Chúc Dung Dung chẳng mấy chốc đã được phù dâu cùng một đám thợ trang điểm vây quanh cùng đi về phòng, thay bộ váy thứ hai. Đẩy cả ra, phát hiện cô ở đó, Chúc Dung Dung hơi bất ngờ, “Chị, sao chị lại ở đây?”.
Cô bước từng bước tới trước mặt cô ta, không chút biểu cảm.
Sau đó, dưới cái nhìn ngỡ ngàng của Chúc Dung Dung, cô hất thẳng ly rượu vang giấu đằng sau lưng vào mặt cô ta, với tốc độ mà cô ta trở tay không kịp.
Lớp trang điểm và váy vóc trong phút chốc bị hủy hoại, Chúc Dung Dung lập tức kêu lên thất thanh, cùng với đó là tiếng ly rượu vỡ tan tành, vang lên âm thanh chói tai. Cô xách vạt váy lên, bước ra khỏi phòng không hề dừng lại.
Mọi người trong phòng đều sững sờ vì cảnh tượng này. Vài giây sau, Chúc Dung Dung với dáng vẻ thảm hại mới bật dậy, vừa chửi mắng vừa đuổi theo cô ra ngoài. Đúng lúc này, Chu Dịch Kỳ không biết từ đâu nhận được tin, hốt hoảng chạy tới, nhìn thấy Chúc Tịnh đi ngang qua mình, anh ta vội lao vào phòng thay đồ, chặn Chúc Dung Dung đang bừng bừng phẫn nộ lại.
“Chu Dịch Kỳ, mẹ kiếp, anh đừng cản tôi! Anh tưởng tôi không biết anh vẫn còn yêu con đàn bà đê tiện đó sao?! Anh tránh ra cho tôi!”
“Dung Dung, em đừng vậy…”
…
Tiếng ngăn cản bất lực của Chu Dịch Kỳ bị tiếng hét inh ỏi của Chúc Dung Dung nhấn chìm, từng tiếng từng tiếng vọng trong không gian khách sạn. Chúc Kính Quốc, Quản Tâm,… càng lúc càng có nhiều người vội vàng lao về phía phòng thay đồ, thậm chí chẳng ai kịp chú ý tới cô, một người đang một mình bước ngược đám đông.
Ra tới ngoài khách sạn, Chúc Tịnh ngồi phịch xuống một bồn hoa bên cạnh đài phun nước.
Thành phố T đêm nay thậm chí còn không có trăng. Cô dựa lưng vào chiếc cột lạnh lẽo, cúi đầu, nhắm nghiền mắt lại, giống như một người cực kỳ buồn ngủ, nằm im dưới bóng tối khổng lồ này.
Ngồi rất lâu, cho tới khi cô cảm giác cánh tay để hở ra ngoài của mình cũng đã lạnh ngắt, cô mới mở mắt ra.
Chẳng biết từ lúc nào, trong tầm mắt đã xuất hiện hình ảnh một chiếc ủng leo núi của nam màu cà phê, dường như người đó đã đứng lâu lắm rồi.
Trái tim chợt run lên, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo của Mạnh Phương Ngôn thấp thoáng dưới vành mũ lưỡi trai, lúc sáng lúc tối, đẹp đến không chân thực.
Anh như một người khách bộ hành trong đêm tối, cả ánh mắt anh nhìn cô chăm chú cũng giống một đầm nước đen ngòm không thấy đáy.
Chúc Tịnh khẽ mấp máy môi, anh đã nhẹ nhàng khoác một chiếc áo lên người cô.
“Mạnh Phương Ngôn”, giọng cô lúc này khản đặc như tiếng một cây đàn cũ kỹ, “Anh rảnh rỗi thật đấy, anh thích giậu đổ bìm leo vậy sao?”.
Suốt cuộc hành trình từ công viên Yellowstone tới thành phố T, rời đi rồi quay lại.
Lần nào, vào lúc cô khó coi nhất, điên rồ nhất, anh cũng đứng ngắm cô say mê. Cô thậm chí còn nghi ngờ có phải anh chuyên thích lấy việc cười cô làm vui hay không.
“Tôi tới để đón người tạt rượu, chứ không phải để cứu kẻ bị tạt.” Anh hạ thấp giọng, “Xem ra trí nhớ của em thật sự đáng quan ngại đấy, khiếm khuyết vô cùng”.
