Em gái nhỏ trắng đêm không về, có thể nói dối giấu những người khác nhưng lại không thể gạt được Mạc Việt.
Hắn không chất vấn cô, đầu tiên đi tìm Lâm Trình Nghiêu.
Hai người trước kia tiếp xúc qua lại không ít, hắn đối với cách làm người của Lâm Trình Nghiêu ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết, chỉ là hiểu không sâu.
“Anh cùng em gái tôi quen biết khi nào? Đừng nói với tôi là nhất kiến chung tình.”
“Thật lâu trước kia.”
“Tiểu Vân mất trí nhớ, hơn nữa trước khi mất trí nhớ —— theo như tôi được biết, cũng chưa từng gặp anh lần nào.”
Lâm Trình Nghiêu nhướng mày, thái độ làm người ta nhìn không ra hắn đang nghĩ gì, “Vậy thì cũng theo như tôi được biết, anh cũng không có nắm giữ toàn bộ hành tung của cô ấy.”
Mạc Vệt hồ nghi mà nhìn hắn.
“Anh rốt cuộc có ý tứ gì?”
“Mất trí nhớ thì như thế nào?” Lâm Trình Nghiêu thản nhiên cười, “Những thứ đã thấm vào trong xương cốt, mãi cũng không quên được.”
Mất một lúc sau, Mạc Việt mới hoàn toàn hiểu ý của hắn.
Ánh mắt tiểu Vân nhìn Lâm Trình Nghiêu, không phải là triền miên không dứt, nhưng lại thấm đẫm điều gì đó rất đặc biệt.
Mà Lâm Trình Nghiêu nhìn chăm chú vào ánh mắt của cô ——
Đúng là như lời hắn nói, là thứ đã khắc sâu trong xương cốt không thể xóa nhòa.