Hoa Kỳ, bang Wyoming, vườn quốc gia Yellowstone.
Một chiếc xe du lịch lớn đang đều đều chạy qua đường quốc lộ, rẽ vào cửa lớn của công viên, lái về hướng bãi đỗ.
“Vườn quốc gia Yellowstone thường mở cửa từ tháng ba tới tháng mười một…” Trong xe du lịch, hướng dẫn viên giới thiệu từng câu từng chữ, “Nhưng năm nay thời tiết lạnh đặc biệt sớm, bây giờ mới đầu tháng mười mà công viên đã chuẩn bị đóng cửa rồi. Các bạn coi như sẽ là lượt khách du lịch cuối cùng trong năm nay”.
Lúc này Chúc Tịnh đang ngồi một mình trên dãy ghế cuối cùng, nhắm nghiền mắt, mơ màng nghe giới thiệu từ phía hướng dẫn viên.
Đêm trước khi tới đây, các bạn học nhất thời hưng phấn mà mở party tại nhà. Cô biết ngày hôm sau phải ngồi máy bay đi du lịch, vốn dĩ không định uống quá nhiều. Nhưng cuối cùng vào lúc chơi trò chơi, cô lại đen đủi, thua từ đầu đến cuối, đành liên tục bị phạt rượu theo đúng quy định.
Choáng váng tưởng chết, Tăng Tự lúc này đang ngồi trước mặt cô có chút lo lắng nhưng lại quay đầu cười đểu: “Tịnh gia, cậu còn gắng gượng được không? Chỗ mình có túi ni lông nhá!”.
Cô xong, he hé mắt nhìn. Ánh mắt tuy đục nhưng vẻ sắc bén mọi ngày vẫn không hề giảm bớt.
Tăng Tự nhìn vào mắt cô hai giây rồi giơ cao hai tay lên, lặng lẽ quay trở về.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đỗ vào đúng vị trí. Chúc Tịnh cảm thấy cơn đau đầu càng lúc càng dữ dội, mũi cũng tắc nghẹn phần nào. Cô nghĩ bụng có khi nào là cảm cúm không, nhưng lúc này cũng chỉ còn cách cắn răng ngồi dậy khỏi ghế.
Hướng dẫn viên đứng ở đầu xe, đợi họ lần lượt xuống xe, đếm đầu người. Tới lượt cô, người cuối cùng bước xuống, ông bác ấy cũng có phần sửng sốt, kinh ngạc mà có phần khinh bỉ: “Cô bé, cháu ăn mặc thế này đi du lịch à?!”.
Chúc Tịnh bị ông ta nói vậy cũng dừng bước, quay đầu nhìn lại chiếc váy liền màu đen và chiếc giày cao gót mười phân mình đi từ trên máy bay xuống tới giờ, lạnh nhạt đáp: “Chú giúp cháu điền một tờ giấy bảo đảm đi, trong túi xách của cháu còn một chiếc kính râm nữa”.
Đám “đồng bào” đã học cùng cô bốn năm trong trường Y, hiểu sâu sắc cá tính của cô giờ phút này chỉ yên lặng đứng bên quan sát, tiếng cười đã trượt tới bên môi sắp bục ra ngoài vẫn cứ phải cố mà nuốt xuống.
Nhưng ai ngờ, đúng lúc này vẫn có một tiếng cười không sợ chết truyền tới cắt ngang. Tiếng cười này không nặng không nhẹ mà vẫn đủ khiến mọi người có mặt đều nghe rõ ràng.
Tất cả mọi người, bao gồm Chúc Tịnh, đều nhất loạt nhìn về phía âm thanh phát ra.
Họ thấy người ấy đứng tách hẳn ra khỏi đám đông, là một người đàn ông xa lạ với mái tóc đen, cao phải đến mét chín. Anh mặc một chiếc áo khoác thể thao rộng rãi phù hợp với việc leo núi, chiếc sơ mi bên trong bung đại hai cúc cổ, loáng thoáng nhìn thấy được máu trắng nổi bật trước ngực.
