"Ái chà!"
Ta phục hồi tinh thần, thấy Thôi Thanh Hủ vỗ vỗ y phục của mình, một luồng khói xanh chậm rãi bay lên từ vạt áo hắn. Không cần nghĩ cũng biết là hắn đang luyện thuật ngự hỏa, và lại đốt áo của mình. Việc này cũng không còn là việc lạ, chỉ là ta toàn phải dùng vàng của mình đi mua lại quần áo khác cho hắn. Ta chậm rãi nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm trên đầu gối Vân Liên, chẳng thèm tính toán xem lại phải tốn bao nhiêu tiền để mua quần áo mới cho hắn.
Thôi Thanh Hủ thật vất vả mới dập tắt được ngọn lửa trên áo, kêu khóc ầm ĩ vì bộ áo quần này mới chỉ mua hai ngày trước, rồi lại giật mình vì người bên kia không có một chút phản ứng nào. Hắn dừng động tác, giương mắt nhìn lên, hoa sen trắng noãn nở trong hồ, dưới ánh mặt trời lại mang vẻ óng ánh trong suốt, thật giống như những chiếc đèn cung đình xinh đẹp, thuần khiết, lộ ra vẻ yêu mỵ hoàn mỹ.
Mà bên cạnh hồ sen này, một thiếu niên tuấn mỹ đang an tĩnh gảy đàn, một nữ tử áo trắng như trích tiên, mày như họa, đang nằm nghiêng trên chân thiếu niên lẳng lặng lắng nghe. Khung cảnh đó giống như một bức tranh thủy mặc, an tường mà đầy ý thơ.
Mắt phượng hẹp dài của Thôi Thanh Hủ híp lại. Chỉ có điều trong vẻ đẹp đầy ý thơ đó lại không hề có hắn.
"Sư phụ."
Trên đầu ta chợt truyền đến một âm thanh nhàn nhạt. Âm thanh của thiếu niên mười ba mười bốn tuổi cũng không còn non nớt giống hai năm trước, nhưng cũng chưa thành thục như thanh niên trưởng thành. Ta chậm rãi mở mắt, Vân Liên đang cúi đầu nhìn ta, mày đẹp mang theo nụ cười, môi mỏng hơi nhếch lên.
"Sao?"
Vân Liên ngẩng đầu lên, không nhìn nữa ta, âm thanh mặc dù nhẹ, nhưng cũng mang theo vẻ hả hê rõ ràng: " Độc môn bí tịch sư phụ cho ta, ta đã luyện xong."
"Luyện xong rồi hả ?" Ta nghẹn họng nhìn hắn trân trối, nhất thời không biết nói gì cho đúng, cũng không biết nên phản ứng thế nào, không thể làm gì khác hơn là ngơ ngác nhìn cần cổ thon dài của hắn. Trong lòng lại nghĩ không biết tiếp theo nên dạy hắn cái gì, mà kỳ quái sao cái cổ nhỏ nhắn hồi đầu của hắn mới chỉ qua hai năm đã dài ra như thế.
Vân Liên thấy ta không trả lời, cũng đã quen với việc này nên cũng không cắt đứt suy nghĩ của ta, chỉ cho là ta đang nghĩ lung tung, lại cong khóe môi tiếp tục ngoan ngoãn đánh đàn. Mà ta hoàn toàn cũng không có sự tự giác của người làm sư phụ, mặc cho suy nghĩ của mình lượn từ đông qua tây, trôi từ ngày sang đêm. Vì vậy thỉnh thoảng ta và Vân Liên vẫn có một số câu đối thoại không đầu không cuối như vậy.
"Sư phụ rất thiên vị, chỉ dạy Vân Liên còn lại mặc con tự luyện."
Thanh âm Thôi Thanh Hủ rất êm tai, trong tà mỵ còn mang theo hai phần rên rĩ, cắt đứt dòng suy nghĩ đang bay loạn đầy trời của ta. Ta miễn cưỡng ngồi dậy, vuốt lại tóc : “Vân Liên một năm chi có hai bộ xiêm y mới, ngươi mới chỉ hơn sáu mươi ngày gần đây đã đổi mười bảy mười tám bộ. Người nói xem rốt cuộc ta thiên vị người nào hơn’’.
Thấy ta mang chuyện đốt quần áo của hắn ra quở trách, Thôi Thanh Hủ hiếm thấy đỏ mặt, chỉ có điều da mặt hắn cũng dày, chẳng mấy chốc hắn cũng ép mình không đỏ mặt nữa : “Nếu sư phụ không muốn chịu đựng chuyện y phục phiền toái này thì mỗi ngày người tự mình dạy cho con đi”
Bây giờ Thôi Thanh Hủ chẳng qua cũng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng cũng đã cao bằng ta. Ta đứng dậy, dùng sức vỗ vỗ vai hắn, tình ý sâu sa nói : “Sư phụ để cho ngươi tự suy nghĩ, để tự hiểu được pháp môn bên trong, sau này vận dụng càng tự nhiên thuận lợi hơn. Ngươi xem, Vân Liên cũng tự luyện theo bí tịch của vi sư , mới chỉ qua ba nắm ngắn ngủi cũng đã luyện xong”.
