Kermid giám sát nãy giờ hoàn toàn không phát hiện ra người đi lên tầng hai này. Moon cũng không hề phát giác. Ngược lại, chính Mạnh Phương Ngôn lại là người phát giác ra trước.
Anh đã không còn thời gian để trốn hay bỏ chạy, mà anh cũng không định làm vậy.
Anh vẫn duy trì động tác của mình, không chút động đậy, hơn nữa biểu cảm còn không hề hoang mang, lo lắng, tựa như việc anh ngồi ở đó là hết sức tự nhiên.
Người đứng ngoài cửa đeo mặt nạ, nhưng anh vẫn nhận ra, đó là anh chàng mặc trang phục hồn ma – Tạ Thẩm.
Tạ Thẩm cầm hai ly rượu trong tay, khẽ lên tiếng: “Mạnh Phương Ngôn?”.
Anh ta cũng nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Mạnh Phương Ngôn mỉm cười phía sau lớp mặt nạ, ung dung đứng dậy khỏi ghế: “Trong máy tính của Tăng Tự có vài bộ phim khá hay, tôi lên đây copy về”.
“Thế ư?” Tạ Thẩm nhìn anh, dán chặt mắt vào chiếc USB anh đang cắm trên laptop: “Bộ phim gì mà khiến anh phân tâm ngay cả khi party đang trong hồi náo nhiệt vậy? Hay chia sẻ với tôi đi?”.
Căn phòng im ắng.
Ai ngờ, Mạnh Phương Ngôn lúc này rướn môi cười, đường hoàng rút USB ra, tắt máy tính, đứng dậy đưa cho anh ta.
“Hai ly rượu này anh đều chưa uống phải không? Cho tôi một ly nhé.”
Tạ Thẩm nhìn anh, lát sau, đưa ly rượu bên tay trái cho anh, rồi đón lấy chiếc USB trong tay anh.
“Trong số rất nhiều người tôi quen biết, anh là người thuận tay trái mà tôi ấn tượng sâu sắc nhất đấy.”
Anh đóng cửa lại, cùng Tạ Thẩm đi xuống nhà, cười khẽ, “Như tôi, tay trái vốn không làm được gì. Anh thì tốt rồi, tay trái cũng thuần thục như tay phải của người ta”.
“Từ nhỏ tôi đã quen dùng tay trái.” Tạ Thẩm nhấp một ngụm rượu, đôi mày nhíu lại khá chặt.
“Kể cả những lúc chơi bóng rổ, cầu lông, bóng chuyền?”
“Cũng dùng tay trái.”
“Khi dùng súng thì sao?”
Hai người men theo cầu thang đi xuống bậc thềm cuối cùng. Chỗ rẽ là nơi duy nhất yên ắng dưới tầng một. Câu hỏi ấy của anh vô tình bị phóng to, Tạ Thẩm nghe xong, đột ngột dừng động tác uống rượu lại, nghiêng đầu nhìn ánh mắt nâu toát lên ý cười của Mạnh Phương Ngôn.
Một phút vô thanh.
Nếu có người đi tới đây lúc này thì sẽ phát hiện ra, giữa hai người đàn ông ấy tựa như có một cơn phong ba hung dữ, đẩy người ta vào chỗ chết, đủ để hủy hoại tất cả các sinh vật định lại gần.
Tíc tắc, tíc tắc…
Không ai nói gì, đồng hồ cứ chạy, thời gian vẫn trôi, như có một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược.
Một phút sau, Mạnh Phương Ngôn uống cạn ly rượu trong tay mình, cười to, giơ ly về phía Tạ Thẩm, “Đùa thôi mà. Thời buổi này rồi, ai còn chơi súng chứ? Với lại, đây đâu phải Mỹ, anh nói đúng không?”.
Nét mặt Tạ Thẩm vẫn đóng băng lại. Một cảm xúc gì đó lướt nhanh qua mi tâm anh ta, nhanh tới nỗi khiến người ta không cảm giác được đó là cảm xúc gì.
“Happy Halloween, brother!” Anh nhẹ nhàng vỗ vai Tạ Thẩm, rồi đi về phía sàn nhảy.