Còn gương mặt kia thì càng kinh hồn bạt vía hơn, ngũ quan không chê vào đâu được, một đôi mắt màu nâu nhạt, phản chiếu ánh sáng như hổ phách.
Một người đàn ông với dòng máu lai không rõ danh tính.
Chúc Tịnh nhìn chăm chú người đàn ông nổi bật ấy, cứ cảm thấy có chút quen thuộc đến kỳ lạ. Anh ta cũng mỉm cười đáp lại cái nhìn của cô nãy giờ.
“Meng Fang Yan?”
Hướng dẫn viên lật giở danh sách trên tay, “Đoàn du lịch mà tôi dẫn vốn chỉ có nhóm sinh viên từ Anh trở về. Cậu hôm qua mới đột xuất muốn gia nhập, phải không?”.
Mạnh Phương Ngôn ngước mắt lên, “Đúng vậy”.
“Vậy thì, mấy ngày tiếp theo đây cậu sẽ cùng hoạt động với họ.”
Hướng dẫn viên vỗ vai anh, nhiệt tình dặn dò: “Nhớ là đừng đi riêng lẻ, với diện tích của công việc Yellowstone thì khó tìm người mất tích lắm đấy”.
“Xin cảm ơn.”
Sau đó, cả đoàn người cùng với hướng dẫn viên vào ở tại một khách sạn bên trong công viên, còn chàng trai duy nhất không thuộc đoàn của Chúc Tịnh lại chẳng mấy chốc đã thân thiết được với tất cả mọi người.
“Này, anh chàng đẹp trai.” Tăng Kỳ lúc trước vẫn đi sát bên cạnh Chúc Tịnh, giờ đặc biệt rảo bước tới bên cạnh anh: “Tên đầy đủ của anh là gì vậy?”.
“Tôi tên là Mạnh Phương Ngôn, Mạnh trong Mạnh Tử, Phương trong lập phương và ngôn trong ngôn ngữ.” Nhìn thấy vũng nước phía trước, anh lập tức giúp Tăng Kỳ nhấc hành lý lên một cách rất đàn ông.
“Chào anh, chào anh. Anh cứ gọi em là Tiểu Thất.” Tăng Kỳ cố tình nở một nụ cười dễ thương.
“Tôi tên Tăng Tự, là anh ruột của nó.” Tăng Tự thò đầu vào giữa họ, tự động giới thiệu, “Mọi người đều gọi tôi là Tự ca”.
Mạnh Phương Ngôn quan sát đôi sinh đôi hoạt bát trước mặt, ngừng lại vài giây, “Đúng là không khác nhau tý nào”.
“Tất nhiên rồi, dù sao cũng một trước một sau chui ra khỏi bụng mẹ mà.” Tăng Tự bá vai Tăng Kỳ, cười phá lên, “Nhưng tôi vẫn cảm thấy diện mạo của mình cao hơn một bậc so với cô em gái ngốc nghếch này, cậu nói có đúng không?”.
Chúc Tịnh nãy giờ yên lặng nghe cuộc hội thoại giữa họ, bỗng bất thình lình lên tiếng: “Anh nghĩ quá nhiều đấy. Đã không khác mấy thì làm sao cao hơn một bậc được? Chẳng nhẽ anh có bốn mắt?”.
Mọi người lập tức cười rộ lên, lần lượt giơ ngón cái lên trước mặt cô, “Tịnh gia uy vũ”.
Chúc Tịnh xoa xoa cái đầu đau đến sắp nổ tung, ngước mắt lên lại bắt gặp biểu cảm cười mà như không cười của Mạnh Phương Ngôn.
Cô âm thầm lườm nguýt trong lòng, rồi xách ba lô, cố tình bước chậm lại, cách biệt hẳn tốp người muốn thân thiết với anh chàng có dòng máu lai kia.
Sau khi vào khách sạn, mọi người đứng trước đại sảnh, đợi hướng dẫn viên làm thủ tục nhận phòng. Người ngoài duy nhất lại nghiễm nhiên trở thành trung tâm đề tài.
