Ban ngày, Ngọc Ninh và Kiêu nhi cùng nhau học hành, còn ta học lễ nghi và quản sự.
Buổi tối, ba chúng ta tụ họp trò chuyện, thỉnh thoảng Ôn Quân cũng ghé qua.
Hôm ấy, ta đang định tới Thượng Nghi cục, khi đi qua ngự hoa viên thì trời đổ mưa lớn.
Ta chờ mãi mà mưa chẳng tạnh, bèn tìm chỗ sau hòn giả sơn để trú mưa.
Mưa vẫn không ngớt, nhưng phía trên đầu ta lại bất ngờ xuất hiện một chiếc ô.
Ôn Quân đứng phía sau ta, ánh mắt cong cong, miệng nở nụ cười: "Vừa rồi trẫm thấy có bóng vàng vàng nào lay động sau hòn giả sơn, còn tưởng trong ngự hoa viên có con mèo mướp nào tới trú mưa."
"Nhìn kỹ mới thấy, hóa ra lại là một chú mèo con đang trú mưa."
Vừa dứt lời, một con mèo mướp thật sự lao tới, sượt qua gấu áo ta, rồi biến mất vào bụi cây.
Ta bị mèo làm giật mình, chân trượt, va vào vách đá hòn giả sơn trẹo cả chân.
Nụ cười trên mặt Ôn Quân lập tức đông cứng lại. Hắn nhìn ta: "Còn đi được không?"
Ta nhìn mắt cá chân đang sưng đỏ: "Nhảy lò cò về chắc cũng không sao."
Không hiểu câu nói ấy chạm vào đâu mà Ôn Quân bật cười khẽ: "Thôi vậy, để trẫm đưa nàng về."
Nói rồi, hắn vòng tay bế ta lên.
Tiếng mưa rơi tí tách trên mặt ô giấy dầu.
Ta nhìn hình giọt nước chảy trên ô, rồi lại ngước lên nhìn khuôn mặt rõ ràng từng đường nét của hắn.
Ta nhỏ giọng nhắc nhở: "Thực ra Hoàng thượng chỉ cần tìm cho ta cây gậy là được rồi."
Nhìn hắn gầy gò, vậy mà lại khỏe bất ngờ, bế ta thật vững.
"Nàng là nữ quan mà trẫm phải cực khổ mời vào cung, tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất nào."
"Nếu không, Công chúa sẽ tìm trẫm mà hỏi tội."
Hắn bế ta đi trên con đường dài trong cung. Vốn không nghĩ con đường dài đến vậy, nhưng hôm nay lại thấy như không có điểm dừng.
Đúng lúc ấy, Ngọc Ninh và Kiêu nhi tan học trở về.
Ngọc Ninh trợn tròn mắt nhìn, chạy lại gần, buột miệng kêu "Ồ" một tiếng.
Ôn Quân vội giải thích: "A Sanh bị trẹo chân, trẫm đang đưa nàng về."
"A tỷ bị thương à?" Kiêu nhi lập tức dừng lại, định cõng ta về: "Để đệ đưa A tỷ về."
"Đồ ngốc!" Ngọc Ninh nhéo tai Kiêu nhi, kéo đi.
Nhìn bóng dáng hai đứa trẻ, tai của Ôn Quân bỗng đỏ lên.
Từ đó, Ôn Quân thường xuyên ghé chỗ Ngọc Ninh hơn. Nhưng mỗi lần hắn đến, Ngọc Ninh lại viện cớ trốn đi, còn kéo Kiêu nhi đi cùng.
Cuối cùng, chỉ còn lại ta và Ôn Quân ngồi đối diện, gượng gạo nói chuyện phiếm.
Ta nấu mì cho hắn, còn hắn pha trà cho ta.
Hắn khen mì trứng của ta thơm mềm, ta lại bảo trà hắn pha thanh nhã, hậu vị ngọt ngào.
Nhưng về sau, ta chợt nhận ra một điều không ổn.
Giữa Kiêu nhi và Ngọc Ninh có cái gì đó… rất không bình thường.
Kiêu nhi vốn là đứa ngốc nghếch, vậy mà mấy ngày gần đây lại chạy tới hỏi ta: "A tỷ, các cô nương thường thích tặng gì làm quà?"
Ta nghĩ bụng, chắc nó muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho ta.
"Phấn son, trâm ngọc, trâm bạc, hoặc là tự tay nấu một món ăn, chỉ cần có lòng, ai cũng sẽ thích."
Sau đó, nó lén lút rời cung, mang về một cây trâm ngọc bích và một túi hạt tương tư.
Những ngày sau, Kiêu nhi tan học xong không còn tới trò chuyện với ta mà ở lì trong phòng mài từng hạt tương tư.
Ta không nhịn được mà nghĩ thầm: nó tặng ta chuỗi hạt tương tư sao, có phải hơi kỳ quặc không?
Đến ngày sinh thần, cây trâm ngọc bích được cài lên tóc ta, nhưng chuỗi hạt thì chẳng thấy đâu.
Ngược lại, Ôn Quân – một Hoàng đế đường đường chính chính – không hiểu nghĩ gì, lại muốn tự tay vào bếp.
Hắn thực sự làm được một bàn đầy món ăn: cà tím xào ngũ vị, đậu hũ thịt băm, tôm xào trứng và cả một tô canh rong biển trứng lớn.
"Đây là món ăn gia đình do trẫm tự làm. Dù không ngon bằng ngự thiện phòng, nhưng chứa đựng tấm lòng trong đó."
Có lẽ vì hơi nóng bốc lên, hai má hắn đỏ bừng, trông giống như quả dâu chín mọng giữa mùa xuân.
Đêm đó, bốn chúng ta ngồi quanh bàn tròn, nâng chén cùng mừng sinh thần của ta.
Ngọc Ninh uống vài ly rượu thì say mềm, nằm lười trong lòng ta. Con bé đưa ta một chuỗi vòng cổ hồng ngọc và một chiếc vòng ngọc bích.
"A tỷ, vòng tay là của muội tặng. Còn dây chuyền này là do hoàng huynh nhất định bắt muội thay mặt đưa. Mặt mũi huynh ấy mỏng quá."
Nói xong, con bé vui vẻ khoa tay múa chân.
"Chúc chúng ta năm nào cũng như hôm nay, mãi mãi có những ngày vui như thế này!" Con bé cười rạng rỡ, ôm lấy tay ta: "A tỷ, muội rất sợ cô đơn, mọi người nhất định phải ở bên muội lâu thật lâu nhé."
Khi Ngọc Ninh nói, ống tay áo trượt xuống, lộ ra một chuỗi vòng tay đỏ rực làm từ hạt tương tư.