Thôi Thanh Hủ híp mắt phượng lại, lười biếng nằm nghiêng, mặc cho ánh trăng len lỏi qua đám mây chiếu lên gương mặt hắn.
"Ai. . . . . ."
Thôi Thanh Hủ thở dài một tiếng. Bất tri bất giác lại đến sinh nhật hắn rồi, hắn cũng không thích ngày ngày, bởi vì đây là ngày mà cuộc sống khổ nạn của hắn bắt đầu.
Người khác có thể cho rằng hắn tốt số, từ nhỏ đã là con trưởng của hoàng đế, lớn lên là thái tử. Nhưng người khác cũng không thể biết được, một thái tử như hắn trước bảy tuổi đã phải chịu đựng những gì.
Ngày hắn ra đời, mẫu hậu bị thất sủng, bị biếm vào lãnh cung, trước năm tuổi, hắn vẫn luôn sống trong lãnh cung cùng mẫu hậu. Nếu không nhờ hắn thông minh, chăm chỉ, tuổi còn nhỏ nhưng đã học thuộc hết những sách vở tối tăm khó hiểu từ khi còn ở trong lãnh cung, lại chịu khó triển lộ trước mặt phụ hoàng, chỉ sợ đến giờ hắn vẫn còn ở trong lãnh cung ẩm ướt kia.
Thôi Thanh Hủ cười lạnh, bao nhiêu người cười hắn máu lạnh vô tình, vứt bỏ mẫu thân không thèm để ý. Nhưng có bao nhiêu người biết được, nữ nhân kia chưa bao giờ coi trọng hắn dù chỉ một chút. Nàng coi hắn là họa tinh, sinh hắn ra khiến nàng thành tội nhân. Hắn thậm chí còn không được nuôi lớn bằng dòng sữa của nàng. Nữ nhân như vậy thì có tư cách gì làm mẫu hậu của hắn ? Có tư cách gì để hắn bất chấp hậu quả đi cứu nàng ? Tất cả cũng chỉ vì nàng gieo gió gặt bão thôi.
Sau ngày đó, Thôi Thanh Hủ học được ẩn nhẫn, học được cách che dấu trái tim mình. Không có cha mẹ yêu, không có huynh đệ yêu, hắn chỉ có một mình, ở chốn ăn thịt người kia, dưới sự giúp đỡ chân thành của lão nô thân cận duy nhất, mò mẫm lăn lộn, cuối cùng cũng đoạt được thái tử vị.
Hắn cho rằng mình sẽ ở trong lồng giam này ngây ngốc cả đời, cho đến khi hắn nghe được nhị hoàng đệ, tam hoàng đệ cùng di nương trong hậu cung đang tìm cách mưu hại hắn, đồng thời cũng nghe nói ngoài hoàng thành có một ngọn núi tên Huyền Hư, Thôi Thanh Hủ chợt thở phào nhẹ nhõm. Lão nô vẫn hầu hạ hắn bẩm báo thái tử tự nhiên đổ bệnh, hoàng thượng bó tay hết cách. Sau đó, khi hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương trong ngự điện thì có một chiếc lá cây bay đến trước mặt, trên lá có hiện chữ “núi Huyền Hư”. Một năm sau thái tử vẫn yếu ớt như vậy, hoàng thượng hạ lệnh đưa thái tử lên núi Huyền Hư tu tiên, không cầu gì chỉ cầu kiện thể.
"Ai. . . . . ." Thôi Thanh Hủ thở dài một cái, trừ hắn cùng Thuận Phúc bên cạnh, không ai biết được mảnh lá cây này là hắn phái người thật vất vả mới mang được về từ trấn nhỏ dưới chân núi Huyền Hư, về phần tại sao lại bay được đến trên bàn lão hoàng đế đúng là Thôi Thanh Hủ cũng mất không ít công phu.
Nghĩ về cuộc gặp trên đỉnh núi Thanh Liên, Thôi Thanh Hủ lơ đãng nở nụ cười. Hắn cứ cho là sẽ gặp một ông lão râu dài, ai ngờ lại là một thiếu nữ yếu đuối, toàn thân áo trắng, thuần túy như một đóa tuyết liên ở đỉnh Thiên Sơn. Hắn cứ cho là mấy tần phi trong hậu cung của phụ hoàng là những thiếu nữ mỹ lệ ngàn dặm mới tìm được, nhưng không ngờ đúng như câu ngạn ngữ kia “người giỏi còn có người giỏi hơn”. Cũng không phải trong cung không có ai xinh đẹp như nàng, nhưng thuần khiết cao quý như vậy quả thật không có.
Chỉ có điều thiếu nữ thanh thuần phiêu dật kia cũng không thèm nhìn hắn, đôi mắt phượng lướt qua hắn, nhìn chằm chằm vào những chiếc rương lớn sau lưng hắn.
"Trong rương là gì vậy?"