“Bọn tôi là sinh viên của trường Y APT, vừa tốt nghiệp chuyên ngành cử nhân y học lâm sàng, đây coi như là chuyến du lịch trước khi học lên nghiên cứu sinh.” Tăng Tự cười tít mắt vỗ vai anh, “Cậu thì sao? Ở Mỹ cậu học MBA hay đang đi làm?”.
Anh mở chai nước khoáng, uống một ngụm, từ tốn đáp: “Tôi có việc nên tới Mỹ ở một thời gian, bình thường tôi định cư lâu dài tại London”.
“Thật sao?” Các bạn nữ vừa nghe thấy anh chàng đẹp trai có chung tọa độ với mình là đã phấn khích hết cả, “Trước kia anh học trường nào vậy? Chuyên ngành gì thế? Em cứ cảm thấy trông anh và chúng em cũng chỉ tầm tuổi nhau thôi…”.
Anh né tránh câu hỏi về tuổi tác, chỉ bình thản trả lời: “Imperial College London (Đại học Hoàng gia London), học chuyên ngành IT”.
“Ấy? Chuyên gia IT?”
“Sao không nói là hacker?”
Các bạn nữ đều xua tay, “Dù là hacker hay người lập code cũng đều là các anh kính cận bốn mắt hoặc các ông chú chứ, không thể là một mỹ nam được…”.
Anh khẽ ho một tiếng, chỉ cười không nói.
Mọi người vẫn còn muốn tiếp tục buôn dưa lê về anh, nhưng hướng dẫn viên đã làm xong thủ tục, mang cả một xập thẻ phòng quay lại, xác nhận thời gian tập hợp sáng mai, mọi người bắt đầu lục tục nhận thẻ phòng.
Chúc Tịnh vẫn luôn dựa vào ghế sô pha nghỉ ngơi. Đợi tất cả mọi người lên gác rồi, cô mới đứng dậy cầm chiếc thẻ phòng cuối cùng, kéo va li bước vào thang máy.
Tới tầng của mình, cô theo số trên thẻ đi đến trước cửa phòng. Ai ngờ vừa đút thẻ vào cửa, tiếng chuông di động đã vang lên. Cô nhíu mày rút di động ra khỏi ba lô, không thấy hiển thị tên người gọi bèn thẳng thừng ấn nút nghe.
“Tịnh Tịnh.”
Nghe được giọng nói đã xa cách mấy tháng trời đó, cô lập tức đứng sững lại trước cửa. Hai giây sau, cô mới lạnh lùng lên tiếng: “Bố “.
“Khi nào con về nước?” Người đàn ông trung niên cất giọng nhàn nhạt.
“Mấy ngày nữa, con đang đi du…”
Ai ngờ cô còn chưa nói hết câu đã bị thẳng thừng cắt ngang, “Dù em đang làm gì, trước tuần sau bắt buộc phải tới thành phố T. Bố không muốn không nhìn thấy bóng dáng con tại đám cưới của em gái con”.
Chúc Tịnh nghe xong, bàn tay nắm di động siết càng thêm chặt.
Dẫu rằng trong lòng lúc này có vô số thanh âm đang nói với cô rằng, bao nhiêu năm qua mày đã quen rồi, thế nên đừng có kích động, cũng tuyệt đối đừng bị bất kỳ cảm xúc nào chi phối, nhưng cái miệng vẫn đi trước lý trí một bước: “Vì sao con cứ nhất định phải tham gia hôn lễ đó? Lẽ nào con là cô dâu? À, mà cũng đúng, cô dâu vốn dĩ quả thật là con”.
Người đàn ông trung niên ngừng lại hai giây, “Con vừa nói gì?”.
Cô hít sâu, cắn chặt môi, bàn tay đặt lên nắm đấm cửa chợt run rẩy.
“Chúc Tịnh…” Trước khi ngắt máy, giọng đối phương đã lạnh tới cực hạn, “Nếu con không tới tham gia đám cưới của Dung Dung thì sau này con cũng không cần bước chân vào gia đình này nữa. Đương nhiên, bố cũng hy vọng nếu con tới thì ăn mặc cho ra dáng con gái, đừng có uống đến say bí tỉ hoặc mặt mũi hốc hác đối diện với mọi người”.
