Mặc Ngân Tầm hướng Thượng Quan Vô Nguyệt dò hỏi. Dù sao đây cũng là công pháp hắn dụ nàng làm theo, hiện tại chỉ hắn mới biết sợi xanh lá này là loại quái khí gì.
''Xích la đằng, nó là xích la đằng.''
Nghe đến cái tên kì lạ này, Mặc Ngân Tầm lại tỏ ra rất quen thuộc. Đến nỗi nếu không nhìn đến, còn tưởng nó đã đi theo nàng được mấy chục năm.
Giường như nó cũng có hơi thở, chỉ là hơi thở này quá quen thuộc, giống như khi nàng sinh ra, nó đã gắn ở trên người. Ngoài cổ tay thi thoảng hơi nhột thì chẳng có hiện tượng kì lạ gì nữa cả.
Trong vô thức nàng thử chạm nhẹ vào sợi dây đầy gai góc, máu từ ngón tay cũng chảy ra. Khi chưa kịp nghe hết tiếng hét thất thanh của Thượng Quan Vô Nguyệt, nàng đã bị ánh kim quang chói lòa đưa vào huyễn cảnh.
Ở đó, nàng nhìn thấy Túc Trạch Lăng cùng Sở Hoành Dương đang cầm trường kiếm chĩa vào nhau. Mắt đối mắt như thể có thâm thù đại hận.
Một bên là người nàng yêu sâu đậm, một bên là tri kỉ một đời. Hơn ai khác, Mặc Ngân Tầm hoàn toàn không muốn bọn họ phải tương tàn.
Mặc Ngân Tầm còn chưa kịp định thần, đã phát hiện bản thân trên tay có cầm một thanh trường kiếm sắc nhọn. Bọn họ cũng đồng loạt quay lại, phát hiện ra nàng đang chứng kiến ở xa.
''Tiểu Tầm Tử, ngươi cách xa một chút.''
''Tiểu Mãn, cứu anh!''
Rồi chính họ đảo mắt nhìn nhau, hai thanh trường kiếm sắc nhọn chém vào nhau tỏa ra kim quang chót mắt. Từng tiếng ken két cứ không ngừng phát ra.
Mặc Ngân Tầm chẳng hiểu tại sao lại rơi nước mắt, cơ thể vô thức chạy lại. Nàng che chắn trước mặt Túc Trạch Lăng, ánh mắt kiên định nhìn lấy Sở Hoành Dương.
''Ngươi không thể giết hắn!''
Sở Hoành Dương nhìn nàng không đáp, hắn không hoảng hốt cũng không hỏi lý do, liền muốn quay đầu rời đi. Thời khắc cuối cùng, đáy mắt kia của hắn ánh lên ngàn vạn sát khí, vung đao ra phía sau Mặc Ngân Tầm.
Nàng vậy mà không kịp định thần, đưa kiếm đâm xuyên qua bụng Sở Hoành Dương, ngay lập tức thoát ra ngoài huyễn cảnh. Ở thế giới bên ngoài, nàng nhìn thấy chỉ có Thượng Quan Vô Nguyệt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.
Trong lòng đã dấy lên loại cảm xúc cực kỳ khó chịu. Có cả bi đát, thất vọng, cũng có đau đớn và tổn thương. Dù cho có là một giấc mơ mờ ảo, nhưng nước mắt đã rơi của nàng lại là thật.
Trên đời này thứ gì cũng phải có lý do, làm sao có chuyện Mặc Ngân Tầm tự nhiên mơ thấy ác mộng đến phát khóc kia chứ? Hẳn trong tương lai nhất định sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.
Bên cạnh Thượng Quan Vô Nguyệt là một tiểu cô nương ăn mặc quỷ dị, không giống ai. Đến cả Đại Miêu quốc ở Tây vực cũng không có loại phong cách kì lạ như thế.
''Ngươi là ai?''
Vị cô nương ấy đứng như trời trồng, tuy kì lạ nhưng ánh mắt thi thoảng chớp nháy quả thực đáng yêu. Nàng ta dứt khoát chỉ thẳng vào chiếc vòng chứa đầy hắc khí của Mặc Ngân Tầm, chất giọng còn chưa tròn vành rõ tiếng.
''Ta là Kỷ Vu Sa, sinh ra trong chiếc vòng đó.''
Khi nhìn xuống cổ tay, Mặc Ngân Tầm lại phát hiện sợi dây đằng màu xanh đã biến mất. Thay vào đó là một tiểu cô nương ăn mặc kì lạ đánh cho Thượng Quan Vô Nguyệt tơi bời hoa lá, đứng né qua một bên.
''Ca, nàng ta đánh huynh sao?''
Mặc Ngân Tầm quay lại hỏi Thượng Quan Vô Nguyệt, bởi hắn trời sinh tính nhanh nhẹn, đánh không được thì còn có thể né. Lý nào ca của nàng lại bị đánh cho bầm dập như thế? Hẳn là hắn bay bậy rồi đâm đầu vào đâu đó thôi.
Thượng Quan Vô Nguyệt mặt mày kinh hãi, miệng lắp bắp không nói nên lời. Hắn chỉ vào mặt Vu Sa, đáp:
''Nàng... nàng... nàng ta là quái vật đó, Tiểu Tầm mau chạy thôi.''
Hắn cầm lấy tay Mặc Ngân Tầm, phi như gió ra ngoài, mặt bị đánh đến không còn nhan sắc, hoa tàn liễu héo hết cả rồi. Mặc Ngân Tầm mở miệng gặng hỏi, hắn liền không kiêng dè mà kể hết lại cho nàng nghe.
Từ lúc Mặc Ngân Tầm bước vào mộng cảnh, Kỷ Vu Sa từ trong chiếc vòng tay cũng xuất thế ra ngoài, đứng một chỗ như trời trồng. Thấy nàng ta mặt mày đơ cứng, hắn còn tưởng là tiểu muội muội nào của rạp xiếc bay thẳng vào, liền muốn đuổi ra ngoài.
Ai ngờ hắn có nói chuyện, múa may, làm hết trò chó khỉ trên đời, Kỷ Vu Sa vẫn đứng ở đó với gương mặt lạnh ngắt như tờ. Khi ấy hắn mới lỡ lời dọa sẽ đánh nàng, nào ngờ khiến nàng ta quay ra động tay đánh thẳng vào mặt.
Trong tình huống đó, Thượng Quan Vô Nguyệt còn tưởng là do bản thân bị bất ngờ, không kịp né tránh mới thành ra như vậy, liền tiếp tục khua môi múa mép. Nhưng vừa mở miệng phát ra tiếng, liền bị Kỷ Vu Sa cho ăn tát không phanh, động tác nhanh đến mức khiến hắn không kịp trốn chạy chứ đừng nói phản công.
Đoạn, Mặc Ngân Tầm trong mơ gặp ác mộng, phát ra tiếng kêu đau mới khiến nàng ta dừng lại. Kỷ Vu Sa quay về chỗ cũ, đứng đó với gương mặt lạnh, còn Thượng Quan Vô Nguyệt tự động né tránh ra xa.