Kết quả bị người của Mạc gia dùng mọi cách lôi kéo tới.
Lâm Trình Nghiêu đơn độc hồi lâu, từ hai bàn tay trắng mà trở nên mạnh mẽ, không chịu bất luận kẻ nào ước thúc.
Nhưng là Mạc thị……
Hắn đáp ứng rồi.
Phá đổ Hoa Đàm khó khăn không nhỏ, chỉ cần là có thể cung cấp trợ giúp, hắn đều chấp nhận mọi điều kiện.
Sau đó, hắn gặp được Mạc Vân.
Đó vốn là người thiếu nữ chẳng có gì đáng chú ý, có một khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn xa lạ, còn có ánh mắt cực kỳ giống của cô ấy.
Điềm tĩnh, trầm ổn, hào phóng, không phù hợp với tuổi và khí chất năm tháng lắng đọng lại trên người cô.
Sau màn ảnh thì như hai người khác nhau.
Vẻ đẹp tự nhiên dựa vào phát âm và ngữ điệu thanh lãnh, cỗ ngạo nghễ tuyệt thế từ trong xương cốt kia tựa hồ là sinh ra là có sẵn, một tiếng cười nhẹ nhàng, đúng là nhân vật cần thử kính – khuynh quốc khuynh thành.
Cô nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa khép hờ ra, thần thái hững hờ thờ ơ, phảng phất như đóa hồng mai gặp kinh hỉ ở bay tán loạn trong cảnh tuyết, tiện đà lại cúi đầu, bên môi ẩn ẩn hạ xuống một độ cung.
Thẳng khi nghe thấy đạo diễn nhẹ nhàng vỗ tay, cô mới ngẩng đầu, hướng tới nơi này hơi hơi mỉm cười.
Nhìn đến hắn, cô không dấu vết dấu đi đáy mắt muôn vàn ngôn ngữ.
Lại không ngờ, Lâm Trình Nghiêu cơ hồ muốn bóp nát bút máy trong tay.