…
Rời khỏi góc rẽ, Mạnh Phương Ngôn cầm một lý Whiskey, đi tới bên cửa sổ.
Anh đeo tai nghe lên, Kermid lúc này mới dám lên tiếng, giọng nói hổn hển như vừa nhịn thở hai phút dưới nước, “… Em thề, em suýt nữa thì tè ra quần. Mars, chẳng lẽ anh đã đưa hiệp ước Satan cho hắn thật?!”.
Anh không nhịn được cười, uống một hớp rượu, “Chiếc USB đưa cho anh ta, bên trong thật sự chỉ có phim, là hai bộ phim hai đầu trong top 10 bộ phim cấm của thế giới, 120 ngày ở địa ngục trần gian và Mỹ nhân ngư dưới ống thoát nước”.
Anh thật sự đã đùa một vố lớn với Tạ Thẩm.
“Trước đây em không tư cách hợp tác với anh, nhưng bây giờ cuối cùng em cũng thực sự hiểu vì sao Cục trưởng lại tin tưởng anh như vậy.” Giọng Moon có chút tản mát, “Có lẽ sự có mặt của em và Kermid chỉ càng liên lụy tới anh…”.
“Không có chuyện đó.” Anh khẽ nói, “Mấy đứa là những người đồng đội tuyệt vời nhất”.
Sự kính trọng trong lòng Moon trong phút chốc đã lên tới cực điểm.
Anh nói thì nhẹ nhàng như vậy, nhưng kể từ giây phút anh phát giác có người xuất hiện, anh đã hoàn thành việc cất chiếc USB có chứa hiệp ước Satan để cắm một chiếc khác, khôi phục lại giao diện của máy tính. Hơn nữa, còn bình tĩnh tiếp lời với Tạ Thẩm, và rời khỏi phòng an toàn.
Họ không thể ngờ anh còn chuẩn bị một chiếc USB khác để thay thế.
Cô bỗng nhiên nhớ lại năm xưa trong lúc bồi dưỡng trong Cục, có một điệp viên đã đánh giá vị Chiến thần ẩn mình trong truyền thuyết như thế này: Mọi hành động của anh đã kết hợp hoàn hảo dối trá và sự thật, xây dựng một thế giới giả tượng cho tất cả mọi người, giống như Kẻ đánh cắp giấc mơ, anh lợi dụng thế giới ảo đó để nhẹ nhàng đoạt được mọi thứ mà anh muốn.
“Mặc dù tôi có thu hoạch.” Anh nói với các đồng đội như vừa trải qua một mối nguy lớn, chỉ hận không thể nâng ly chúc mừng, “Nhưng nhiệm vụ thất bại rồi, quá trình copy hiệp ước Satan mới tiến hành được 95% thì bị ngắt”.
“Tôi phải lên đó thêm lần nữa.”
Kermid và Moon trầm mặc giây lát, hai người họ đều muốn phản đối, nhưng không có lý do.
Họ đều hiểu, lần ban nãy đã là nguy hiểm tột độ. Nếu không nhờ anh nhanh trí thoát thân thì tất cả công sức đã tan tành mây khói. Nhưng nếu bây giờ anh lại lên đó lần nữa thì coi như khả năng bị phát hiện sẽ tăng cao gấp đôi.
Nhưng, cơ hội như vậy, một khi để mất sẽ không bao giờ có lại được.
Nói tới đây, anh giơ đồng hồ lên, “Vẫn còn thời gian”.
Uống xong ly Whiskey trong tay, anh quan sát động thái trong phòng khách, tính toán lần thứ hai lên gác. Nhưng đúng lúc anh định âm thầm rời khỏi phòng thì anh bỗng nghe thấy Kermid gọi mình từ trong tai nghe.
“Sao vậy?” Anh hỏi, “Có chuyện gì à?”.
“Không ạ…” Kermid hơi ngập ngừng, “Em không biết có nên nói hay không, chuyện này không liên quan gì đến nhiệm vụ…”.
Anh bỗng nhiên dấy lên một dự cảm không tốt lắm, bước chân cũng dừng lại, “Ừ?”.
