• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Phượng Dẫn."

Âm thanh êm tai truyền đến từ phía sau, ta chợt run rẩy, không kịp chào nhị tỷ đã thoắt chạy ra ngoài.

Ai, ta vừa chạy vừa ôm trán, tự mình làm bậy thì không thể sống.

Nhớ đến mấy hôm trước ta thấy dạ minh châu trên áo khoác của Sát Nhan rất đẹp, nhưng hình như nàng rất thích áo khoác này nên ta nhất thời cũng không tiện hỏi xin nàng. Chỉ có điều mỗi lần thấy, trong lòng ta vẫn có chút ngứa ngáy. Còn nữa, cũng không biết gần đây Sát Nhan đứt dây thần kinh nào mà không có việc gì cũng chạy lên thiên đình. Theo lý thuyết, nàng là một công chúa Đông Hải thì cũng không thể ngày nào cũng chạy lên thiên đình. Vì niệm tình nàng là một mỹ nhân nên ngày nào bổn tiên cũng giúp nàng vượt qua Nam Thiên Môn vào thiên đình. Chỉ có điều bổn tiên cũng không muốn làm không công chuyện gì, nên từ sau khi giúp nàng vào thiên đình, mỗi lần ta đều lấy của nàng một viên minh châu.

Hạt châu trên áo khoác rất nhiều nên ta nghĩ chắc cũng sẽ không dễ bị phát hiện, huống chi lần nào bổn tiên cũng chọn chỗ lấy hạt châu rất khéo, hôm nay thì trên tay áo, ngày mai thì trên cổ. Sát Nhan cũng không hề phát hiện ra nên một tháng qua ta vẫn bình an vô sự.

Chỉ có điều… ta nuốt nước miếng, cẩn thận quay đầu liếc chiếc áo khoác đã hoàn toàn thay đổi của Sát Nhan. Trên áo nguyên bản là một con ngân long vờn giữa một đám mây thất sắc, đẹp không sao tả xiết thì bây giờ nhìn lại đã thấy ngân long biến thành bạch long, mây thất sắc biến thành mây trắng.

Ta âm thầm le lưỡi, hạt châu trên áo nhiều như thế, ai biết được lại thành như vậy. Huống chi hôm trước khi bổn tiên bứt hạt châu còn không cẩn thận làm đứt chỉ, bứt dây động rừng, khiến các hạt châu bên trên rụng đầy xuống đất, bổn tiên thấy hơi lãng phí nên cũng tiện tay dọn dẹp vào trong hà bao của mình. Ừm, còn thiếu hai viên nữa là bổn tiên có thể hoàn thành bộ cờ vây rồi, nhưng lại bị phát hiện nhanh như vậy, thật sự đáng tiếc, đáng tiếc…

Ta cắm đầu cắm cổ chạy, thấy Sát Nhan sắp đuổi theo, trong đầu ta lóe lên ý tưởng, thấy phía trước có một nhóm tiên nữ đang tụ lại một chỗ, ta liền hóa thân thành một tiên nữ đâm đầu vào giữa đám đó. Ta trốn giữa nhiều người, lại giấu tiên khí đi nên nếu Sát Nhan đuổi đến đây thì tìm mãi cũng chưa chắc thấy ta.

Ta nhìn chăm chú sau lưng. Khi Sát Nhan đuổi đến thì quả thực không nhìn thấy ta đâu liền thi chú tìm kiếm. Chú quyết này là dựa vào tiên khí để tìm người, nhưng ta sẽ khiến nàng không thể tìm được. Chỉ chốc lát sau, quả nhiên nàng cúi đầu bỏ cuộc, thở dài quay về.

Đứng giữa đám người bổn tiên thở dài nhẹ nhõm. Nhà ta nghèo nàn, món áo bào đó ta vạn vạn không thể bồi thường nổi. Dù gì nhà ta cũng có chút thể diện, Sát Nhan này cũng sẽ không đến nỗi đi tìm mẫu thân ta hoặc đại tỷ đòi bồi thường. Chỉ cần ta thấy nàng liền tránh thì có thể trốn tránh được một thời gian rồi.

Tiễn được Sát Nhan đi ta cũng như uống được một viên an thần. Lúc này ta mới buồn bực không hiểu tại sao ở đây là tụ tập nhiều tiên nữ như vậy. Một, hai… ta xòe tay đếm. Nhìn bộ dạng các nàng hình như cũng chỉ là tiên tỳ, đang ban ngày sao lại tụ tập ở đây cùng nhau lười biếng vậy chứ. Ta quay đầu quan sát bốn phía mới phát hiện ra vừa rồi ta chỉ cắm đầu cắm cổ chạy nên đã chạy thẳng đến thiên điện của Vương Mẫu nương nương. Cho tới bây giờ đây cũng là nơi mà ta chỉ dám đứng nhìn từ xa, cho dù là ta to gan nhưng cũng chỉ dám lén vào Dao Trì mấy lần là hết mức, chứ dù có mười mấy lá gan ta cũng không dám chạy vào địa bàn của Vương Mẫu nương nương như vậy.