Khi nào em cần tôi, tôi nhất định sẽ lại xuất hiện một lần nữa.
Vài hôm trước khi anh đi từng nói với cô câu này, thật ra cô không hề quên.
“Chúc Tịnh”, anh thấy cô im lặng, bỗng nhiên chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, “Em cảm thấy em đã là người cô đơn nhất, đáng thương nhất cuộc đời này rồi sao?”.
“”Không phải ư?” Cô bật lại.
Anh bình tĩnh nhìn vào mắt cô. Ban đầu cô không muốn nhìn anh, cuối cùng vẫn bị ánh mắt sáng rực như lửa ấy ép buộc.
“Vậy thì”, anh nói, “Cùng tôi rời khỏi đây nhé, được không?”.
“Rời khỏi đây rồi, em sẽ lại tiếp tục làm một kẻ hèn nhát.”
Chúc Tịnh sững lại, một lúc sau, cô lườm anh, “Đi đâu?”.
“Trở về nơi em muốn về.”
Cô nhìn vào mắt anh, nhưng nhìn không thấu.
Đã từng có người ngay lần gặp đầu tiên đã nói, cô là một ngôi sao cô độc, cả cuộc đời không sáng lên được, giống như từng bị một lời nguyền ác độc trù ếm vậy, tất cả mọi người bên cạnh cô đều sẽ rời xa cô.
Cô từng khịt mũi khinh thường, về sau lại tin tưởng chắc chắn.
Một lát sau, Mạnh Phương Ngôn chợt đổ người về phía trước, đưa tay kéo cô vào lòng.
Cơ thể cô cứng đờ giây lát, nhưng chẳng mấy chốc cô đã từ từ thả lỏng.
Anh theo đà đặt đầu cô dựa vào vai mình.
Phía trước là một vòng xoáy không nhìn thấy đáy, kể từ giây phút gặp được anh, cô đã sớm bị hút vào nó, không có đường lùi.
Dưới bóng đêm, Mạnh Phương Ngôn nghiêng đầu nhìn mái tóc dài đen óng buông thõng của cô, mím môi, đặt tay lên đầu cô, vuốt ve nhẹ nhàng.
“Đồ ngốc.”
…
Ngay sáng sớm hôm đó, họ từ thành phố T trở về London.
Anh em họ Tăng và Tạ Thẩm tới sân bay đón họ. Vốn dĩ nghĩ rằng chỉ đón mình Chúc Tịnh, không ngờ bên cạnh cô lại có thêm một Mạnh Phương Ngôn.
“Phương Ngôn!” Anh em họ Tăng ngạc nhiên, sau giây phút bất ngờ, họ lập tức một trái một phải kẹp Mạnh Phương Ngôn ở giữa, hưng phấn ra sức lắc lắc vai anh, “Trời ơi! Chúng ta nhanh như vậy đã được gặp nhau rồi!”.
“Tịnh gia, cậu quả nhiên vẫn là kẻ háo sắc, thật sự lừa được Phương Ngôn về nhà rồi!” Tăng Tự nháy mắt với hai người, “Phương Ngôn, anh có bản lĩnh thật đấy, mới từ công viên Yellowstone chia tay được bao lâu đâu?”.
Mạnh Phương Ngôn hơi cong môi cười, cũng không giải thích gì, mặc cho họ áp giải.
Chúc Tịnh đã quen coi lời hai anh em họ Tăng như gió thoảng bên tai, vừa ngẩng đầu lên cô chợt phát hiện ánh mát sâu hút của Tạ Thẩm, anh ấy đang nhìn chằm chằm Mạnh Phương Ngôn, không lên tiếng.
“Lâu lắm không gặp.” Cô giơ tay khẽ vỗ vào cánh tay Tạ Thẩm.
Tạ Thẩm quay sang nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng dịu dàng đi ít nhiều, “Gần đây vẫn ổn chứ?”.
“Nói thật là tệ hết mức.” Cô kéo va li về phía trước, “Anh thì sao? Chuyện gia đình giải quyết sao rồi?”.
Tạ Thẩm hơi khựng lại rồi gật đầu rất nhanh, vừa lẳng lặng đón lấy va li trong tay cô, vừa đi về phía bãi đỗ xe.