“V…”
“Chúc Tịnh vừa một mình đi ra ngoài.” Moon ngắt lời Kermid, nói thay cậu ấy, ngữ điệu không nhận ra là vui hay buồn, “Ghost đã theo cô ấy ra ngoài rồi”.
…
Trong nhà quả thực quá ồn ào, hơn nữa người mời nhảy cứ ào ào không dứt, mà người cô quen thuộc lại không nằm trong tầm mắt. Ở thêm một lúc, cuối cùng Chúc Tịnh không chịu nổi nữa, định ra ngoài hóng gió.
Ra khỏi nhà, bầu không khí bao trùm màn sương lạnh của London. Cô đi về phía công viên với một rừng cây rậm rạp, ngồi lên một chiếc ghế dài trống vắng.
London đêm nay giống như “Bạch quỷ dạ hành”, những đứa trẻ hóa trang thành bí ngô hay ma ca rồng ai nấy đều vui vẻ phần khích, đi từng nhà xin kẹo và bánh ngọt.
Cô dựa vào lưng ghế, hít sâu một hơi.
Không hiểu vì sao, tối nay tim cô đập rất nhanh.
Những tưởng vì bài nhảy cùng Mạnh Phương Ngôn ban nãy, dẫu sao cô cũng lâu lắm rồi không cùng nhảy với người đàn ông nào. Nhưng đến tận bây giờ tim cô vẫn chưa ngơi nghỉ, đập nhanh tới cô gần như không thở nổi.
Lẽ nào sắp có chuyện gì không hay xảy ra?
Nghỉ ngơi một lúc, cô bỗng nghe thấy tiếng di động rung lên trong túi áo.
Rút di động ra, cô cúi đầu đọc tin nhắn mới nhất, cuối cùng cũng hiểu vì sao tối nay mình lại khác thường như thế.
Bên cạnh chốc chốc lại vọng tới tiếng cười đùa của những thanh niên London bá vai nhau bước đi, cô vẫn như một pho tượng, ngồi im bất động.
Tầm mắt cô rơi xuống tin nhắn kia, mặt không chút cảm xúc, nhưng bàn tay cầm di động thì run rẩy từng cơn.
Không biết đã qua bao lâu, cô đứng dậy khỏi ghế, nhưng chân lập tức mềm nhũn, cả người bổ nhào về phía trước.
Tay và đầu gối đập thẳng xuống nền đất lạnh, xước xát, rướm máu, thế mà cô vẫn không có chút cảm giác nào.
“Chúc Tịnh.”
Loáng thoáng, cô nghe thấy có giọng ai đó.
Mạnh Phương Ngôn lao tới trước mặt cô như tên bắn, lập tức đỡ cô dậy. Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, nhíu chặt mày, như đang xác nhận điều gì.
“Ban nãy… từ lúc em đi ra ngoài, có ai nói chuyện với em không?” Anh hỏi, âm điệu khác hẳn vẻ thờ ơ ngày thường.
“Không có.”
“Có người quen nào nói chuyện với em không?”
“Không có.”
“Không ai cả.”
“Không.”
Nghe xong câu trả lời của cô, trong lòng anh như có một viên đá tảng rơi xuống. Cho tới lúc này, anh mới chợt nhận ra mình nắm vai cô hơi chặt, nhẹ nhàng buông tay.
“Em sao vậy?” Anh cúi đầu nhìn cô, nhận ra sự bất thường của cô.
Cô không có bất kỳ phản ứng nào.
“Chúc Tịnh.” Anh lặp lại vài lần, “Chúc Tịnh!”.
“Mạnh Phương Ngôn!” Cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt trống rỗng, “Anh từng hỏi tôi, nếu một người tôi hận tột cùng chết đi, tôi sẽ tâm trạng gì, đúng không?”.
Anh chợt ngừng lại, nghiêng đầu.
“Bố tôi vừa chết, đột quỵ.”
Anh nhìn cô, ánh mắt lóe sáng, bờ môi mấp máy.