“Người tới hôn lễ đều là những nhân vật lớn, bố còn sĩ diện.”
Từng tiếng từng tiếng đánh thẳng vào trái tim cô. Cô giữ chặt chiếc di động chỉ còn toàn tiếng tít tít, mặt không chút nhiệt độ nào.
Giữa hành lang yên ắng bỗng vang lên tiếng “cạch”.
Chúc Tịnh đột ngột quay đầu, chợt phát hiện cửa phòng bên cạnh bật mở, Mạnh Phương Ngôn đang tựa cửa, yên lặng nhìn cô.
“Anh có sở thích nghe trộm người khác nói chuyện điện thoại à?” Cô tưởng anh đã đứng đó rất lâu rồi nên sắc mặt có chút khó coi.
“Tôi chỉ vừa đi ra.” Anh khẽ nhếch môi.
Cô hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện với anh, mở cửa phòng đang định bước vào nhưng không ngờ bị anh từ sau nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay.
“Anh có chuyện gì?” Cô quay đầu, lạnh lùng hỏi.
“Sắc mặt cô không tốt lắm.” Anh chầm chậm nói, con mắt tuyệt đẹp hướng thẳng về phía cô: “Tôi cảm thấy có lẽ cô bị cảm rồi, cô có mang theo thuốc không? Có cần tôi đưa cô xuống phòng y tế không?”.
Chúc Tịnh nghe xong, cười khẩy một tiếng, rút tay ra, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Thật ngại quá, nhưng làm phiền anh đừng giở trò này ra với tôi”.
Anh im lặng.
“Mạnh Phương Ngôn, sinh ngày 15 tháng 6 năm XX.” Cô nhìn anh, nói rất nhanh, “Tôi vừa nhìn thấy hộ chiếu của anh ở chỗ hướng dẫn viên. Ở độ tuổi của anh, nếu chưa kết hôn tức là chưa chơi đủ. Xã hội hiện đại này anh tình em nguyện là chuyện hết sức bình thường. Tôi tin rằng chỗ bạn tôi chắc sẽ có không ít người tình nguyện ở đây vài ngày và được ngủ với anh. Đây chắc cũng là mục đích của anh khi tới đây du lịch một mình”.
Cô nói cực kỳ thẳng thắn, ngữ điệu cũng lạnh như băng.
Mạnh Phương Ngôn nhìn cô, hạ thấp giọng: “Còn đáng sợ hơn cả gai nhím”.
“Tôi không hề có bất kỳ ý kiến phản bác nào đối với cung cách sống và làm việc của anh. Chỉ muốn nhắc nhở anh đừng coi tôi thành đối tượng yêu đương vụng trộm là được. Tính khí tôi thật sự không tốt lắm đâu.”
Cô nói xong, chuẩn bị đi vào phòng thì người đằng sau lại một lần nữa dùng tay chặn cửa phòng lại.
Sau nhiều lần bị anh giận dữ ngăn cản, liếc nhìn ra đằng sau, cô phát hiện trên gương mặt anh đã có một biểu cảm hoàn toàn khác.
Giảo hoạt, sâu xa, lại có chút… cứng rắn không nói thành lời, bao dịu dàng hòa nhã trước đó hoàn toàn không tồn tại.
“Chúc Tịnh, chào đời vào lúc 12 giờ 35 phút ngày mùng 3 tháng 5 năm XX.” Khuôn mặt cô được phản chiếu trong con ngươi màu nâu của anh, “11 tuổi tới London. Tới năm 2013, đạt được học bổng toàn phẩn của Đại học APT, thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh David Roberts, địa chỉ nhà tại Trung Quốc là phòng 301 Di Duyệt Hiên, khu Thường Phong, thành phố T, mã số bưu điện 200034”.
“Tôi nghĩ trên hộ chiếu của cô chắc là không có những thông tin này.” Khi con ngươi của cô hơi dãn ra, anh bỗng dùng tay chặn lên đôi môi cô, “Cô đúng là không bạo lực thì không hợp tác”.