Quen nhau chưa tới một năm, anh ấy trước giờ vẫn ít nói như vậy, tính cách hướng nội khó gần, Chúc Tịnh cũng đã quen sự yên tĩnh khi ở bên anh ấy.
Mạnh Phương Ngôn đi sau họ lúc này thu lại ánh mắt đang nhìn Tạ Thẩm, con ngươi màu nâu khẽ ánh lên rồi anh cúi thấp đầu xuống, nhưng bị anh em họ Tăng bắt quả tang.
“Anh Phương Ngôn, ghen hả?” Tăng Kỳ nháy mắt, cố ý hạ thấp giọng, “Anh Tạ Thẩm trong trường em được yêu quý lắm đấy, có điều anh ấy chẳng để ý tới cô gái nào. Mấy năm nay em chỉ từng thấy anh ấy cười với Tịnh gia thôi”.
Tăng Tự bổ sung, “Tôi cảm thấy Tạ Thẩm thuộc mẫu người bảo vệ trong âm thầm, nhưng cũng không có nghĩa anh ấy không ra tay lúc quan trọng. Phương Ngôn, anh phải giữ Tịnh gia cho chắc. Anh biết đấy, cậu ấy vừa bị một gã tồi tổn thương hết mức”.
“Ừm.” Mạnh Phương Ngôn mỉm cười gật đầu, “Tôi hiểu”.
…
Tới nhà Chúc Tịnh, Tăng Kỳ và Tăng Tự đặt hành lý xuống, lấy danh nghĩa muốn để Chúc Tịnh và Mạnh Phương Ngôn được nghỉ ngơi sớm, ra sức kéo Tạ Thẩm đi.
Trước khi đi, Tạ Thẩm đứng ở cửa nhìn Chúc Tịnh và nói: “Có chuyện gì cần cứ gọi điện cho anh”.
“Vâng”, cô gật đầu, “Hẹn thứ hai gặp lại ở trường”.
Đóng cửa lại, cô vào bếp rót nước. Vừa vào tới nơi, cô đã nhìn thấy Mạnh Phương ngôn cầm cốc nước, quay lưng vào trong bồn, nhìn cô nửa cười nửa không.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt buồn nôn ấy.” Cô trừng mắt.
“Tạ Thẩm nói là gọi cho anh ta, chứ không phải gọi cho họ.” Anh đặt ly nước xuống, “Quan hệ của hai người tốt vậy sao?”.
Cô cúi xuống rót nước, động tác thuần thục, “Liên quan gì đến anh?”.
Nói xong, chưa nghe được câu trả lời của anh, cô vừa ngẩng đầu thì phát hiện anh đã tiến lại gần.
Mạnh Phương Ngôn chống tay hai bên người cô, vì có ưu thế chiều cao, anh gần như bao bọc cô dưới cái bóng của mình.
“Trong nhà em có đàn ông, vì sao anh ta còn bảo em gọi điện thoại cho anh ta?” Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.
Trái tim cô chợt nhảy dựng lên, ngoài mặt vẫn tỏ ra điềm nhiên, “Trong nhà tôi có đàn ông?”.
Anh im lặng vài giây, bỗng nhiên nheo mắt bắt lấy tay cô, kéo xuống phía dưới thắt lưng của mình, “Em nói vậy thật sự quá tổn thương tôi”.
“Mạnh Phương Ngôn!” Cô lạnh lùng hất tay anh ra, “Đùa thế là đủ rồi đấy. Vì anh đã giúp tôi trong tiệm váy cưới nên món nợ ở công viên Yellowstone tôi không tính toán với anh nữa. Chúng ta không ai nợ ai. Từ thành phố T về tới đây, bây giờ chúng ta cũng nên tạm biệt vui vẻ rồi”.
Anh nhún vai, “Tôi không định rời khỏi đây”.
Nghe xong, cô sững người vài giây, chau mày, “Cho tôi một lý do anh phải ở lại nhà tôi, tôi không tin anh không cho có chỗ nào để đi”.
Anh vốn còn chưa được tính là bạn bè của cô, nói chi tới bạn tình? Ngay cả trai bao còn không phải, thế mà định sống chung với cô?