Cũng không ngoài dự đoán, âm thanh thật dễ nghe. Nhưng vấn đề nàng hỏi cũng khiến Thôi Thanh Hủ đã dạn dày mưa gió cũng ngây ngẩn cả người, chỉ có thể ngây ngốc trả lời : “Hoàng kim”
Nhìn đôi mắt sáng trong suốt của nàng, Thôi Thanh Hủ cảm thấy trong lòng như có gì đổ vỡ, có lẽ chỉ là ảo tưởng, có lẽ là sùng bái, có lẽ là cái gì khác, tóm lại nữ tử này không thèm che dấu khát vọng trong mắt, hung hăng nuốt nước miếng, một giây trước còn lờ hắn đi, một giây sau đã hòa ái cười với hắn, ngồi xổm xuống nói với hắn : “À, Thanh Hủ a, được rồi, vi sư nhận ngươi”.
Tất cả đều là hoàng kim ư ? Làm gì có. Quốc khố trống không đã lâu, phụ hoàng sẽ không vì hắn bái sư mà chuẩn bị nhiều hoàng kim như vậy cho hắn. Chỉ là nhìn thiếu nữ cùng đứa bé áo xanh bên cạnh nàng, Thôi Thanh Hủ chợt cười. Trước cứ để nàng nhận mình đã. Hắn chỉ muốn lưu lại, nhất là khi nhìn thấy thiếu nữ cười với đứa bé trai áo xanh kia.
Khung cảnh hạnh phúc như vậy hắn chưa bao giờ dám xa cầu, lại bày ra rõ ràng trước mặt hắn như vậy, tựa như một bữa tiệc lớn được bày ra trước mắt một người sắp chết đói. Nhưng hắn cũng không ngờ được vị tiên tử như được tạo nên từ nước này lại có thể xách lỗ tai hắn lên, giận dữ. Mặc dù việc khiến nàng nổi giận chỉ là chuyện hoàng kim, nhưng chỉ một khắc đó thôi Thôi Thanh Hủ cũng biết được sợ rằng trong cõi đời này chỉ có vàng mới làm vị tiên tử xinh đẹp này động tâm thôi.
Cũng may hắn cơ trí, thấy đứa bé trai bên người nàng, nghe gọi là Vân Liên, cũng là đệ tử duy nhất của vị tiên tử này trước khi hắn đến, vừa cau mày kéo tay áo của vị tiên tử, nàng ta liền định cho hắn xuống Thiên Phong bái vị Bạch Ti nào đó làm sư phụ. Hắn thừa dịp không ai để ý, lén véo đùi mình một cái, đôi mắt đẹp lập tức ngập nước mắt.
"Ta cũng không ngờ, trong lòng phụ hoàng ta chỉ đáng giá hai rương hoàng kim. . . . . . Ta. . . . . . Ta cứ cho rằng phụ hoàng thương ta, lo ta thiếu thốn sẽ cho ta rất nhiều hoàng kim mang theo … Phụ hoàng. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Không phải người rất thương nhi thần sao. . . . . . Ô ô. . . . . ."
Thôi thanh hủ vừa dùng tay áo lau nước mũi, vừa hé mắt nhìn lén vẻ mặt cô gái. Đừng hỏi tại sao hắn chỉ lau nước mũi không lau nước mắt, nước mắt kia chính là huyết lệ thể hiện sự đau lòng, làm sao có thể tùy tiện tau đi được?
Rốt cuộc vẻ mặt của cô gái cũng mềm nhũn ra, khoát tay áo với hắn, hắn mới lau sạch nước mắt, hào hứng chạy về phòng. Chỉ có điều không hiểu sao, cá tính ẩn nhẫn rèn luyện qua nhiều năm trong phút chốc lại sụp đổ mất, trán hắn nóng lên, vừa xoay người liền lộ ra nụ cười, cũng quên mất sư phụ mình là một vị thần tiên, liền bị nhìn thấu.
Thật ra thì Thôi Thanh Hủ cũng rất hối hận, không biết có phải là do lần đó không mà sư phụ đối với hắn thật không ôn hòa chút nào.
"Ai. . . . . ." Vì nhớ lại chuyện lúc mới lên núi mà phiền muộn trong lòng cũng tan thành mây khói. Đám mây trôi đi, ánh trăng lại tràn ra, gió đêm thổi nhẹ nhàng, ánh nến trong nhà hình như cũng chập chờn theo. Trong nhà vẫn không có động tĩnh gì, chợt có tiếng đẩy cửa “ken két” nữ tử áo trắng từ trong nhà đi ra. Thôi Thanh Hủ vội vàng ngội dậy, một tay ôm đầu gối, một tay chống cằm khôi phục bộ dáng trầm ngâm lúc đầu chỉ trong nháy mắt.
