Cả hai đều mang trong mình đầy rẫy những vết thương, chỉ đi được vài bước lại ho lên từng cơn đau nhói. Riêng Mặc Ngân Tầm, chân của nàng bị chật khớp từ tối ngày hôm qua, khi lúc ngủ vô tình đập mạnh chân vào hòn đá.
Gió thổi mây bay, giang sơn sừng sững, hậu sinh khả úy, ngọa hổ tàng long, đối với họ đều không phải. Hai người họ đơn giản chỉ là những kẻ không có tiền đồ đến nơi đông người để kiếm sống qua ngày mà thôi.
Mặc Ngân Tầm bất chợt mở mắt, nàng khẽ kêu lên một tiếng đau đớn. Dường như cơ thể lại thêm một vài vết thương.
"Tiểu tử thối, chúng ta đi đâu đây?"
Nhận thấy bản thân đang được cõng, nàng không lấy làm ngạc nhiên, chỉ bình thản hỏi.
Thiếu niên kia thoáng chốc sững sờ đôi mặc mâu có chút động đậy rồi lại đứng im, miệng khẽ nhếch lên:
"Ngươi một chút cũng không tò mò bản thân đang trong hoàn cảnh nào hay sao?"
"Ta còn có thể làm sao? Chẳng phải ngươi là tên tiểu tử hôm qua hay sao."
"Ngươi không sợ hắn lấy oán báo ân?"
Thiếu niên kia mang trong bụng một chút hoài nghi. Chẳng phải nàng là kẻ sợ chết ngày hôm qua ư? Tại sao lại tin một người lạ mặt như hắn?
"Vì ta biết ngươi sẽ không làm thế."
Hắn khẽ lắc đầu, toan cười lên cái điệu bình thường của hắn liền bị nàng cho một cú trời giáng giữa đỉnh đầu. ''Ngươi đi đâu?''
Cảm nhận được một sự đau đớn giáng xuống rồi lại lập tức bay đi, thiếu niên kia mới đáp lời:
''Chúng ta đến Dung thành.''
Ngập ngừng một chút, hắn lại nói: ''Tiểu mỹ nhân này, ta là nam tử hán đội trời đạp đất, có phải nên đổi cách xưng hô rồi không?''
Hắn tuy là một thiếu niên trẻ tuổi, tuy mặt còn non nớt nhưng cũng chính là nam tử hàng thật giá thật, thân cao bảy thước. Nếu như cứ bị một tiểu cô nương chưa đến năm thước một bước tiểu tử thối, hai bước lại gọi tiểu tử thối, hắn còn mặt mũi nào mà lộ diện trên giang hồ nữa.
''Vậy... ngươi tên là gì?''
''Cứ gọi ta là Sở Hoành Dương.''
Vậy Sở Hoành Dương, chúng ta đến Dung Thành kiếm sống bằng cách nào?
''Cứ đến đó rồi tính, dù sao chỗ phồn hoa như vậy cũng dễ sống.''
Mặc Ngân Tầm chợt có một chút ý tưởng nhảy số trong đầu, ngay lập tức liền bi Sở Hoành Dương dập tắt.
''Nhưng ta nghĩ cô không nên hành nghề thầy thuốc, sẽ chết người đấy.
''Ngươi...!''
Tuy trên người đầy rẫy vết thương, nhưng Mặc Ngân Tầm không còn cảm thấy cô đơn nữa. Có lẽ đây chính là cảm giác tồn tại trên đời.
Cảm giác an toàn này khiến nàng thấy quen nhưng không thể diễn tả được lý do.
Sắc trời cũng đã gần trưa, tuy đường dài nhưng không cản được bước chân của Sở Hoành Dương chạm đến mảnh đất Dung thành phồn hoa náo nhiệt.
Trước cổng thành, binh lính tề tựu đông đúc vô cùng, mỗi người đi qua đều phải xếp hàng đồng thời thông qua khám xét của quan phủ. Nhất là khi những chiếc xe của thương lái đi vào, đều bị lục soát rất lâu.
''Người tiếp theo.''
Sau khi chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng đến lượt hai người họ. Sở Hoành Dương tiến đến, hướng vị đại nhân kia mà nói:
''Đại nhân, cô nương ấy bị thương ở chân, ngài có thể cho chúng ta mượn một chiếc ghế không?''
Vị huyện chủ trên lưng ngựa đưa ánh mắt về phía Mặc Ngân Tầm, một ánh mắt lãnh đạm, thờ ơ. Ông ta khẽ đưa tay lên, ra lệnh cho mấy người lính gác cổng: ''Người đâu, ban ghế.''
Một tên lính tai to mặt lớn cầm ghế tiến đến, mặt hắn hằm hằm như đang cầm vũ khí định giết người vậy.
Sau khi lục soát kĩ lưỡng, cuối cùng họ cũng có thể an tâm mà bước vào thành. Sau cánh cổng thành canh gác nghiêm ngặt, Dung thành quả là đẹp hệt như giấc mộng, khác hẳn với sự hoang vu, vắng vẻ ngoài kia.
''Nơi này thật đẹp.''
Trước cảnh ấy, Mặc Ngân Tầm không nhịn được mà cảm thán một câu. Từ khi sinh ra đến bây giờ, nàng chưa bao giờ được ngắm cảnh đông đúc, sầm uất như vậy. Tất cả do kiếp trước nàng bị ràng buộc, được phép hay không được phép nhìn thấy thứ gì đều phải theo sắp đặt của người kia.
''Tiểu cô nương của ta ơi, thay vì cảm thán cảnh đẹp thế ngoại đào nguyên, chi bằng cô nghĩ xem đêm nay chúng ta dung thân ở nơi nào trước đi?''
Sở Hoành Dương bất lực nhắc nhở, hắn là con người bằng da bằng thịt, hơn nữa không rõ bao nhiêu ngày nhịn đói, cũng đã sức cùng lực kiệt. Hiện tại đến chốn tráng lệ, giàu sang này, muốn ngủ nhờ một nơi cũng là việc khó như lên trời.
Tất nhiên, hắn với nàng đều không thể nào trách người ở đây vô tình, vô cảm được. Bởi bần cùng sanh đạo tặc, phú quý sinh lễ nghĩa vốn là quy luật của tự nhiên.
Càng phú quý lại càng không muốn kẻ lạ vào nhà, càng nghèo khổ lại càng chỉ biết than thân trách phận, rồi lấy đó làm lý do để trở thành đạo tặc. Cứ như vậy, chốn đô thành này liền không lệnh mà chia giai cấp rõ rệt.
Kẻ phú quý lại ngày càng phú quý, càng tham vọng, càng bóc lột. Còn kẻ nghèo khó lại ngày càng lênh đênh, chìm nổi, từ đó trở thành thổ phỉ, ngày càng trở nên tàn nhẫn.
Từ mâu thuẫn nhỏ nhoi, lâu dần liền xảy ra xung đột. Chỉ cần đêm tối ngủ ngoài đường cũng xem như lành ít dữ nhiều.