Ta vốn đang buồn bực vì sao bên ngoài thiên điện của Vương Mẫu nương nương lại không có ai canh giữ, nhưng lúc này nhìn mấy tiên tỳ đang hưng phấn trước cửa ta cũng đoán được nguyên nhân.

Ta gãi đầu, rốt cuộc vỗ vai một tiên tỳ trước mặt khiêm tốn hỏi : “Vị muội muội này, các ngươi đang làm gì ở đây vậy ?”

"Hư!"

Ta còn chưa nói hết nàng đã đưa tay bịt kín miệng ta lại, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt trách cứ : “Ngươi thắc mắc cái gì ? Nếu bị hoàng tử phát hiện, chưa nói đến việc không còn gì để xem mà còn có thể bị trách phạt !”

Ta vốn tò mò, nghe nàng nói vậy lại càng thêm hưng phấn, vươn cổ nhìn tới trước. Những tiên tỳ kia cũng rất hợp tác nhường cho ta một khe hở.

Chỉ có điều không nhìn thì không sao, vừa nhìn đã khiến bổn tiên muốn ngất.

Hình ảnh kia thật sống động, ướt át, bổn tiên vẫn đang há hốc mồm khiếp sợ thì tiểu tiên tỳ kia đã đẩy ta ra, cũng rướn cổ lên xem : “Xem thì cũng xem rồi, tránh ra một bên cho người khác xem với”.

Ta cứng rắn ép mình khép cằm lại, tiểu tiên tỳ này vẫn khe khẽ nói : “Xem ra ngươi là mới tới, không biết gì ! Đây là tiểu hoàng tử xinh đẹp nhất của Ngọc Đế, lần đầu ta nhìn thấy cũng không có há hốc mồm một cách đáng xấu hổ như vậy”

"Ai, Ai, hoàng tử này thật là đẹp, các hoàng tử bên trong đếm hắn nhất tuấn tú, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhiếp người hồn phách đi. . . . . .Ai, ta nói cho người, hoàng tử này trọng thương mới khỏi nên cứ mỗi ba ngày lại đến ôn tuyền trong thiên điện của nương nương tắm rửa, giúp trị thương. Ôn tuyền này của Vương Mẫu nương nương rất có hiệu quả "

Ta giơ tay xoa trán. Cái gì ? Tiên tỳ bây giờ cũng lớn gan thật, hoàng tử tắm cũng dám nhìn lén, bổn tiên thì chỉ là lầm lạc thôi…

Hắn là tiểu hoàng tử lại còn chưa lập gia đình đã bị nhìn lén như vậy thật không tốt. Nghĩ vậy, bổn tiên hóa giải tiên thật, quay về bộ dáng thật, giả vờ ho hai tiếng, thu hút sự chú ý của chúng tiên tỳ. Chỉ có điều những tiên tỳ kia vẫn đang say sưa nhìn nào có chú ý đến ta. Khi thấy hoàng tử kia sắp đứng dậy, các tiên tỳ ngừng thở, bộ dáng mỏi mắt trông chờ, bổn tiên rốt cuộc không nhịn được nữa hét lên : “Nếu các ngươi không tự giải tán thì bổn tiên sẽ đi báo cho Vương Mẫu nương nương và vị mỹ nhân hoàng tử kia”.

Chúng tiên tỳ nghe vậy xoay đầu lại, nhìn thấy ta thì kinh hãi, vội vội vàng vàng tán đi, cũng không hề náo loạn chút nào, rất nhẹ chân nhẹ tay, không kinh động đến cái vị trong suốt nước nóng kia.

Ta hài lòng vỗ vỗ bụi bậm dính trên người, tiện tay ngắt một nhành cỏ đuôi chó ngậm vào miệng, nhịp nhịp chân dựa vào một khối đá lớn. Bức họa mỹ nhân tắm thì các tiểu tiên tỳ ngươi cũng không thể hưởng thụ. Phải là để bổn tiên nhìn mới đúng.

Lúc này bổn tiên đã sớm quên mất ý định ban đầu. Mỹ nhân trong ao vốn đang định đứng lên không ngờ lại ngồi xuống. Bổn tiên nhanh chóng trợn tròn mắt, mong chờ mỹ nhân kia quay người thì thật tốt.