Thật ra bộ dáng này nếu ở trong cung thì không biết đã làm mê đảo bao nhiêu tiểu thư cung nữ. Mặc dù Thôi Thanh Hủ chưa lớn tuổi lắm nhưng hắn nhận thấy khi ở trong cung bất kỳ giống cái nào cũng thực thích hắn. Ngay như con chó Bắc Kinh mà Thái Hậu nuôi, hay vẹt của Thần phi nuôi hay ngay cả con rùa đen mà phụ hoàng nuôi nhìn thấy hắn đều thích cọ vào người hắn. Đối với dung mạo của mình Thôi Thanh Hủ vẫn luôn rất tự tin, nếu thêm vài năm nữa, khi hắn mười bảy mười tám tuổi rồi, chỉ sợ là giống cái nào cũng phải quỳ dưới vạt áo hắn. Dĩ nhiên đây là suy nghĩ lúc chưa nhìn thấy Vân Liên. Về phần Vân Liên, Thôi Thanh Hủ vẫn cảm thấy một nam nhân có bộ dáng như vậy nhất định là yêu nghiệt, mặc dù bây giờ hắn vẫn là một đứa bé con. Chậc chậc, thôi thôi không đưa ra bình luận thêm nữa.
Mặc dù trên mặt Thôi Thanh Hủ vẫn bày ra bộ dạng nhớ nhung mẫu hậu, nhưng trong lòng lại như đang có con ngựa chạy loạn, suy nghĩ bay lung tung. Cũng chính lúc này, Phượng Dẫn đã nhẹ nhàng lướt tới, ngồi bên cạnh hắn.
Nghĩ lại đây hình như là lần đầu hắn và sư phụ nói chuyện một cách ôn hòa.
Đây cũng là lần đầu tiên Thôi Thanh Hủ nói cho người khác biết ngày sinh nhật của mình, lần đầu tiên hắn muốn nhận được một món quà sinh nhật chân chính, cũng là lần đầu tiên hắn biết tiểu sư phụ trước mặt này thực ra đã một nghìn tuổi.
Còn chưa kịp cảm khái thì một đóa sen xanh óng ánh trong suốt như được khắc ra từ băng xuất hiện trên tay hắn. Thôi Thanh Hủ cẩn thận nâng đóa hoa trên lòng bàn tay, chỉ sợ làm rơi.
Nữ tử cứ như vậy an tĩnh nhìn hắn, ánh mắt mang theo một tia áy náy, khiến hắn chợt có chút ngượng ngùng với việc làm tiếp theo của mình. Chỉ có điều sau một hồi suy đi tính lại hắn vẫn quyết định sự sống của mình quan trọng hơn.
"Sư phụ. . . . . ." giọng nói Thôi Thanh Hủ có chút chần chừ, cuối cùng hắn vẫn không đành lòng nhìn đôi tròng mắt sáng long lanh của nữ tử, chuyển tầm mắt nhỏ giọng nói: "Trên núi Huyền Hư này, Thanh Hủ nhập môn muộn nhất, nếu xét về tuổi và bối phận thì đều lớn hơn một số đồng môn nhưng vẫn bị gọi là sư đệ. . . . . ."
Một khi đã triển khai kế hoạch, thì không thể thu tay lại. Thôi Thanh Hủ dừng một chút, rồi lại chớp chớp đôi mắt hoa đào cười nói: "Không biết sư phụ có thể thành toàn cho Thanh Hủ một tâm nguyện không? Cho các đệ tử xuống núi thu thêm vài đồ đệ nữa? Vừa là đem sư phụ phát dương quang đại, cũng vì sư phụ rộng Tiến Tài nguyên. . . . . ."
Thật ra trong lòng Thôi Thanh Hủ rất khó chịu, không nhẫn tâm đem mưu kế dối trá trong cung áp dụng với một nữ tử không vướng bụi trần như vậy, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt nàng sáng lên, chỉ thiếu chút nữa chảy nước miếng, tự trách, đồng tình, xấu hổ của Thôi Thanh Hủ lúc trước đều biến mất trong nháy mắt.
Hơn nữa hắn đảm bảo sau này sẽ không bao giờ có loại cảm xúc ghê tởm như vừa rồi với nữ tử này nữa.
Thôi Thanh Hủ nhảy từ trên mái hiên xuống, hầm hầm chạy vào trong nhà. Bởi vì hắn sợ mình lại lộ ra bộ mặt thật, sẽ hướng về nữ tử tham tiền, trong ngoài bất nhất kia rống một câu : Bị lừa vậy cũng là do cô tự chuốc lấy ! Tự chuốc lấy !
Dĩ nhiên, sự thật này sau đó cũng được nghiệm chứng, lời này của Thôi Thanh Hủ vẫn rất có đạo lý. Có điều đó là chuyện sau này, sẽ không bàn tới ở đây.
Tác giả có lời muốn nói: Hết cuốn thứ nhất, kết thúc thời nhỏ của các chàng trai cô gái.