải qua nhàm chán vô vị.
Cô cô già cho nàng một bao phấn hoa, bảo là phấn thơm do mụ xảo ngộ mà có được, nếu dùng để rải trước cửa điện thì sẽ làm mùi hoa đào thêm dậy hương; kì thật Xuy Lạc viên cũng cách cửa cung một khoảng, mùi hoa đào có bay xa cũng không nồng đậm được như đứng giữa tán cây. Hoàng hậu bình thường trước sau có chúng hô hậu ủng, nàng ta không thể đến gần cũng không gây được sự chú ý, làm sao mà lọt được vào mắt xanh của ngài. Lạc Hồng nghĩ vài năm cũng không ra kế sách gì làm lung lạc tâm Hoàng hậu, nên khi được cô cô già kia bày kế, trong lòng không tránh được mơ tưởng.
Cô cô kia bảo nàng, nếu làm cho Hoàng hậu chú ý, sẽ mau chóng được thăng tiến. Hoàng hậu thích hoa đào, mùi hoa đào thanh nhã sẽ đẹp lòng Hoàng hậu.
Lạc Hồng sống trong cung mấy năm, đã sớm không còn ngây thơ, mưu ma chước quỷ gì mà chưa nhìn thấy. Nàng ta thấy bao bột phấn khả nghi còn từng vụng trộm ngửi qua, mùi hương quả thật say lòng còn hơn cả loại hương liệu cao cấp mà nàng từng vô tình ngửi thấy ở phủ nội vụ. Mùi hoa đào ngọt dịu lại thêm chút hương nồng mà còn mãnh liệt hơn cả hoa thật. Lạc Hồng có chút khôn vặt, nàng ta không chỉ tự mình ngửi mà còn bôi một ít lên mình, vờ lượn qua lượn lại trước mặt mấy cung nữ khác, được các nàng ta hâm mộ ghen tị mà truy hỏi xem mình đã dùng hương liệu gì... Lạc Hồng ha hả trả lời, là vì nàng ta quét hoa đào trước sân Khôn Ninh cung nên bị nhiễm mùi hương này, các cung nữ khác đều hâm mộ không thôi.
Vài ngày trôi qua mà nàng ta lẫn các cung nữ kia đều bình an vô sự, nàng ta còn mang mùi hương khó phai làm cả người thơm nức, tắm gội cũng chỉ nhạt bớt một chút. Lạc Hồng cảm thấy bao phấn bột kia thật sự quá quý giá, bảo nàng ta rải hết trước sân Khôn Ninh cung thì thật lãng phí, thế nhưng để được lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu, Lạc Hồng vẫn cắn răng làm.
Mỗi ngày nàng ta chỉ vẩy một chút, phấn bột kia tan vào không khí rất nhanh, nàng ta vẩy phấn lên chổi rồi cầm quét như thường lệ, các thị vệ không nghi ngờ gì cả, còn vì mùi hoa đào năm nay đậm hơn mọi khi mà tán thưởng không thôi.
Ở Trữ Tú cung.
"Cung nữ kia đã vẩy phấn bột rồi chứ?"
"Hồi nương nương, sự việc đã hoàn thành."
Lâm cô cô, vốn là nữ tỳ thiếp thân bên cạnh Nga phi, xóa lớp hóa trang trên mặt, gương mặt nhăn nhúm xấu xí bị cố ý bôi đen đi dần mất đi, để lộ vẻ mặt còn chút trẻ trung của mụ. Nga phi không an tâm để người khác đi dụ dỗ ả cung nữ kia ở Khôn Ninh cung, vì khắp lục cung đều là thế lực của Hoàng hậu, may mắn Lâm cô cô có chút tài hóa trang, cầm thêm lệnh bài ở cung khác là có thể đi lại khắp nơi mà khó bị phát hiện.
Mụ ta xóa vết tích trên mặt xong thì cởi cung trang ma ma phổ thông đem đốt, xóa sạch mọi dấu vết có thể chỉ đến Trữ Tú cung. Mỗi cung nhân ở các cung khác nhau đều có dấu ấn trên trang phục không đồng bộ. Bộ cung trang mà mụ mặc lấy từ Cảnh Hoa cung của Nhàn phi, nếu con nô tỳ kia bị phát hiện rồi bức cung cũng chẳng có chứng cứ chỉ mũi dùi vào Nga phi nương nương được.