Thôi Thanh Hủ khoanh tay trước ngực nhìn ta, cũng không cãi cọ cùng ta nữa, chỉ chuyên tâm nhìn Vân Liên đánh đàn. Cuối cùng hắn bỗng nhiên quay lại nhìn ta hỏi “Sư phụ, bao giờ người mới bằng lòng cho con một cây đàn cổ ?”
Ta giả bộ ho hai tiếng, chạy trối chết.
Lần đầu tiên hắn muốn xin ta dây buộc tóc có thể cưỡi mây, ta chưa cho bởi vì phải nhổ tóc. Lần thử hai hắn hỏi xin đàn cổ, ta cũng chưa cho bởi vì lại không muốn phải nhổ tóc.
Như thế cũng không thể trách ta ky bo, yêu cầu của Thôi Thanh Hủ cũng rất có vấn đề, chẳng lẽ hắn muốn cái gì là ta phải nhổ tóc ư, ta nhìn lọn tóc đã hơi lưa thưa của mình lắc đầu. Nói gì cũng không thể nhổ thêm tóc nữa.
"Ai. . . . . ." Thôi Thanh Hủ thở dài, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh Vân Liên. Vân Liên thu đàn, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Sao?"
Thôi Thanh Hủ sờ sờ cái cằm trơn bóng của hắn, đôi mắt phượng hơi híp lại : “Ngươi nói xem có phải sư phụ thật sự không thích ta hay không ? Ta vẫn cảm thấy người thiên vị ngươi hơn. ”
Vân Liên nghe những lời này, vẻ mặt hơi cứng lại, rồi lại lập tức khôi phục sự trong sáng : “Ngươi nghĩ nhiều rồi, sư phụ đối đãi chúng ta không khác nhau”.
“Nhưng sao ta muốn xin nàng một cây đàn nàng cũng không cho ?” Thôi Thanh Hủ nghiêng đầu, tay chống cằm để trên đùi : “Mỗi lần cũng trốn thật nhanh”.
“Đoán chừng là đàn này cũng không dễ làm ra như ngươi nói”. Vân Liên dĩ nhiên biết làm thế nào để có cây đàn này, nhưng nếu sư phụ không cho Thanh Hủ, hắn cũng không cần nói ra chân tướng, dù sao hắn cũng có lòng riêng, không muốn người khác đánh đàn cho sư phụ nghe.
“Có lẽ vậy” Thôi Thanh Hủ từ từ đứng lên, vỗ vỗ áo, ngẩng đầu, nét phiền muộn hiếm có trên mặt đã sớm tan thành mây khói giống như chưa từng phiền não vậy. “Vân Liên, lại nói sao hôm nay Mộng Vân Ảnh chưa tới đây ? Ta sắp chết đói rồi”.
Từ hai năm trước, Thôi Thanh Hủ đã tìm mọi biện pháp xin Vân Liên chấp thuận cho Mộng Vân Ảnh thỉnh thoảng mang tới các loại bánh ngọt giúp hắn không đến nỗi đói chết. Mặc dù nhịn ăn có hiệu quả, năm sáu ngày cũng không bị đói quá, nhưng dù sao Thanh Hủ cũng không tự nguyện luyện nhịn ăn, cho nên cũng chưa tiến bộ mấy đành nhờ vào Mộng Ảnh cứ cách năm sáu ngày lại mang bánh ngọt đến lót dạ. Vân Liên do áy náy vì đã cùng sư phụ lừa gạt Thanh Hủ liền đồng ý yêu cầu vô sỉ của Thanh Hủ. Mộng Vân Ảnh cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, hai năm qua nghĩ tới có thể vì người yêu làm bánh ngọt, thủ nghệ càng ngày càng cao, bánh ngọt càng làm càng có thể sánh với đầu bếp hàng đầu của hoàng gia.
Chỉ có điều mặc dù Thôi Thanh Hủ vui mừng, nhưng lại khổ Vân Liên. Lần nào cũng phải nặn ra khuôn mặ tươi cười nhận lấy điểm tâm của Mộng Vân Ảnh, lại còn nhận không ân huệ của người khác hai năm trời, sau này không biết trả lại thế nào. Nếu có ngày phải báo đáp ân tình này, Vân Liên nhất định sẽ không khách khi khai ra Thanh Hủ, chuyện này là do hắn mang ơn, phải do hắn tự mình trả ơn.
‘Thuật ngự hỏa của ngươi luyện chưa được là do người chưa hoàn toàn nhịn ăn, hơi thở trong cơ thể không tinh khiết, cho nên không thể khống chế được lửa”. Vân Liên vác đàn lên, không khách khí nói trúng tim đen Thanh Hủ. Chỉ có điều Thôi Thanh Hủ lại không hoàn toàn để ý, chỉ chân chó chạy theo Vân Liên cầm lấy đàn, cười đùa nói : “Ta sớm muộn gì cũng trở thành hoàng đế, không có đạo lý sau này chỉ ngồi nhìn sơn hào hải vị của ngự thiện phòng dâng lên mà không ăn. Đã vậy hôm nay cần gì phải làm khổ dạ dày, làm khổ bản thân”.
Vân Liên nhíu mày không lưu tình chút nào ném lại một câu: "Nhịn ăn chính là con đường tu luyện trường sinh duy nhất"
“Ai nha, không có chuyện gì thì phải sống lâu như vậy làm gì ? Cuộc sống quý giá là vì nó có hạn, nếu không chấm dứt thì thật là phiền, ta cũng không muốn cả đời làm hoàng đế, mệt chết đi được”. Thôi Thanh Hủ khoát tay, một bộ không thèm quan tâm. Vân Liên thấy khuyên cũng không có hiệu quả nên lười cùng hắn cãi cọ, lắc đầu dứt khoát im miệng. Chỉ có điều mới an tĩnh một chút, Thanh Hủ đã lại hưng phấn đến bên Vân Liên, huých huých khuỷu tay hắn, đôi mắt kim quang nhìn về cách đó không xa.
Vân Liên theo ánh mắt của hắn thì đột nhiên thấy Mộng Vân Ảnh đang xách hộp đựng thức ăn hướng hai người vẫy vẫy. Vân Liên bất đắc dĩ lắc đầu, cuối cùng đành phải dưới ánh mắt nóng bỏng của Thôi Thanh Hủ mà nghênh đón.
Mỗi lần nhìn thấy Vân Liên, Mộng Vân Ảnh đều ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, không còn vẻ ngang ngược càn rỡ ban đầu, người không biết còn tưởng nàng là một tiểu thư nhu mỳ. Thật ra thì chỉ lúc đối mặt với Vân Liên nàng mới mang bộ dáng đại gia khuê tú hiền thục như vậy. Huống chi hai năm qua, Vân Liên trổ mã càng ngày càng tuấn mỹ, mặc dù chỉ là thiếu niên, mặt mày vẫn chưa thực sự nẩy nở, nhưng làm một tiểu cô nương như Mộng Vân Ảnh mê muội cũng không cần tốn nhiều sức.
Mộng Vân ảnh cúi đầu, đem hộp đựng thức ăn đưa tới Vân Liên trên tay, nhỏ giọng nhăn nhó nói: "Hôm nay làm thủy tinh sủi cảo tôm, ta mới vừa ngự kiếm tới đây, sủi cảo tôm này vẫn còn nóng, ngươi ăn luôn đi."
Mộng Vân Ảnh nghĩ đến việc toàn bộ điểm tâm mình dồn hết tâm tư làm đều vào bụng Vân Liên liền cảm thấy trên mặt nóng ran. Vân Liên không nói gì, chỉ tiếp nhận hộp đựng thức ăn, cười một tiếng “Vất vả rồi”.
Mộng Vân Ảnh ngơ ngác nhìn Vân Liên, cảm thấy mình thật không có tiền đồ, người ta chẳng qua chỉ cười một tiếng, tựa như ánh mặt trờ ban mai, nàng đã chói mắt. Trong lòng Mộng Vân Ảnh lo lắng, nếu như Vân Liên tiếp tục cười với nàng như vậy, nàng có thể ngất xỉu luôn không. Không thể làm gì khác hơn, nàng vội vàng cúi đầu, không nói hai lời, đỏ mặt ngự kiếm đi.
Vân Liên nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ Mộng Vân ảnh, chợt thở dài, xoay người liền đem hộp đựng thức ăn ném vào ngực Thôi Thanh Hủ: "Sủi cảo tôm thủy tinh."
Thôi Thanh Hủ mang hộp đựng thức ăn đến bên gốc cây ngồi xuống, vừa ngấu nghiến nhét sủi cảo tôm vào miệng vừa khen : “Ừm, thơm thật ! Vân Liên ta đây cũng không coi là ăn uống chùa. Nếu ngươi không vận dụng mỹ nam kế tự nhiên như vậy, ta cũng không thể không công có của”.
"Ta cũng không nhớ là mình có giúp ngươi luyện tập nghệ thuật này”
“Nếu đến mỹ nam kế ngươi cũng không dùng được thì thật uổng cho bộ mặt khiến người và thần đều phẫn hận của người ! Chỉ là vẫn hơi kém ta nha !”. Thôi Thanh Hủ hả hê vỗ ngực tự nhận là tuấn tú, nhướng đôi mắt hoa đào không chút khiêm tốn nói : “Không biết Mộng Vân Ảnh vì sao không có cảm xúc gì với gương mặt tuấn tú của bản thái tử, nếu thế thì bản thái tử có thể danh chính ngôn thuận ăn điểm tâm này rồi”
Thôi Thanh Hủ càng nói càng thấy hài lòng, lại thấy Vân Liên không hề có phản ứng gì, khóe miệng chỉ như có như không nhếch lên, yên lặng nhìn sau lưng hắn.