Nghĩ chán rồi mới làm, Mặc Ngân Tầm một cước xông ra ngoài, chạy nhanh đến tây viện. Trước mắt nàng, một ngọn lửa bùng lên ngấu nghiến mọi gian phòng.
Thân ảnh kia thoăn thoắt nhảy vào, nhìn thấy trong phòng chính toàn bộ đều là kinh thư, sử sách. Bất quá, viện này phòng chứa nhiều vô số, Mặc Ngân Tầm soát nhiều lần vẫn chẳng thấy ai.
Đến căn phòng cuối cùng, nàng chợt nhìn thấy một vị tiểu thư vô cùng ưu nhã mặc cho bộ váy dưới chân đã cháy xém. Nàng ta cố sức soạn kinh thư, nhét vào tai nải, miệng ho sặc sụa.
Không khí trong phòng bị lửa ngoạm lấy chỉ còn chút ít, ấy vậy mà con người cố chấp này không biết đi ra. Khi Mặc Ngân Tầm bước vào, bầu không khí phải chia đôi, nàng ta vô tình ngã khuỵu xuống.
Thấy nàng ta ngã, tay vẫn vương vấn một bức thư ở đằng xa, Mặc Ngân Tầm nhịn không nổi mà kéo lấy:
''Đi thôi, nếu không cô sẽ chết!''
Đôi mắt ửng đỏ ấy trừng lên nhìn Mặc Ngân Tầm, một tiếng hét hớn phát ra, bàn tay bị nàng ta hất văng ra mạnh mẽ.
''Mặc kệ ta!''
Biết nàng ta cố chấp, Mặc Ngân Tầm còn cố chấp hơn. Nàng khó khăn lắm mới vào được đây để cứu người, nếu tay không đi ra thì còn mặt mũi mà sống hay sao?
Nàng đẩy mạnh tay vào bức tường đầy lửa, lấy đà một cước tiến đến kệ sách kia. Đợi khi lấy được bức thư, khúc gỗ lớn trên trần nhà bị thiêu rụi đến mức phải rơi xuống.
Chỉ vài khắc nữa thôi, nàng sẽ bị nó đè đến mất mạng. Thế nhưng khi đôi mắt mông lung đầy sợ hãi mở ra, đã nhìn thấy kim quang tỏa sáng từ tử mâu chiếu rọi.
Thân thể nàng bị bao bọc trong vòng tay một tên hắc y nhân che kín mặt mũi. Nhưng nhìn đôi tử mâu sắc dã sát phạt nhưng có chút bất cần ấy, Mặc Ngân Tầm phát hiện ra hắn là kẻ vừa phỗng tay trên của nàng. Còn về lý do tại sao hắn lại ra tay tương trợ, nàng tuyệt đối không nghĩ ra.
Hắn đưa được nàng ra ngoài, vén lên chiếc vòng tay sau tà áo, một miệng cả kinh. Mặc Ngân Tầm cảm nhận sau lưng hắn có một lực hút kì lạ, không cho phép cả hai rời đi.
Túng quẫn, hắn hất tung nàng ra ngoài rồi ở lại bên trong đối mặt. Nàng còn chưa kịp định thần thì đã nghe một lời nói như sét đánh ngang tai:
''Dư Tiểu Mãn, bảo trọng!''
Giọng nói này, ánh mắt kia, quả thực quá đỗi quen thuộc... chẳng lẽ là hắn?
Mặc Ngân Tầm yếu ớt đưa chân đứng dậy, hét vọng vào bên trong:
''Trạch Lăng, có phải anh không? Túc Trạch Lăng!!!''
Thần trí nàng dần trở nên kích động, mắt đã một vầng đỏ xung quanh. Nàng nhất thời không kiểm soát được mà muốn chạy lại vào bên trong, cũng may được vị tiểu thư kia cứu ra ngoài.
Mặc Ngân Tầm như hoàn toàn sụp đổ, nàng còn chưa kịp nhìn thấy gương mặt của hắn lần cuối cùng...
''Chắc chắn không phải, nhất định không phải đâu!''
Chẳng biết có phải đau thương quá mới trở nên mụ mị, nàng lại nhất quyết phủ định việc hắn là Túc Trạch Lăng.
Bất chợt từ phía sau có một giọng nói ôn nhu, lưu loát, cũng mang theo chút bi thương:
''Cô nương, đa tạ ân cứu mạng. Có thể trả ta bức thư được hay chưa?''
Mặc Ngân Tầm nghe tiếng nói, ngẩng đầu nhìn, thấy một nữ nhân váy trắng, đường nét thanh tú đến kì quái. Vừa nãy quá nguy hiểm, Mặc Ngân Tầm vẫn là không có tâm nhìn nhan sắc của nàng ta.
''Cô là ai? Tại sao phải cố chấp lấy bức thư đó?''
Nữ nhân kia nhìn nàng như nhìn một tiểu hài nhi mới lớn, ánh mắt sâu đến vô tận. Nghe giọng điệu, đây có lẽ là con người đang trong hoàn cảnh tương tư.
''Ta là tứ tiểu thư Lạc Gia, tên Lạc Thường. Còn về chuyện bức thư, nó nằm ở đó giống như người ta yêu trong biển lửa, bất đắc dĩ ta mới bước vào.''
Mặc Ngân Tầm lấy trong người ra hai bức thư, một đỏ một vàng mà lòng hoang mang đến lạ. Nàng mở bức màu đỏ ra mới phát hiện nó là tờ giấy đính ước của nàng với Túc Trạch Lăng từ kiếp trước.
Lúc chắc chắn được người vừa chôn mình trong biển lửa quả thực là Túc Trạch Lăng, Mặc Ngân Tầm đau đớn không thôi, lòng lại ngập tràn tia hối hận. Cùng lúc, Lạc Thường đặt tay lên vai nàng, mỉm cười kì lạ:
''Có điều, ta nhận ra cô còn cố chấp hơn ta. Chỉ là cô không hiểu cảm giác đau khổ khi người trong lòng gặp nguy hiểm mà thôi.''
Từng lời nói của Lạc Thường tuy đối với người khác chỉ là chuyện phiếm, nhưng với Mặc Ngân Tầm lại sắc như lưỡi dao, đâm nàng đến mau me be bét. Đau thương, hối hận, tuyệt vọng, Mặc Ngân Tầm chỉ tay vào biển lửa, trừng mắt nhìn lấy Lạc Thường:
''Người ta yêu, hiện đang an tọa ở cái nơi mà cô nói, hắn chết rồi, cô hài lòng chưa?''
Lạc Thường nhìn sắc mặt bi thương của Mặc Ngân Tầm, lại cảm nhận tia sát khí đằng đẵng kia, đến mở lời cũng không dám.
Lúc ấy, trên trời đột ngột đổ mưa rào, chuyện diễn ra đúng như ngày họ chia ly. Mặc Ngân Tầm ngồi sụp xuống khoảng sân rộng, hét lên một tiếng không rõ ý nghĩa rồi ngất lịm đi. Máu trên người nàng hòa vào nước mưa cùng nước mắt, thần thức cũng từ đó chìm đắm trong mơ hồ.