Móng tay đỏ tươi của Nga phi đâm vào lòng bàn tay, ả vừa hồi hộp vừa mong đợi: "Hy vọng thuốc của vị cao nhân kia không làm bổn cung thất vọng... Hôm nay Tĩnh An hầu phu nhân dâng thiếp tiến cung đúng không... Đã đến lúc hành động rồi."
Lâm cô cô vâng dạ rồi đi ra tiểu trù phòng ở tây cung điện phân phó người sắc thuốc. Mụ ta luôn nghiêm khắc từng ly từng tí với cung nữ, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của người sắc thuốc, biểu hiện có chút khẩn trương. Tiểu Ngọc bị Lâm cô cô nhìn tâm thần hoảng hốt, nhém chút nữa đánh đổ bát đựng dược liệu, liền bị Lâm cô cô trách mắng: "Tiện tỳ vô dụng, có chút chuyện làm cũng không xong!"
Nói rồi lại phân phó thêm hai người giúp đỡ, còn Tiểu Ngọc kia bị mụ vả sưng mặt, cố gắng nhịn không khóc, kẻo lại làm Lâm cô cô thêm chán ghét.
Sau khi thuốc nấu xong, mụ tự tay bưng chén đến chính điện cho nương nương dùng, không để cung nữ nào chạm vào.
Trong chính điện Lã thị đang ngồi trên tràng kỷ, tay bưng chén trà có chút rung rung: "Nương nương, vật kia, đã được mang đến."
Nga phi phất tay cho cung nữ lui ra hết, rồi mới để Lã thị mở giỏ trúc đựng thức ăn thị vẫn ôm khư khư từ nãy.
Lã thị lấy vài món đồ khô ra rồi xốc tấm vải, bên dưới là một đứa trẻ sơ sinh chừng một, hai ngày tuổi, để đề phòng đứa trẻ khóc, thị đã dùng một ít phấn mê, thất kinh dối trá vượt qua vài ải kiểm tra, mang đứa trẻ vào cung.
Lã thị lấy khăn chấm mồ hôi trên trán, trời mới biết lúc đưa đứa trẻ này vào thị đã cố giữ vẻ trấn tĩnh trên mặt thế nào. Con gái và trượng phu đều quá lớn gan, thị chỉ là một phụ nhân trong nhà ít ra ngoài, chỉ việc nghĩ đến tội làm lẫn lộn huyết mạch Hoàng gia đã dọa thị một thân mồ hôi lạnh. Vạn hạnh là thị cũng đã lớn tuổi lại là phu nhân nhà quyền quý, trong lòng thất kinh nhưng ngoài mặt làm cũng không tệ, dễ dàng vượt qua ải kiểm tra tầng tầng lớp lớp.
Nga phi nhìn bộ dáng cả kinh thất sắc của mẫu thân thì hừ lạnh: "Mẫu thân yên tâm, nữ nhi đã bố trí người tiếp ứng cả rồi, việc này được làm cực kỳ cơ mật, bảo đảm không có sơ hở gì! Khôn Ninh cung bên kia cũng đã bố trí xong..." Hoàng hậu mỗi ngày đều phải đi dạo một vòng, thái y nói sẽ tốt cho sinh sản vì thai của Hoàng hậu có chút lớn, trong mắt Nga phi lóe một tia tàn nhẫn, ả đã tìm người thử nghiệm. Chỉ cần người có thai hít phải một chút, phấn kia sẽ làm thai nhi nhiễm độc rồi chết trong bụng mẹ, thần không biết quỷ không hay; nữ tử hít phải khí này lâu ngày sẽ mất khả năng sinh sản. Chỉ cần làm Hoàng hậu sảy đứa trẻ, sau đó lại hại nàng ta mất khả năng có con, hậu vị của Hoàng hậu chắc chắn không giữ được.
Còn con của ả, hôm nay dù có xảy ra việc gì ả cũng phải sinh nó ra trước. Bên ngoài cửa có tiếng gõ khẽ: "Nương nương, thuốc dưỡng thai đã được sắc xong."
