Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay ta, ánh mắt dần trở nên xa xăm.
"A Sanh, đôi khi ta thực sự hối hận, hối hận vì đã đòi Ngọc Ninh từ chỗ nàng trở về cung. Nếu ở bên nàng, muội ấy đã không phải hòa thân."
"Nhưng nàng biết không? Từ lúc nàng nhập cung cho đến khi Ngọc Ninh mười sáu tuổi, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Ta như bước vào một giấc mộng đẹp, chỉ tiếc, bước thêm một bước nữa, giấc mộng tan vỡ, vạn kiếp bất phục."
Hắn cười, giúp ta vén lại những sợi tóc mai lòa xòa: "Nhưng được quen biết A Sanh, thật tốt biết bao. A Sanh của chúng ta là một người rất rất tốt."
"Hoàng thượng cũng là một người rất rất tốt."
Tuyết rơi trên hàng mi của ta, hắn muốn phủi giúp nhưng tay đưa ra nửa chừng lại buông xuống, vô lực.
"A Sanh, Niệm Niệm và Đại Sở giao lại cho nàng."
Hắn mỉm cười, tựa như nghĩ đến điều gì đó, chợt bật cười thành tiếng.
Ta ghé sát môi hắn, nghe thấy hắn nói:
"Lần này, cuối cùng cũng đến lượt người khác tiễn ta đi."
"Chỉ là khổ cho nàng rồi."
"A Sanh, đừng khóc."
Ôn Quân thật sự là người dịu dàng đến tận xương tủy.
Các người xem, rõ ràng là hắn sắp rời đi, vậy mà vẫn lo lắng ta có khổ sở hay không.
Ta chưa từng nghĩ rằng, một cô gái bán mì trứng như ta lại có ngày trở thành nữ tướng.
Chính Ôn Quân đã chọn cho ta con đường tốt nhất, cũng là người mở lối đi cho ta.
Mà trong cuộc đời này, lần ta tiếp xúc gần nhất với hắn chính là đêm trăng sáng năm nào.
Hắn trao cho ta một cái ôm nhẹ tựa tuyết rơi, thoáng qua mà như khắc sâu vào lòng.
Ngày ấy, ta ôn lại cả cuộc đời của hắn.
Giang sơn tiên đế để lại đầy rẫy vết thương.
Hai mươi năm trị vì, hắn dốc lòng lo liệu.
Bình loạn trong, trục Liêu ngoài, cải cách chính sách, mở rộng lãnh thổ.
Giang sơn hắn giao lại cho Niệm Niệm, thái bình yên ổn, bốn bề hòa thuận.
Hắn là một vị Hoàng đế tốt của Đại Sở, nhưng cả đời lại quá đỗi không trọn vẹn.
Ôn Quân băng hà khi chỉ mới ba mươi bảy tuổi.
Tướng quân giữ cổng thành, thiên tử chec trên xã tắc.
Ôn Quân để lại di chiếu.
Niệm Niệm kế vị, ta phò tá quốc gia, Kiêu nhi thống lĩnh quân đội.
Có đại thần bất mãn việc Nữ Đế lên ngôi, yêu cầu chọn người nam nhân thừa kế từ hoàng tộc.
Ta dùng thủ đoạn cứng rắn, áp chế mọi sự phản kháng, đưa Niệm Niệm ngồi vững trên ngai vàng.
Lại có kẻ nói quyền lực nhà họ Nguyên quá lớn.
Khi Ôn Quân còn sống, ta từng nhắc hắn chuyện này.
Hắn chỉ cười, lắc đầu: "Hai mươi năm rồi, chẳng lẽ vẫn không hiểu được lòng người?"
Sau khi đăng cơ, Niệm Niệm trưởng thành hơn rất nhiều.
Năm xưa, Ngọc Ninh vì hòa thân mà lớn lên chỉ trong một đêm, nay Niệm Niệm cũng vì sự ra đi của Ôn Quân mà buộc phải trưởng thành.
Tiệc sinh thần năm nay, trên bàn tiệc chỉ còn lại ba người.
Niệm Niệm gối đầu lên đùi ta, ngắm trời đầy sao: "Cô cô, kể cho trẫm nghe chuyện của họ nữa đi."
Ta kể, kể mãi, kể đến khi Kiêu nhi uống cạn rượu trên bàn.
Đó là rượu Lục Nguyên từng tự tay ủ trước khi qua đời.
Niệm Niệm lắng nghe, lặng lẽ đến cuối cùng mới buồn bã hỏi: "Cô cô, nếu được làm lại từ đầu, các người có chọn con đường này nữa không?"
Ta nghĩ một lát, rồi trả lời nàng: "Có."
Dù Ôn Quân biết rằng tiên đế để lại cho hắn một giang sơn tan hoang, hắn vẫn sẽ lựa chọn kiên trì gánh vác, đánh đổi cả đời mình.
Dù Ngọc Ninh biết hòa thân sẽ chịu nhục nhã và mất mạng, nàng vẫn sẽ chọn đến đất Liêu, đổi lấy thời gian yên bình ngắn ngủi.
Dù Lục Nguyên biết hoàng cung không phải nơi dung dưỡng con người, nàng vẫn sẽ bước vào, chỉ cầu mong tránh được nội loạn.
Kiêu nhi vẫn sẽ bỏ văn theo võ, bảo vệ quốc gia.
Và ta vẫn sẽ nhập triều làm quan, phò tá đế vương.
Chúng ta đều vì giang sơn vững bền, vì quốc thái dân an.
"Nhưng Niệm Niệm, con không giống họ. Tiên đế đã quét sạch những tồn đọng, để lại cho con một thời thái bình thịnh vượng. Con không cần phải khổ như vậy."
Niệm Niệm tựa vào lòng ta, khẽ gật đầu: "Trẫm may mắn hơn phụ hoàng rất nhiều."
"Cô cô, trẫm sẽ làm một Hoàng đế tốt như phụ hoàng. Đại Sở mãi mãi không hòa thân, không cắt đất, không bồi thường, không triều cống, không đầu hàng."
Cô gái nhỏ dõng dạc nói ra lý tưởng của mình.
Ta biết, suốt đời nàng sẽ dùng tất cả sức lực để thực hiện lời hứa ấy.
Sau đó, nàng ngủ thiếp đi trong lòng ta.
Kiêu nhi cũng say nhẹ, ôm c.h.ặ.t túi thơm thêu hạt đậu đỏ, lẩm bẩm điều gì đó.
Ánh trăng dịu dàng như nước phủ lên chúng ta.
Ta nhắm mắt lại.
Trong cơn mơ màng, dường như ta trở về bữa tiệc sinh thần năm hai mươi ba tuổi.
Ôn Quân nấu một bàn thức ăn, Ngọc Ninh kéo tai Kiêu nhi nghịch ngợm.
Ta ngồi bên, cười đến mức mắt cũng cong lên.
Rồi Lục Nguyên bước vào, trách ta sao lại quên nàng.
Nàng còn mang theo một vò rượu ngon.
Chúng ta chạm cốc, cùng đối ẩm dưới ánh trăng.
Trước hết chúc cho năm nào cũng như hôm nay, năm nào cũng trọn vẹn thế này.
Sau nguyện cho người người mãi ở cạnh bên nhau, dù cách xa ngàn dặm vẫn hưởng cùng ánh trăng.
Hết.