“Tôi hận ông ta biết bao, anh không thể tưởng tượng được tôi hận ông ta nhường nào đâu. Bây giờ ông ta chết rồi, tôi nên vui mới phải. Đúng không? Đi nào, chúng ta đi làm vài chén, mau đi thôi!”
Lớp hóa trang càng trở nên đáng sợ hơn vì biểu cảm của cô. Cô cười sằng sặc không ngừng, xua tay, lắc đầu, giọng thậm chí vang khắp công viên yên ắng.
“Từ nhỏ tôi đã ăn cơm một mình, đi chơi thì Chúc Kính Quốc lúc nào cũng chỉ nắm tay Chúc Dung Dung. Tôi thi được xếp thứ nhất, Chúc Kính Quốc đến nhìn còn chẳng thèm nhìn tôi một cái, chỉ mải mê an ủi Chúc Dung Dung vì thì trượt. Sau này tôi ra nước ngoài, khó khăn lắm tôi mới gặp được một người chỉ nhìn tôi. Tôi tưởng đó sẽ là người đàn ông đi cùng tôi nốt cuộc đời này, thế mà về sau anh ta cũng lên giường với Chúc Dung Dung. Anh có biết sau khi hay tin, ông ta nói gì không?”
“Ông ta nói: Chúc Tịnh, con quá kiên cường, không biết thế nào là sợ hãi, là đau đớn. Không có Chu Dịch Kỳ con vẫn có thể sống tốt, nhưng Dung Dung thì không thể. Nó cần được bảo vệ, nó cần nhiều tình yêu thương hơn, nó cần Chu Dịch Kỳ hơn con.”
“Thế nên bây giờ, người chưa từng cho tôi một chút tình phụ tử nào, người đàn ông chưa bao giờ tròn trách nhiệm làm cha đã chết rồi. Ông ta đối xử tệ bạc với tôi như vậy, tôi nên rất vui, đúng không?”
Anh chưa bao giờ nghe cô nói nhiều như vậy. Anh muốn nắm lấy tay cô nhưng lại bị cô gạt ra. Anh muốn cô ngừng cười lớn nhưng cô chỉ càng cười dữ hơn.
“Mars, bài nhảy cuối cùng sắp kết thúc rồi.”
Trong tai nghe, Moon nhấn mạnh từng chữ, “Còn mười phút nữa thôi”.
Anh chỉ còn cách hiệp ước Satan một bước thôi.
“Ghost rất có thể cố tình đi theo cô ta, có ý điệu hổ ly sơn, lợi dụng cô ta để dụ anh ra khỏi nhà.”
Cơ hội như thế này có thể say này không bao giờ xuất hiện nữa.
Lỡ mất đêm nay, mọi kế hoạch về sau đều rơi vào bùn lầy.
Anh phải quay đầu, phải trở về ngôi nhà kia.
Anh không thể ở lại đây.
Anh không thể.
“Chúc Tịnh.” Rất lâu sau, cuối cùng anh giơ tay ra, nắm chặt bả vai cô.
Cô vẫn đang cười. Anh nâng mặt cô lên, ép cô nhìn vào mắt mình, “Chúc Tịnh”.
“Tôi sẽ cùng em quay về thành phố T ngay bây giờ, ngay lập tức.”
Tiếng cười của cô tắt dần. Cô nhìn sâu vào mắt anh, đôi mắt ấy bây giờ không mông lung, không có lốc xoáy mà trong vắt như một hồ nước chỉ soi bóng cô.
Cô cảm nhận được một sợi dây nào đó trong lòng mình hoàn toàn đứt phựt vào khoảnh khắc này.
Một giây sau, một giọt nước mắt rơi xuống từ hốc mắt cô.
“Anh nói không sai, tôi trở thành bác sỹ vì ông ấy, nhưng ông ấy không đợi được tôi cứu ông ấy.”
Từng giọt, từng giọt, cô chưa bao giờ nhìn thấy giọt nước mắt nào của mình to như thế.
Mạnh Phương Ngôn nhìn sâu vào mắt cô rồi từ từ giơ tay lên, tháo tai nghe xuống.
Anh tắt tai nghe, bỏ vào túi áo.
Sau đó anh đưa tay, kéo cô vào lòng…