Dưới ánh mắt mong chờ của hai người, ta từ tốn lắc đầu, quỳ xuống đất.
"Đa tạ Hoàng thượng ưu ái. Nhưng dân nữ chỉ là bông cỏ tầm thường, không xứng làm phi tần của Hoàng thượng."
Vừa dứt lời, ánh sáng trong mắt Ngọc Ninh lập tức vụt tắt. Con bé muốn nói gì đó, nhưng Ôn Quân giữ lấy tay nó, không để nó lên tiếng.
"Ngọc Ninh, ta sẽ không đến nhà họ Trương làm nha hoàn nữa." Ta nhẹ nhàng nói với con bé. "Ta sẽ tiếp tục mở quán mì nhỏ. Nếu muội thèm ăn, cứ đến tìm ta. Canh mì ở đấy luôn sẵn sàng đợi muội."
Ôn Quân thở dài, vươn tay đỡ ta đứng dậy.
Ngọc Ninh cúi đầu, chiếc giày thêu nạm trân châu của con bé dần bị nước mắt thấm ướt.
Con bé vừa nấc nghẹn, vừa kể: "A tỷ, ngày xảy ra biến loạn trong cung, hoàng huynh cho người thay áo vải thô cho muội, định đưa muội ra khỏi cung bằng mật đạo. Nhưng cuối cùng, muội vẫn bị phát hiện."
"Bọn họ đ.â.m d.a.o vào người muội. Muội đau đến mức nhắm c.h.ặ.t mắt lại. Thực ra lúc đó muội vẫn tỉnh táo. Muội biết mình bị bỏ lại bên đường, cũng biết có rất nhiều người đi ngang qua."
"Có người nói muội xui xẻo, có người nói muội đáng thương, nhưng chẳng một ai mang muội về nhà, càng không có ai bỏ tiền ra chữa bệnh cho muội."
"Muội dần dần tuyệt vọng, rồi ngất đi. Muội cứ ngỡ mình sẽ chec, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, lại thấy mình nằm trên giường của tỷ."
"Một ngọn đèn dầu vàng nhạt lặng lẽ cháy, tỷ đưa cho muội bát canh mì ngon nhất thế gian, còn Kiêu nhi ngồi chống cằm bên cạnh, mỉm cười nhìn muội."
Giọng con bé mỗi lúc một nghẹn ngào hơn, bàn tay nhỏ siết c.h.ặ.t lấy tay áo ta: "A tỷ, muội không nỡ xa tỷ và Kiêu nhi."
"Nếu tỷ không muốn vào cung, vậy để muội xuất cung được không? Muội sẽ nhờ hoàng huynh gửi thuốc đều đặn qua cho tỷ. Muội hứa không làm phiền đâu. Muội sẽ tiếp tục giúp tỷ bưng canh mì, nếu Kiêu nhi đi học, muội còn có thể giúp tỷ ghi sổ, gánh nước, rửa bát nữa."
Nhìn thấy Ôn Quân khẽ cau mày, ta biết chuyện này tất nhiên là không thể.
"Kiêu nhi cần đi học, muội cũng phải đến trường." Ta vội lau nước mắt cho nó.
Nhưng nước mắt con bé như chuỗi hạt bị đứt dây, rơi mãi không ngừng.
Ngọc Ninh không hờn trách ta, nhưng con bé giận Ôn Quân.
Con bé tức tối trừng hắn, hét lên: "Đều là tại huynh! Muội đã bảo huynh cho muội ít tiền, đưa muội xuất cung. Huynh lại cứ muốn giữ muội lại, còn nói sẽ thuyết phục tỷ tỷ vào cung."
Con bé nhón chân đấm vào n.g.ự.c hắn, vừa giận vừa tủi.
Ôn Quân vẻ mặt bất đắc dĩ, một tay nắm lấy hai cổ tay con bé, dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên gương mặt nhỏ.
Rồi hắn quay sang nhìn ta, ánh mắt vừa như thương lượng, vừa như van nài: "A Sanh cô nương, nếu vào cung làm nữ quan, cô thấy được không?"
Ta không biết có phải đầu óc mình có vấn đề không.
Ngay cả nữ quan là gì ta cũng không rõ, ấy thế mà khi nhận ra, ta đã gật đầu đồng ý.
Sau khi đáp ứng, ta lập tức hối hận.
Ngoài nấu mì ra, ta chẳng biết làm gì khác.
Nhưng tiếng reo hò của Ngọc Ninh từ bên cạnh quá lớn, khiến lời từ chối chỉ dừng lại ở đầu lưỡi rồi xoay vần trong tâm trí mãi mà không thốt ra được.
"Thế còn Kiêu nhi? A tỷ, muội cũng muốn ngày nào cũng được gặp Kiêu nhi."
Ôn Quân tiếp tục bàn bạc với ta: "A Sanh cô nương, Nguyên Kiêu cũng đã đến tuổi học hành rồi, hay là để cậu bé làm đồng học của Công chúa, cô nương thấy sao?"
"Vậy... được thôi."
Khi về nhà thu dọn hành lý, ta cứ ngỡ mình đang nằm mơ.
Kiêu nhi bảo ta đánh nó một cái: "A… A tỷ, sao cứ thấy chuyện này không thật chút nào."
Ta cũng cảm thấy vậy.
Trước khi vào cung, ta ghé qua nhà Huệ Phương thẩm.
Số vàng ta nhận được đủ để trả bà món nợ hai lượng bạc.
Nhưng khi ta đưa vàng cho bà, bà tròn mắt ngạc nhiên, thử cắn mạnh một miếng, đau cả răng, rồi lập tức trả lại cho ta.
"A Sanh, thứ này quá quý. Ta chỉ cho ngươi vay hai lượng, đừng trả nhiều thế."
Bà bảo mình đã có chút tiền trong tay, dự định mấy ngày tới sẽ đưa con cái về quê ngoại ở U Châu.
"Về quê rồi sẽ chi tiêu ít đi. Mấy năm nữa Đại Hổ lớn khôn, cũng có thể ra ngoài làm việc, cuộc sống sẽ khá hơn."
Ta lại ép túi vàng vào tay bà: "Đường về U Châu xa vạn dặm, dù đến nơi hay ở lại, thẩm cũng nên giữ thêm chút bạc phòng thân, như vậy sẽ đỡ lo hơn."
Huệ Phương thẩm nhìn túi vàng, mắt rưng rưng lệ: "A Sanh, ngươi tốt với ta thế này, ta thật không biết lấy gì báo đáp."
Thực ra, suốt những năm qua, người giúp đỡ ta nhiều nhất lại chính là bà.
Bà bảo dù ở U Châu cũng sẽ giữ liên lạc với ta qua thư từ, ta cười bảo: "Được thôi."
Hôm ấy, quán mì Nguyên Ký chính thức đóng cửa, ta cùng Kiêu nhi vào cung.