“Tôi biết rửa bát, biết nấu cơm, biết quét nhà, biết mua những nhu yếu phẩm cần thiết.” Anh khóa cô trong vòng tay mình, nói từng câu từng chữ, “Tôi có thể cùng em uống rượu những lúc em buồn, nói chuyện với em mỗi khi em vui. Em có thể trút giận lên tôi lúc nào stress, hoặc để tôi bảo vệ em khi em gặp nguy hiểm”.
Không phải cô chưa từng nghe mấy lời đường mật ngọt ngào của đàn ông, nhưng khi đứng trước anh, lòng cô bỗng dao động.
“Thế vì sao tôi không đi tìm một bảo mẫu? Hoặc tôi cũng có thể tìm đại một người đàn ông thích tôi tới đây.” Cô né tránh ánh mắt anh.
Anh cười, “Nhưng em không thích họ”.
“Tôi cũng chẳng thích anh.” Cô cười khẩy.
Anh nhìn cô, “Nếu em muốn tìm một niềm an ủi để chuyển dời những đau thương của em, tôi hy vọng em lợi dụng tôi, chứ không phải ai khác”.
Phòng bếp yên tĩnh tới mức chỉ còn tiếng vòi nước rỉ tí tách. Cô nhìn chằm chằm vào anh.
“Mạnh Phương Ngôn, anh thích tôi?”
Một lát sau, cuối cùng cô cũng lạnh lùng lên tiếng.
“Em nói xem?”
“Tôi sẽ không tin đâu.” Cô lắc đầu, “Đừng nói với tôi về thứ tình yêu sét đánh. Lâu ngày sinh tình tôi còn không tin nữa là. Vài ngày nữa gặp những cô gái khác quyến rũ anh, anh cũng sẽ nói những lời như hôm nay thôi, đàn ông, bẩm sinh đã vậy”.
“Em đang thuyết phục tôi, hay tự thuyết phục bản thân vậy?” Anh nói, “Nếu em đã chẳng còn gì để mất thì vì sao không dám lấy tôi ra để bù đắp cho cuộc sống trống rỗng của em? Em có dám nói lần đầu tiên gặp tôi ở công viên Yellowstone, em không muốn thử chơi đùa với tôi?”.
Người đàn ông này, đáng sợ đến mức dường như quen thuộc mỗi một tế bào trên người cô, lần nào cũng có thể dùng những lời cô không thể phản bác để công kích cô trí mạng.
Vào lúc nội tâm cô đang cuộn trào dữ dội, anh thích hợp nói câu cuối cùng, “Sao không đánh cược xem liệu tôi có thể khiến em rung động hay không?”.
Nghe ra đúng là một cuộc mua bán hay ho.
Cô thắng, không hề rung động với anh, có thể bắt anh từ nay rời khỏi cuộc sống của cô, không được dây dưa nữa.
Cô thua, cùng lắm chỉ có thêm một tình nhân đồng sàng dị mộng, lâu dần không đi tiếp được nữa sẽ tự động chia ly.
Mà trái tim của cô đã chết từ lâu rồi, sao cô có thể thua được?
“Một tháng.” Cô giơ một ngón tay ra trước mặt anh, “Tôi thắng thì cầm hành lý của anh và cút khỏi đây”.
Anh hơi nghiêng đầu, không tỏ thái độ gì, “Ban nãy quên không nói, tôi còn có thể làm ấm giường”.
Cô nhìn anh chăm chú vài giây, cười tươi rồi giơ ngón giữa lên trước mặt anh.
…
Chúc Tịnh dọn hành lý vào phòng ngủ của mình. Cô cầm quần áo đi tắm. Mạnh Phương Ngôn thì dọn đồ của mình vào phòng ngủ cho khách.
Ngoài cửa sổ vẫn là bầu trời âm u quen thuộc, xám xịt đến mức thậm chí còn không nhìn rõ căn nhà phía xa. Anh dựa vào thành cửa sổ, nhìn ngắm thành phố mình đã quen thuộc từng tấc đất này.
Tại đây, anh đã tận mắt chứng kiến bao ngày mặt trời mọc rồi lặn, bao chuyện buồn vui ly hợp, rồi sinh tử chia lìa.
Anh là người ngoài cuộc giỏi nhất, vĩnh viễn.
Anh tự nói với mình như vậy.
Phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy. Một lúc sau, anh cụp mắt xuống, cầm di động lên, gõ một dòng tin nhắn kèm password.
[To L: Đã xâm nhập.]