Nga phi gạt nắp giỏ trúc xuống, xốc lại tinh thần nói: "Vào đi."
Lâm cô cô tay cầm khay nhanh nhẹn tiến vào, Nga phi đưa một ánh mắt ra hiệu, mụ ta sau khi dâng chén thuốc lên thì lẳng lặng cầm giỏ trúc lánh phía sau bình phong. Sau khi an bày đứa nhỏ kĩ càng, Nga phi cũng đã uống xong thuốc, đang được Lã thị dìu đến nằm trên giường.
Nga phi dần dần bắt đầu thấy bụng đau, ả cắn răng, đứt quãng nói: "Đã...có thể...truyền y... bổn cung....sắp sinh..."
Lâm cô cô lập tức cho cung nữ thông truyền, vội trước vội sau chuẩn bị vật dụng đỡ đẻ cho nương nương. Đại cung nữ vừa chạy đi Thái y viện tìm người, vừa để hai bà đỡ đã sớm tìm đến vào phòng nhìn Nga phi. Cả Trữ Tú cung lâm vào hỗn loạn, người người căng thẳng, sợ xảy ra sai sót gì sẽ phải mất đầu. Nếu Nga phi lâm bồn sớm như vậy, trưởng tử hoàng gia sẽ chui từ bụng của ả ra!
Làm xong hết mọi sự Lâm cô cô mới bắt đầu cho thông tri với Hoàng hậu. Lúc này Đại cung nữ vội vã chạy đến báo: "Ma ma, không xong rồi! Bởi vì Hoàng hậu bên kia đột nhiên lâm bồn, hơn nửa Thái y viện đã được mời đến Khôn Ninh cung! Nô tỳ vô dụng chỉ thỉnh được hai người đến!"
Lâm cô cô hai mắt tối sầm: "Đúng dịp như vậy sao!" Suy tính của nương nương... Bên kia Hoàng hậu lẽ ra còn hơn nửa tháng nửa mới sinh, thế nhưng... Lâm cô cô trong lòng điên cuồng suy đoán, chắc hẳn Hoàng hậu đã trúng 'đào hoa mộng' do cung nữ kia vẩy trước điện! Cho dù có lâm bồn cùng lúc với nương nương, cũng không thể vượt qua nương nương được. Nói rồi mụ phất tay: "Mau mời các Thái y đến xem cho nương nương!"
Hoàng đế nhận được tin cả Hoàng hậu và Nga phi sinh nở cùng lúc, phân vân một hồi, cắn răng: "Đi! Bãi giá Trữ Tú cung!" Giữa Nga phi và Hoàng hậu, đương nhiên gã muốn đến nhìn bùa hộ mệnh một chút.
Tổng quản thái giám bên người gã nhăn mặt: "Hoàng thượng trăm triệu lần không thể! Bây giờ là thời khắc quan trọng, Hoàng thượng tuyệt đối phải để cho bên kia chút mặt mũi!"
Ngoài mặt phải làm cho đẹp đẽ, thời khắc này nếu Hoàng đế chọn sủng phi không quan tâm Hoàng hậu, khác nào tát một cái vang dội vào thể diện Hoàng gia! Vi gia bên kia cũng tuyệt đối không để yên cho Hoàng thượng hồ đồ.
Những đạo lí đơn giản này Hoàng đế sao vẫn không hiểu... Hoàng đế tỉnh táo lại, gật đầu: "Ngươi nói đúng, bãi giá Khôn Ninh cung! Trẫm phải đến xem Hoàng hậu!" Qua cơn kinh hách, gã đã nhớ ra Nga phi bên kia trộm nói cho gã chút sử kế nhỏ bên chỗ Hoàng hậu, gã phải qua bên đó nhìn giúp Nga phi. Hoàng đế thiên tư ngu dốt không thích học hành, đã làm cho mấy lão sư dạy học tức đến từ quan, người tâm kế nhỏ mọn lại thích nghe xu nịnh, làm tổng quản thái giám bên người gã nhiều phen lo nát tâm. May mắn thời khắc quan trọng Hoàng thượng vẫn nghe khuyên bảo, tổng quản thái giám gật đầu, rồi gọi người khởi xa giá đưa Hoàng đế đến nhìn Hoàng hậu.
Khôn Ninh cung được Cấm vệ quân điều động bao đến kín mít như bưng, thấy xa giá của Hoàng đế đến thì tránh ra một con đường cho gã vào. Khi Hoàng đế đi ngang cửa chính thì đột nhiên có một cung nữ đang quỳ bỗng loạng choạng ngã sấp xuống, phát ra một tiếng kêu: "Á!"
Hoàng đế giả vờ bị giật mình, loạng choạng ngã từ bậc thềm xuống. Tổng quản thái giám vội vã đỡ gã dậy: "Hoàng thượng, Hoàng thượng không sao chứ?! Nô tỳ to gan!"
Hoàng đế được người đỡ chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cung nữ đã sợ hãi đến hoa dung thất sắc: "Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ không cố ý, là do A Trúc! Con tiện nhân này đẩy nô tì! Nó muốn hại nô tì!"
Cung nữ A Trúc bên cạnh vẻ mặt căm phẫn: "Lạc Hồng nhà ngươi nói bậy bạ gì đó, ta quy củ quỳ ở chỗ này thì làm sao mà hại được ngươi, đừng hòng ngậm máu phun người! Hoàng thượng minh xét! Nô tỳ vô tội, Hoàng thượng..."
Hoàng đế lạnh lẽo nói: "Làm kinh động thánh nhan, tội đáng muôn chết. Người đâu, kéo Lạc Hồng xuống trượng tễ!"
Lạc Hồng vừa nghe nói tới mình bị ban chết lập tức phát điên, liều mạng cầu xin: "Hoàng thượng xin đừng! Nô tỳ vô tội! Hoàng thượng tha mạng..." Tổng quản thái giám lo sợ kinh động đến Hoàng hậu trong cung, vội vã nói: "Còn đứng ngơ ra đó làm cái gì! Mau đến bịt miệng nàng lại!"
Tổng quản thái giám theo bản năng muốn chấp hành hình phạt, nhưng sợ gây sát nghiệt ngay lúc Hoàng hậu lâm bồn thì cái tội này không ai gánh nổi. Hắn lo lắng nói nhỏ bên tai Hoàng đế. Gã trầm ngâm rồi nói: "Cứ áp giải xuống trước đi."
Người của Khôn Ninh cung vô cùng khó đụng vào, nay gã chỉ có thể lấy lí do vụng về này để xử lí ả cung nữ kia diệt khẩu. Hoàng đế không khỏi nhìn cung nữ tên A Trúc kia vài lần, kì thật gã đã suy nghĩ xem làm cách nào để quang minh chính đại xử tử Lạc Hồng nhưng không ngờ vẫn chưa kịp hành động Lạc Hồng đã tự chui đầu vào chỗ chết...
Nghĩ không ra Hoàng đế liền bỏ qua chuyện phiền lòng này, bước vào Khôn Ninh cung, bên trong người tới người lui, tiếng nữ nhân hét lên bên trong phòng làm cho gã có chút chùn bước.
Hậu cung không có Thái hậu chủ trì, ma ma tổng quản sẽ chịu trách nhiệm an bày những việc này. Dung cô cô bên người Hoàng hậu mặt vẫn trấn tĩnh nhưng không giấu được sầu lo trong mắt, thấy Hoàng đế đến liền hành lễ rồi tường thuật lại cơ sự: "Bẩm Hoàng thượng, ban sáng nương nương sau khi dùng điểm tâm xong thì muốn ra Xuy Lạc viên đi dạo. Chỉ mới dạo một lúc nương nương đã nói đau bụng, từ nãy đến giờ đã trôi qua một canh giờ rồi! Thái y bảo hoàng tự có chút lớn, thai của nương nương sợ rằng khó sinh!"
Hoàng đế trong lòng không biết buồn vui, nhưng ngoài mặt không thể hiện, chỉ quy củ nói: "Công đạo với các thái y, phải dùng hết sức cứu Hoàng hậu!"
Trong cung rối loạn thành một nùi, ở cả hai cung thất, hai nữ nhân đang trong lằn ranh sinh tử, chạy đua với thời gian.
Trích từ "Thái tang tử" của Nạp Lan Tính Đức