Ta gác hai tay sau gáy, bắt chéo chân nhàn nhã đong đưa, cỏ đuôi chó trong miệng cũng rung lên theo tiết tấu thật vui vẻ. Mỹ nhân trong ao rất an tĩnh, một đầu tóc đen thả trong nước, bờ vai trắng như tuyết thật khiến người ta không nhịn được. Khụ khụ, bổn tiên là một thần tiên chính trực, tất nhiên sẽ nghĩ khác người khác.

Tiểu tử hoàng tử này nếu ta không lầm thì chính là người ta đã gặp trong rừng đào bên Dao Trì ngày tham gia bữa tiệc chúc phúc. Nhớ lại cảnh hắn tìm dây buộc tóc ngày đó, ta liền không nhịn nỗi muốn cười. Đoạn đối thoại lần trước có vẻ như là bổn tiên rơi vào thế hạ phong, ta đang suy nghĩ lần này có nên dọa hắn một chút để cả hai hòa nhau một ván hay không thì một âm thanh lành lạnh cũng sâu kín vang tới.

"Có thấy hài lòng không?"

Ta sợ đến mức suýt lăn khỏi tảng đá. Vừa rồi hắn không nói gì có phải là đã phát hiện ra ta nhưng vẫn mặc cho ta nhìn không ?

Ta lúng túng sờ sờ gáy, âm thanh có chút quỷ dị : “Hắc hắc, tiên hữu đã phát hiện ra rồi ư ?”

"Vừa rồi có sáu tiên tỳ, thêm ngươi nữa là bảy."

Ta quơ quơ thân thể, thì ra từ đầu hắn đã biết rõ nhưng không nói ra, đợi đến bây giờ lại khiến ta mất thể diện. Được rồi, sao ta lại quên được đây là con trai Thiên Đế chứ, tiên thuật là không thể so với chúng ta. Như thế coi như là lại thắng ta rồi.

Ta nhổ cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra, tức giận nói : “Ngươi thật hào phóng. Nếu hào phóng thì cứ để ta nhìn đi, ngươi cũng không thể làm gì được ta.”

Lời này của ta thật không có đạo lý, rõ ràng là chính mình đi nhìn lén người khác tắm nhưng bây giờ lại lên giọng. Người nọ cũng không giận không lo đáp lại : “Ừ, ta cũng không định làm gì ngươi cả, ngươi thích nhìn thì cứ nhìn”.

Một câu nói như vậy đè nén ngọn lửa giận dữ quái dị của ta xuống. Ta rối rắm, chép miệng nửa ngày cũng chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào. Lúc này hắn đang đưa lưng về phía ta, ta cũng không nhìn thấy diện mà của hắn, mà cũng không dám tới nhìn. Đùa sao, nếu bổn tiên nhìn thấy hắn thì hắn nhất định sẽ thấy mặt ta. Nếu hắn truyền chuyện này ra ngoài thì sau này bổn tiên chính là một ma nữ háo sắc chuyên nhìn lén nam tử tắm, làm sao sống sót trên thiên đình đây ?

Ta buồn buồn đá một viên đá, cục đá kia bay một đường vòng cung, vừa vặn rơi xuống bên cạnh mỹ nhân làm bắn lên một đám bọt nước. Người nọ cũng không giận, âm thanh có chút cố nén cười : “Sao ? Muốn giết người diệt khẩu sao ? Dù sao bản quân cũng là người thua thiệt”.

Một tiếng “bản quân” liền định ra chênh lệch giữa ta và hắn. Ai, sao ta có thể quên hắn là con trai Ngọc Đế chứ, con trai Ngọc Đế đều là Tiên Quân, tất nhiên không giống nhân vật nhỏ bé như tiên tử ta.

"Hừ, cũng chẳng có gì hay mà nhìn!"

Ta bĩu môi, là ngươi chọc ta trước, đừng trách ta trở mặt.

"Không hay thì đừng nhìn."

Ta thầm than một tiếng, rảnh rang lần nữa xé một cây cỏ đuôi chó tha vào trong miệng. Vừa dứt lời thì một màn bọt nước bắt lên. Bổn tiên cả kinh trong lòng, vội vàng che mắt, người nọ cũng đã mặc xong xiêm áo, ba ngàn sợi tóc xõa trên vai, một thân áo xanh và cũng chỉ để lại cho ta một bóng lưng. Trong lòng ta thầm than thật đáng tiếc, nếu biết sớm thì có thể nhìn được một chút gì đó rồi.

" Nếu ngươi vẫn chưa nhìn đủ thì ba ngày sau quay lại đây đi. Không phải tiểu tiên tỳ vừa rồi đã nói với ngươi rồi sao?"

"Lạch cạch ——"

Cỏ đuôi chó rơi trên mặt đất, lông chó trên đó vẫn run rẩy. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK